Vi Miễn cũng âm âm cười, nói: “Ta đã sớm biết bên người có gian tế, từ ngày ta đến thành Thượng Hòa, nhất cử nhất động  đều có người tiết lộ cho lão tặc Chương Đức Hoài khiến kế trá tử của ta không thành. Ta đã muốn dẫn dụ gian tế kia, không ngờ ngươi quá thông minh, mắt thấy Chương Đức Hoài chết cũng không chịu lộ diện, vì sao hiện tại dám ra mặt?” Vi Miễn vừa nói, vừa lưu ý tình hình mã xa lúc này cách miệng vực chưa đến trăm trượng, chỉ sợ không đầy nửa khắc nữa cả người lẫn xe sẽ cùng nhau rơi xuống. Y phải tranh thủ thời gian ngắn ngủi nghĩ biện pháp cứu Ngọc Lưu. Hà Sùng nói: “Vi đại nhân, ta vốn chỉ phụ trách giám thị ngươi, Chương Đức Hoài chết sống cùng ta không quan hệ, nếu không phải ngươi bắt được bản trướng sách (sổ ghi chép, kế toán gì đó) kia, ta cũng sẽ không liều mình bại lộ thân phận tới tìm ngươi. Hiện giờ Vi đại nhân ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là giao trướng sách ra, ta đem Ngọc công tử hoàn hảo không tổn hao gì trả lại cho ngươi, hai là ba chúng ta cùng chết. Đương nhiên ngươi cũng có thể một mình nhảy khỏi xe ngựa, ta cũng có thể đúng lúc chạy trối chết, bất quá Ngọc công tử chỉ sợ không tránh khỏi rơi tan xác. Ta xin phép nhắc nhở, ngươi không còn nhiều thời gian mà lo lắng đâu.” “Xem ra chủ tử của ngươi sợ bị Chương Đức Hoài liên lụy. Hảo, ta cho ngươi trướng sách.” Vi Miễn sảng khoái thỏa hiệp khiến Hà Sùng và Ngọc Lưu đồng thời ngẩn ra. Nhưng Vi Miễn nhưng không cho Hà Sùng nhiều thời gian tự vấn, Y lấy trong ngực ra một quyển trướng sách, tùy tay ném ra ngoài xe. Hà Sùng biến sắc, giật mình một cái, nhưng tuyệt không động. “Ngươi không đi tìm trướng sách?” Vi Miễn nhìn gã một cái, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại. “Chưa tới lúc.” Hà Sùng nhìn ra ngoài xe, xác định phạm vi trướng sách có thể rơi xuống. “Ngươi thực thông minh, khó trách náu mình trong Thủy Hội viên nhiều năm như thế cũng không có người hoài nghi ngươi.” trong mắt Vi Miễn hiện lên một mạt tán thưởng, “Đáng tiếc chúng ta lập trường đối lập, bằng không...... Ta vô cùng hoan nghênh ngươi.” “Vi đại nhân khen trật rồi.” Hai người đối đáp qua lại, lúc này xe ngựa cách miệng vực không đầy mười trượng. Thời điểm đã tới, Hà Sùng đột nhiên thu lại chủy thủ, giẫm mạnh chân, sàn vỡ ra một mảng lớn, cả người đều rớt xuống, ngay tại chỗ lăn một vòng, thân ảnh đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chính là, cùng lúc đó, Ngọc Lưu cũng theo Hà Sùng rơi khỏi xe ngựa. Nguyên lai Hà Sùng nắm chặt cổ tay Ngọc Lưu, lúc gã lăn xuống tựa hồ muốn đem Ngọc Lưu cùng theo. Không ngờ chẳng rõ vì cái gì, khi ấy Ngọc Lưu đột nhiên cắn gã một ngụm, hung hăng đến mức Hà Sùng đau đến thu tay lại, trong mắt ánh lên vẻ tiếc hận. Gã từ dưới thùng xe, lăn đi còn Ngọc Lưu muốn ngã xuống mặt đất đầy sỏi đá. Hết thảy chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ngay lúc Ngọc Lưu phải đầu rơi máu chảy, một bàn tay bắt lấy áo, kéo hắn về trong xe ngựa. Lúc này trong xe ngựa đã cơ hồ không còn chỗ đặt chân. Vi Miễn một tay ôm chặt Ngọc Lưu, một tay gắt gao túm lấy cửa xe, nửa thân lăng trên không, trần xe bị phá khai thành một cái động lớn, cả thùng xe rệu rã như muốn rời ra từng mảnh, cỗ xe song mã đã tới gần sát miệng vực. “A a a......” Ngọc Lưu đột nhiên kinh hô đứng lên, thân thể chợt mất thăng bằng. Vi Miễn một tay tung xe ngựa, quẳng Ngọc Lưu vào một bụi cây tùng rậm rạp. Vi Miễn không kịp xem Ngọc Lưu rơi xuống đất bình an hay không, tay y ở cửa xe nhấn mạnh một cái, mượn lực nhảy lên, không ngờ lần này dùng sức quá mãnh, cái thùng xe vốn ọp ẹp cuối cùng không chịu nổi cỗ lực đạo này, răng rắc vỡ tan. Vi Miễn cả người mất đi trọng tâm, ngay tức khắc ngã  đập vào thành xe, cả người lẫn xe ngựa cùng nhau rơi xuống vực. “Vi Miễn!” Trong tai mơ hồ nghe được Ngọc Lưu thét khàn cả giọng, Vi Miễn nhịn không được nhếch khóe môi. Đây là lần đầu tiên Ngọc Lưu gọi tên y, nhìn mình càng ngày xa miệng vực, mây giăng ngang trời, trắng xóa chói mắt. Hình như đã từng nói, cho dù là chết cũng muốn cùng hắn chết, tuyệt không đem hắn tặng cho người khác, bất quá...... Vừa rồi đầu óc trống rỗng liền đem người tung ra ngoài xe...... Không, không được, y không thể chết được, tuyệt không thể đem người mà mình coi trọng cho người khác. Hít sâu một hơi, Vi Miễn đột nhiên tung một chưởng về phía vách núi, năm ngón tay bấu sâu vào khe đá. Phản lực khiến y thổ một ngụm máu tươi, năm ngón tay như bị bẻ gãy, đau đớn không sao chịu nổi; thậm chí ngay cả cánh tay cũng có lỗi giác như muốn rời ra. Y cắn răng nhịn xuống, bám chặt vách núi đá. Chính là trạng thái trước mắt cũng không thể duy trì bao lâu. Cơn đau ngày càng dữ dội. Trước mắt Vi Miễn từng đợt biến thành màu đen. Vi Miễn biết rõ, một khi hôn mê, y sẽ lập tức ngã xuống, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp gì khác, chỉ đành cắn răng kiên trì, cố gắng chịu đựng cho đến khi bọn Vi Việt tới. Đang lúc Vi Miễn miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh, không cho cảm giác đau đớn kịch liệt kia đoạt đi thần trí, phát hiện phía trên đầu mình có một cây thanh đằng. Có lẽ trời chưa muốn tuyệt đường sống của y. Cây thanh đằng này, không dài không ngắn, vừa đến tầm cách đầu Vi Miễn nửa thước; chỉ cần ngắn hơn một vài phân thôi, Vi Miễn liền bó tay chịu mệnh.