Loạn Hồng Vũ Trần
Chương 43
Bị Vi Miễn quấy rồi một đường, cũng không biết đi bao lâu xe ngựa mới dừng lại. Lúc xuống xe, Ngọc Lưu không khỏi ngây người ngẩn ngơ. Trước mắt hắn là một đám người dũng động (kiểu như vừa đông vừa hung hãn í:D), nơi nơi đều có quan binh, huyên náo không thôi. Chỗ này, chính là đạo trường.
Sắc mặt Ngọc Lưu trở nên vô cùng khó coi. Đối với đạo trường, hắn có cảm giác căm hận nói không nên lời bởi vì phụ thân hắn khuất nhục chết trên đạo trường. Sáu năm qua, mỗi lần đi đâu, hắn đều thà rằng vòng đường xa còn hơn đi ngang đạo trường.
Vi Miễn lại nói: “Ta biết ngươi không thích đạo trường, bất quá…lần này không thể không nhờ ngươi đến một chuyến…”
Còn chưa nói xong đã có mười mấy viên quan lớn nhỏ bu đến, một người một câu “Vi đại nhân”, vừa tỏ ra kinh sợ lại vừa tràn ngập ý nịnh bợ.
“”Chư vị đại nhân hảo a…” Vi Miễn treo lên bộ mặt vô hại tươi cười, dùng kiểu cách quan lại đáp lễ, chỉ là trong mắt hắn ẩn ẩn chớp động trào phúng cùng miệt thị không thể nhận ra.
Ngọc Lưu cúi thấp đầu, không những không cùng Vi Miễn đi về phía trước mà còn tụt lại một đoạn, thẳng đến khi lùi đến sau Vi Việt. Ai ngờ Vi Miễn bị đám quan viên nịnh bợ vây quanh đi một quãng lại phát hiện hắn chưa cùng đi lên, thế nhưng lại quay về, một phen cầm tay Ngọc Lưu. Bọn quan viên cùng đám người vây xem kinh ngạc trợn mắt nhìn Ngọc Lưu đi ngang đài giám trảm, sóng vai Vi Miễn ngồi xuống.
Dưới đài nhất thời một mảnh ồ lên, Giám sát ngự sử đại nhân cư nhiên công nghiên mang nam sủng đến giám trảm. Quả thực kỳ cục a.
Ngọc Lưu bên cạnh cũng bị hành động của Vi Miễn biến thành sợ ngây người, thẳng đến khi ngồi xuống mới lấy lại tinh thần, đứng lên cả kinh nói: Vi gia, ta…ở một bên hầu hạ.”
Ngọc Lưu muốn thối lui đến sau Vi Miễn, lại bị y ấn ngồi xuống, nói: “Ngồi đi. Ta cho ngươi ngồi thì ngươi có thể ngồi.” Nói xong, y đảo ánh mắt hướng dưới đài, sắc bén hàn lãnh cực kỳ. Ánh mắt y quét đến đâu, thanh âm xì xào im tịt đến đấy, ngay cả quan viên cũng không dám ho he (nguyên văn là rắm cũng không dám phóng), đều tự giác yên vị.
Vi Miễn lại khôi phục vẻ mặt tươi cười vô hại.
Đông đông đông!
Lúc này tiếng trống dồn vang, một đội quan binh áp giải mấy trăm tử tù đeo gông xích đi lên hình đài.
Ngọc Lưu tinh mắt, liếc một cái liền nhận ra tử tù đi đầu chính là Chương tri phủ, bên cạnh là vài người đều trông rất quen mắt, chính là các quan lại quan trọng trong thành lúc này đã thành tử tù. Đi sau là đám phụ lão ấu (người già, phụ nữ, trẻ em), ngay cả vị Chương tiểu thư kia cũng có mặt trong đó, khóc đã muốn sưng mắt, làm sao còn có nửa phần mỹ nhân.
Nhìn tử tù bước lên hình đài, dân chúng đã an tĩnh giờ lại ồn ĩ lên. Ngọc Lưu nghe không rõ những người này đến tột cùng đang nói gì nhưng xem vẻ mặt bà con chỉ trỏ đám tử tù, ra sức đánh chó rơi xuống nước cũng có thể đoán ra được họ không nói lời gì hay ho.
Ngọc Lưu nghi hoặc nhìn về phía Vi Miễn. Nam nhân xinh đẹp mà nguy hiểm này đang lim dim mắt, nghiền ngẫm nhìn can nhân (những người liên can) dưới đài phản ứng bất đồng, đáy mắt chớp động, lại có vài phần hưng phấn.
Đông đông đông! Lần thứ hai tiếng trống vang lên.
Một viên quan đứng lên, mở ra một phần bản án, lớn tiếng đọc. Ngọc Lưu không còn chuyên chú nghe, tâm tư của hắn giờ tập trung trên người Vi Miễn, âm thầm cân nhắc tâm tính người này, không ngờ đột nhiên có mấy từ nhảy vào trong tai, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Ăn hối lộ, kết bè kéo cánh, hại người vô tội, ám sát Giám sát ngự sử, hỏa thiêu dịch viên, vân vân. Tổng cộng mười tội lớn, toàn bộ quy lên đầu Chương tri phủ.
Ngọc Lưu vốn thông minh, tuy không ở chốn quan trường nhưng chỉ nghe mấy tội trạng liền hiểu được nguyên lai ám sát Vi Miễn cùng hỏa thiêu Thủy Tiểu trúc đều do Chương tri phủ làm. Hiển nhiên Vi Miễn vừa đến Thượng Hòa thành đã bắt đầu thanh tra tội trạng của Chương tri phủ, bởi vậy mới rước lấy họa sát thân. Nhưng chính là Vi Miễn tương kế tựu kế, giả trang bị thương nặng khó qua khỏi, diễn một hồi thay mận đổi đào, mượn lời Chương tiểu thư, làm cho Chương tri phủ đắc trí hả hê, buông lỏng đề phòng, mới có thể đem những người này một lưới bắt trọn. Giả như thật đến nỗi chính mình bất quá là diễn viên trong vở kịch lại không công lấy lòng Vi Miễn một hồi.
Viên quan kia đọc đến phần phán quyết, đương nghe “Chi di cửu tộc”, Ngọc Lưu không khỏi nhíu mày. Dù không hiểu luật pháp, hắn cũng biết, hành vi phạm tội của Chương tri phủ cố nhiên không thể tha thứ nhưng chỉ là họa cập cá nhân, đâu đến nông nỗi tru di chín họ.
Lại liếc mắt nhìn Vi Miễn một cái, phát giác đáy mắt hắn toát lên tia hưng phấn, trong lòng âm thầm kinh hãi. Xem ra hoàn toàn là do Vi Miễn tận lực trả thù cho cánh tay thương mới chồng thương cũ khiến y suýt táng mạng.
Trừng mắt tất báo, trảm thảo trừ căn (có thù nhất định phải báo, nhổ cỏ nhổ tận gốc), Ngọc Lưu lần thứ hai kiến thức tâm ngoan thủ lạt của Vi Miễn, thân thể một trận phát lạnh, không tự chủ được dịch người sang bên cạnh.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
8 chương
109 chương