Loạn Hồng Vũ Trần
Chương 31
Khi Ngọc Lưu tỉnh lại, trời đã sáng rõ. Vi Miễn sớm không thấy bóng dáng, trên chăn nệm còn vương dấu tích hoan ái chứng minh chuyện đêm qua là có thực.
Ngọc Lưu xụi lơ nằm trên giường đến tận lúc chạng vạng mới lê được xuống đất. Vi Miễn khi say rượu so với lúc thanh tỉnh còn cuồng dã hơn, không chút để ý thân thể Ngọc Lưu có tiếp nhận được dục vọng mãnh liệt của mình hay không.
Gần tới giờ Tí, Vi Miễn lại tới.
Lần này, trên người y không có mùi rượu, chỉ có bộ dáng mệt mỏi, chưa nói câu gì đã ôm Ngọc Lưu lăn ra ngủ. Hơi thở đều đều vấn vít bên tai Ngọc Lưu, lặng lẽ thấm sâu vào lòng hắn. Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vô hại của Vi Miễn đang ngủ say, bỗng cảm thấy tim mình lỗi nhịp.
Nam nhân này không hề đề phòng khi nằm cạnh mình. Trong lòng Ngọc Lưu tràn ngập một cảm xúc không nói nên lời. Phàm là người càng quyền cao chức trọng càng hay nghi ngờ, giống như Vi Miễn này, cho dù trong lúc ngủ cũng không gì không phòng bị.
Y...... tín nhiệm ta?
Vô số nghi vấn xoắn xuýt trong đầu làm cho Ngọc Lưu không thể ngủ yên được, càng ngắm khuôn mặt Vi Miễn càng thấy si mê.
Chưa quen biết y lâu, Ngọc Lưu đã biết y là người nhiều mặt. Có lúc bề ngoài cười đến vô hại nhưng bên trong lại tàn nhẫn như lang sói, giả dối như hồ ly, đôi khi lại ác ý chọc ghẹo người khác. Vi Miễn thân là giám sát Ngự Sử nên bất luận về khí thế hay địa vị, y luôn tỏ ra cường thế. Nhưng gương mặt say ngủ này lại vô hại như thỏ con.
Tóm lại, đối với Ngọc Lưu mà nói, Vi Miễn là loại người hắn chưa từng có cơ hội tiếp xúc. Với một nam kỹ sống ở nơi ô bẩn như nam quán, y chính là loại người Ngọc Lưu vừa hâm mộ vừa căm hận.
Vậy mà họ đang nằm bên nhau. Có lẽ chỉ cần lấy bả đao, khẽ cứa một đường lên cần cổ trắng nõn duyên dáng kia là có thể lấy được mạng y.
Ngón tay Ngọc Lưu lướt trên cổ Vi Miễn. Một cảm giác ưu việt chạy rần rần trong cơ thể khiến hắn hưng phấn đến run rẩy. Đầu ngón tay vì run rẩy mà chạm vào da thịt Vi Miễn, cảm giác ấm áp làm Ngọc Lưu sực tỉnh, thu hồi ngón tay nhưng đáy mắt lại chớp động một ngọn lửa nhỏ.
Trời còn chưa sáng Vi Miễn đã đi mất. Ngọc Lưu mơ hồ cảm thấy y rời giường nhưng vì quá mệt mỏi nên chung quy vẫn không mở mắt.
Từ hôm đó, đêm nào Vi Miễn cũng đến. Có hôm thanh tỉnh, có hôm tinh thần sảng khoái liền cùng Ngọc Lưu trêu đùa vài câu, có đôi khi chỉ kịp tới ôm Ngọc Lưu rồi ngủ mê mệt.
Nhưng đại đa số thời điểm Vi Miễn đều uống rất nhiều rượu, say khướt rồi ôm Ngọc Lưu mà vuốt ve điên cuồng như thể muốn dùng hắn để phát tiết. Có lần y đặc biệt cuồng bạo khiến Ngọc Lưu bị thương không nhẹ, máu chảy ướt đẫm nệm giường.
Ngọc Lưu hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại. Vẫn là Dược Nhi hầu hạ bên cạnh, thấy hắn mở mắt liền vui mừng nhảy tưng tưng, ccái miệng nhỏ nhắn nói liến thoắng.
“Ngọc công tử, ngươi tỉnh lại rồi. Chảy máu nhiều như vậy làm ta sợ muốn chết. Ai dà, lại chuyện gì nữa đây? Người chọc Vi gia tức giận sao? Ta vốn định ở đây vài ngày rồi quay về y quán nhưng ngươi cứ thế này làm sao ta yên tâm mà đi cho được…”
Thằng bé càu nhàu, chẳng phải là than phiền gì mà chỉ nói ra những điều nó nghĩ trong lòng thôi.
Ngọc Lưu tuy nói là tỉnh nhưng vì mất nhiều máu, nhất thời đầu váng tai ù, không nghe rõ Dược Nhi đang nói gì, chỉ thều thào được một chữ: “Nước......”
Dược Nhi vội chạy đi lấy một ly trà sâm, đỡ Ngọc Lưu ngồi dựa vào giường, từ từ đút cho hắn.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Uống hết một chén nước, Ngọc Lưu mới vừa cảm thấy tỉnh táo hơn, bên tai liền bay tới thanh âm của Vi Miễn.
“Vi gia?” Hắn có chút thụ sủng nhược kinh, hiếm hoi lắm mới gặp được Vi Miễn lúc trời còn sớm thế này.
“Ngươi lui đi.” Vi Miễn chậm rãi đi tới, vẫy lui Dược Nhi,ngồi xuống mép giường, bình tĩnh nhìn Ngọc Lưu chốc lát rồi mới nói, “Ngươi cảm thấy khá hơn chưa?”
“Tạ ơn Vi gia quan tâm, Ngọc Lưu vô sự.”
Đối với việc mình bị hành hạ, Ngọc Lưu có chút oán hận, nhưng biết mình căn bản không có tư cách oán hận. Tuy động tác có thô bạo một chút nhưng so với đám khách nhân trong nam quán, Vi Miễn vẫn còn tốt chán.
“Đêm hôm kia, có người hạ xuân dược vào rượu của ta......” Vi Miễn nói tới đây, tạm dừng một lát, “Túy xuân hồng, hẳn là ngươi biết.”
Ngọc Lưu ngạc nhiên, y đang giải thích sao? Trong lòng hắn như mặt hồ bị người ta ném xuống viên đá nhỏ, lan tỏa từng gợn sóng. Kỳ thật cho dù Vi Miễn không giải thích, hắn cũng nhìn ra được, ở nam quán nhiều năm, cái hắn thấy nhiều nhất đích chính là xuân dược. Nhưng Ngọc Lưu không ngờ, Vi Miễn lại trúng “Túy xuân hồng”.
Đó là xuân dược cao cấp nhất trong kĩ viện. Giá của nó rất đắt. Một chút nhỏ bằng lóng tay cũng có giá tới một hai lượng hoàng kim. Không phải khách nhân cực tôn quý, không tú bà nào dám bỏ ra sử dụng. Trong nam quán, có khi cả năm cũng không dùng tới lần nào.
Xuân dược tối sang quý như vậy dĩ nhiên cũng có hiệu quả cực cao. Hạ “Túy xuân hồng” vào rượu, vô sắc vô vị, chỉ khi uống cùng rượu nó mới phát huy hiệu lực. Tác dụng kích thích dục tình không thể diễn tả bằng ngôn từ. Điểm đáng giá nhất của “Túy xuân hồng” chính là khiến người uống nó thanh tỉnh từ đầu đến cuối, có thể cảm nhận được cực độ hoan lạc mà xuân dược mang đến.
Điều làm cho tim Ngọc Lưu đập loạn chính là Vi Miễn đã cắn răng chịu đựng đến lúc quay về viên. Đây là cái loại ý thức và khống chế gì thế, còn không đem y nghẹn chết hay sao? Hắn không biết có nên cảm tạ kẻ hạ dược đã không tiếc tiền mà “Túy xuân hồng” hay không nữa. Đổi lại là loại xuân dược khác, một khi Vi Miễn mất đi thần trí, với tinh lực của y, chỉ sợ đến giờ hắn cũng chưa tỉnh lại.
“Lần này khiến ngươi vất vả rồi. Cứ hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể, mấy ngày tới ta sẽ không lại đây...... Đây là miếng ngọc ta vừa mua ở tiệm...... cho ngươi.” Vi Miễn ấn cái gì đó vào tay Ngọc Lưu rồi mới xoay người rời đi.
Ngọc Lưu hơi sửng sốt, nhìn theo Vi Miễn rời đi, phát hiện y dường như bước nhanh hơn bình thường, bộ dáng có vẻ không ổn. Hắn nhìn theo cho đến khi y đi khuất mới nhìn xuống vật trong tay.
Đây là một khối ngọc bội. Chất ngọc trắng như mỡ dê, lớn chừng nửa bàn tay, trên mặt khắc song ngư quẫy nước tạo thành một hình khối cực kỳ duyên dáng. Miệng song ngư gắt gao dính liền một chỗ làm cho Ngọc Lưu không tự chủ được mà nhớ tới lúc Vi Miễn càn quét trong miệng mình. Hai gò má bất tri bất giác đỏ lên.
Lật qua mặt kia, Ngọc Lưu thấy một chữ “Vi” rồng bay phượng múa, khí thế bức người.
Mua từ tiệm ngọc ư?
Khóe môi Ngọc Lưu tỏa ra một ý cười nhẹ tới mức hắn cũng không nhận ra. Không biết đào đâu ra một tiệm ngọc có thần giao cách cảm biết giám sát Ngự Sử Vi đại nhân sắp đến cửa hàng mua ngọc mà khắc chữ “Vi” lên như vậy chứ?
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
8 chương
109 chương