"Không phải tôi," Gracie vội nói, vẫy vẫy cái máy ảnh của cô. "Tôi biết," Riley nói với vẻ thiếu kiên nhẫn khiến cô tự hỏi cô đã làm phiền anh nhiều cỡ nào. "Ánh đèn flash đến phía trước mặt chúng ta." Anh cau mày như đang cân nhắc các khả năng có thể, rồi tiến về phía xe của mình. Cô tự hỏi không biết anh có nhận thấy là họ vẫn đang nắm tay nhau không. Cô thích cái cách tay anh đan với tay cô, ấm áp và mạnh mẽ. Nếu như cô thích anh, đây có thể là dấu hiệu tiến triển đáng kể và hào hứng. Nhưng cô không cảm thấy hào hứng hay thích thú, chỉ thấy hơi thích thích cách anh đối xử tử tế với cô và đôi khi thấy anh đẹp trai, chỉ vậy thôi. Họ lái về nhà cô thuê. Riley theo cô vô nhà mà không cần cô mời, điều này cũng có thể là một dấu hiệu đáng phấn khởi nữa, nhưng tất nhiên nó không phải. "Tôi muốn biết chuyện đó là sao," anh nói khi họ đi vô bếp và cô đặt một ấm cà phê vào máy. "Phải chúng ta bị gài bẫy không? Có phải một tên khùng nào đó muốn nghịch ngợm bằng cách tắt hết đèn rồi chụp hình không?" Cô lấy ra một cái bánh nhỏ giống cái cô đã tặng Riley hồi sớm, có điều nó chưa được trang trí. "Cả hai lý do đều không ổn. Làm sao chúng ta bị bẫy được?" "Có lẽ Pam có lý do mới dẫn chúng ta đến nhà trọ đó. Phải là vì tấm hình. Phải vậy thôi. Nhưng vậy thì sao chứ?" Anh đi tới đi lui trong bếp rồi đột ngột dừng lại trước tờ khóa biểu cô dán trên tường. "Cái gì đây?" anh hỏi rồi đọc lớn. "360 điểm - 2 chấm. 70 bông hồng, 17 nhỏ, 23 trung bình, 30 lớn." "Đó là những gì tôi phải làm cho cái bánh của tuần này." Cô bước vô phòng ăn rồi trở ra với một xấp hình dầy, rồi rút một mẫu phác họa của cái bánh ra. "Nó rất đơn giản, chỉ gồm 3 tầng với các chấm nhỏ rải rác cùng một lẵng hoa hồng ở chân từng tầng bánh.. Tôi luôn làm các phụ kiện trang trí bánh trước, kể cả các chấm." Cô mỉm cười. "Thành thật mà nói, nướng bánh là phần dễ nhất, trang trí là mất nhiều thời gian nhất." "Nói về bánh," anh nói với một nụ cười khi anh bước đến cái bàn bếp, nơi cô để cái bánh lúc nãy. "Cô có để dành cái đó cho dịp đặc biệt nào không?" Cô mỉm cười. "Dao trong ngăn kéo đó." Cô chỉ. "Cứ tự nhiên." Cô lấy mấy cái đĩa, 2 ly cà phê và hai cái nĩa ra. "Cô có vẻ bình tĩnh," anh nói khi cả hai đã ngồi xuống một cái bàn nhỏ trong góc với bánh và cà phê "Về chuyện đã xảy ra?" cô nhún vai. "Tôi không chắc có gì để mà tôi lo lắng về nó. Nhưng vụ Pam này hơi lạ đó. Tại sao cô ta lại đến một nhà trọ ngay trong thị trấn? Tôi vẫn nghĩ cô ta có thể hẹn hò tại nhà mình chứ. Trời tối rồi. Nếu anh ta lái xe vô nhà để xe rồi đóng cửa thì ai mà biết anh ta đang ở đó?" "Có lẽ chuyện này chẳng liên quan gì đến Zeke. Pam nói chuyện với anh ta hồi sớm có thể vì cô ta cần mua bảo hiểm." "Thử nói thế với Alexis xem," Gracie thở dài. Anh cắn một miếng bánh, nhai rồi nuốt xong. "Muốn tiết lộ bí quyết thành công của cô không?” anh hỏi. "Tôi chưa bao giờ ăn cái bánh nào ngon như vậy." "Rất tiếc là không. Với lại, anh không giống người thích nấu nướng." "Cô nói đúng." Anh chỉ bài báo trên tờ People. "Cô không nói tôi biết là cô nổi tiếng thế." "Chưa đâu, nhưng tôi đang được nhiều người biết đến hơn. Như vậy thật tuyệt. Nhiều việc hơn nhưng tôi kham nổi." Cô liếc nhìn tờ khóa biểu. "Ít nhất là trong lúc này." "Cô đã nghĩ thêm về chuyện khuếch trương chưa?" "Tôi chưa có thời gian. Tôi nghĩ thật thú vị để có một công ty lớn chuyên về bánh cưới trên toàn thế giới, rồi tôi nhớ ra tôi thích nói chuyện với khách hàng nhiều thế nào để tìm ra cái bánh phù hợp nhất cho họ rồi sau đó tự tay làm cái bánh đó. Tôi có muốn mất đi niềm vui đó không? Hơn nữa, liệu các đôi sắp cưới có muốn mua bánh từ một công ty lớn?” "Có rất nhiều lựa chọn giữa việc tự làm mọi thứ và trở thành công ty đa quốc gia." "Tôi vẫn chưa quyết định sẽ làm gì." Anh ăn xong phần bánh của mình và với lấy ly cà phê. Gracie tận dụng giây phút đó để tự nhéo mình. Riley Whitefield đang ở trong bếp nhà cô, làm khách. Trò chuyện và mỉm cười. Sau bao nhiêu năm cô tương tư anh, và thậm chí cả những năm hoàn toàn không nghĩ gì về anh, ở đây với anh vào lúc này thật là chuyện lạ. Bà cụ hàng xóm của mẹ cô sẽ nghĩ gì về chuyện này? Cô nhăn mặt. "Lẽ ra chúng ta nên để xe anh trong nhà để xe," cô nói. Anh nhướng mày. "Lo cô bị mang tiếng?" "Có đôi chút. Đây là Los Lobos và tôi là tôi, còn anh, ừ thì anh biết anh là ai." "Biết cũng lâu rồi." Cô phì cười. "Có lý. Tôi chỉ đang nói nếu mọi người biết anh ở đây..." "Họ sẽ bàn tán." "Đúng thế. Và anh cũng như tôi không muốn thế. Đối với tôi, nó chỉ là chuyện mọi người nghi ngờ sự tỉnh táo của tôi, nhưng còn anh thì có cả một cuộc bầu cử cần phải thắng." "Cô đang đuổi tôi về đó hả?" Anh trông thật đáng yêu ngồi trong căn bếp của cô. Đẹp trai, nam tính. Cô hơi run rẩy trong lòng mỗi khi cô nhìn anh. Điều đó có nghĩa là nếu cô thực sự thích anh, cô sẽ bị gặp rắc rối lớn, nhưng cô không thích. Tuy vậy, khi anh đứng dậy và nói, "Sao cô không tiễn tôi ra cửa?" cô không kềm được cảm giác hồi hộp và khi cô bước theo sau anh, cô tranh thủ ngắm nhìn đôi mông hấp dẫn mà Jill đã nhắc đến trong bữa trưa của họ lần trước. Anh dừng ngay cửa và quay lại nhìn cô. "Chúng ta không có lời giải thích nào cả. Về Zeke hay Pam hay về chuyện ai đã chụp hình." "Lúc nào cũng có mấy tin đồn người ngoài hành tinh đến trái đất. Có lẽ do họ làm.” "Tôi chắc là thế." Trong khi nói, anh nhìn thật sâu vào mắt cô. Ánh mắt anh có gì đó thật da diết làm cô nuốt nghẹn. Cô không thể nhìn đi chỗ khác - như một con thú nhỏ bị bẫy bởi con thú săn. Chỉ là cô cảm thấy rằng số phận của cô sẽ đầy thú vị hơn số phận của một con chuột đồng. "Lúc nào cô cũng đáng yêu như vầy sao?" anh hỏi và đưa tay ra ôm lấy mặt cô. "Không phải lúc trước cô gầy nhom và niềng răng sao?" "Ừ, phải. Tôi đã có một giai đoạn làm "vịt con xấu xí" kéo dài 6 năm đằng đẵng." Những ngón tay của anh ấm áp và dịu dàng trên da cô. Tim cô đập thình thịch. "Cô thường hay theo dõi tôi," anh nói, bước gần hơn một chút. " Tôi nhớ đôi mắt xanh to tròn này đã dõi theo từng cử chỉ của tôi. Lúc đó cô đã làm tôi sợ mất hồn." "Tôi thành thật xin lỗi về chuyện đó." "Tha cho cô đó," anh thì thầm rồi cúi xuống hôn cô. Một phần của trí não cô từ chối nhìn nhận chuyện đang xảy ra. Không đời nào Riley ở trong nhà cô và hôn cô cả. Trời đâu có định thế. Nhưng cô cảm thấy rõ môi anh dịu dàng lướt nhẹ trên môi cô cùng với phản ứng tê rần của cơ thể cô. Cô cảm thấy tay anh rời khỏi mặt cô khi anh vòng tay quanh người cô và kéo cô sát hơn. Cô chiều anh vì cô cũng muốn thế và nhận thấy cơ thể cô đã ép sát vào cơ thể anh. Họ đã ôm nhau rồi, trong xe, khi cô không kềm được bật khóc và anh đã rất tử tế với cô. Nhưng lần ôm này khác hẳn. Cảm giác hai cơ thể gần gũi, tay cô vòng quanh cổ anh, ngực cô, đùi cô áp sát vào người anh, và cô phải nghiêng đầu cho nụ hôn kéo dài mãi mãi. Anh đọc được suy nghĩ của cô - hay anh cũng muốn thế - vì anh hôn cô như thể không muốn rời xa. Toàn thân cô rạo rực. Cô hít lấy mùi đàn ông quyến rũ của anh, cảm nhận làn vải áo mềm mại của anh dưới ngón tay cô cùng với các cơ bắp đang căng lên của anh. Khi lưỡi anh nhẹ mơn man môi cô, cô bỗng có ý nghĩ đây là duyên phận. Khi cô hé môi cho anh, cô tự bảo mình chuyện này thật điên rồ, nhưng khi anh hôn sâu như chứng tỏ cô là của anh, cô không còn nghĩ gì được nữa. Anh hôn cô với sự tự tin của người đàn ông đã quen làm phụ nữ sung sướng. Nụ hôn của anh có vị cà phê, vị đường của bánh và một cái gì đó ngon hơn cả thế. Trong khi anh hôn cô đắm đuối, tay anh xoa nhẹ lưng cô và anh siết chặt cô hơn, khiến cô muốn ép sát hơn vào anh và rên lên. Một tay anh trượt xuống ôm lấy mông cô. Khi anh khẽ bóp nhẹ, cô bỗng không muốn chỉ hôn anh, niềm khao khát bừng lên trong cô, khiến cô rạo rực, khiến cô rên lên và cần có anh. Và ngay lúc đó, đúng là đàn ông, anh quyết định đã đến lúc ngừng hôn cô. Anh lùi lại một chút và nhìn vào mắt cô. "Được đó chứ," anh nói. Cô thích cái cách anh hơi hụt hơi như anh cũng đã bị bất ngờ với sự cuồng nhiệt đó. Anh khẽ vuốt một sợi tóc lòa xòa trên trán cô rồi nhẹ hôn cô một lần nữa. "Em không có trong kế hoạch của tôi," anh nói. "Anh có một kế hoạch à?" "Luôn luôn là thế." "Muốn cho tôi biết kế hoạch đó là gì không?" "Muốn cho tôi biết thành phần bí mật trong bánh của em không?" "Ồ. Không. Vậy thì tôi gây rắc rối cho anh thế nào?" Anh đưa hai tay ôm mặt cô và áp môi anh vào môi cô. Lập tức người cô muốn nhũn ra trong đam mê. "Là vậy đó," anh nói khi anh lùi lại. "Chúng ta không thể làm chuyện này, Gracie à. Tôi có nguyên tắc của tôi và một trong những nguyên tắc là người phụ nữ tôi quen phải dễ dàng bị lãng quên. Cả hai chúng ta đều biết em không như vậy." Cô đặt tay lên ngực anh. "Ý anh muốn nói đến quá khứ tôi theo đuôi anh lúc trước? Không phải chúng ta đã nói là anh sẽ bỏ qua chuyện đó sao?" "Chuyện này chẳng liên quan gì đến quá khứ của em cả. Chúc ngủ ngon." Anh mở cửa rồi bỏ đi. Cô đứng đó ít nhất 3 phút để suy nghĩ về cuộc đối thoại của họ, và tưởng tượng lại nụ hôn của anh. Sau đó cô đóng cửa và quay vòng vòng trong phòng khách. Theo như cách anh nói thì anh đã thích cô - rất thích cô. Cố hết sức không nghĩ đến nụ hôn đồng thời tự mắng mình vì đã nghĩ đến nó làm Gracie thao thức gần hết đêm. Tin tốt lành là cô đã làm xong các chấm và hoa hồng cô cần cho cái bánh. Tin tốt hơn nữa là nụ hôn của anh tuyệt vời hơn triệu lần những gì cô tưởng tượng nhiều năm trước đây, và đương nhiên cô đã tưởng tượng hết khả năng của mình. Tin xấu là khi bình minh lên, cô như người sắp chết không đứng nổi nữa. Rồi cô nghe thấy một tiếng "thịch" của tờ báo địa phương được ném vào sân nhà cô. Cô siết chặt đai lưng cái áo khoác ngủ và mở cửa. Sau khi vén tóc qua một bên, cô lê bước ra sân nhặt tờ báo lên. Cô quay vào trong nhà trước khi kéo tờ báo khỏi lớp ni-lông bảo vệ và mở ra. Tiếng thét của cô hoàn toàn mang tính bản năng, cũng như cơn giận của cô và cảm giác không thể tin nổi. Chuyện này không thể xảy ra được! Hoàn toàn không thể. Thật là bất công. Trong hai màu trắng đen, ngay trên trang đầu của tờ Los Lobos hằng ngày là một tấm hình hơi bị hạt nhưng vẫn có thể nhìn ra được Riley và cô đang đứng trong bãi đậu xe của nhà trọ, tay trong tay. Cả hai nhìn có vẻ sững sờ - đó là vì ánh đèn flash, không phải vì đã bị bắt quả tang, nhưng không ai nhìn tấm hình có thể hiểu như thế. Và cũng tệ như tấm hình là tiêu đề "Ứng viên thị trưởng bị bắt gặp trong tổ ấm tình nhân." Thậm chí còn tệ hơn nữa là một dòng ghi chú là "Truyền thuyết Gracie” cách đây 14 năm đã được in lại trên trang 19. Gracie cuốn tờ báo lại và quật nó vào tường. "Tại sao? Tại sao? Tại sao? Chuyện gì đang diễn ra đây?" Cô không có lời giải thích nào và điều đó làm cô thêm tức tối. Cô đi tới đi lui trong nhà rồi thấy là không thể ngủ lại được nên đành đi tắm và chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mới. Liếc lẹ cái đồng hồ, cô thấy nó vẫn chưa 7 giờ nữa. Riley thường dậy vào giờ nào? Cô không biết số điện thoại của anh nên cô sẽ phải lái đến nhà anh. Cô muốn gặp anh trước khi anh đi ra ngân hàng, nhưng cô không thấy thoải mái chút nào với ý nghĩ xe của cô đậu ở sân nhà anh. Không phải lúc này. Khi mà - Điện thoại di động của cô reo. Ngần ngại khi nghĩ ai lại gọi vào giờ này, cô để nó reo hai hồi trước khi thận trọng trả lời "Xin chào?" "Riley đây. Tôi có đánh thức cô không?" "Không. Tôi vẫn chưa đi ngủ được." "Cô đã đọc báo chưa?" "Anh đã đọc báo chưa?" Họ hỏi nhau cùng một lúc. Gracie ngồi thịch xuống cái ghế trong bếp. "Tôi không thể tin được," cô rên lên. "Thật là khủng khiếp. Chuyện gì đang diễn ra vậy, và ai là thủ phạm?" "Chúng ta có cả một danh sách những người đáng tình nghi," anh nói, có vẻ nghiêm trọng. "Mọi người từ ông thị trưởng đến Pam." Cô cân nhắc thông tin đó. "Tôi đồng ý là Pam có dính líu tới vụ này, rõ ràng là đã dụ chúng ta đến nhà trọ nhưng tại sao cô ta phải làm vậy?” "Chẳng thể hiểu nổi. Có lẽ cô ta thầm ghét tôi suốt những năm qua. Yardley phải rất bực tức khi tôi được nhiều sự ủng hộ hơn. Đương nhiên, sau sáng nay, chuyện đó có thể thay đổi." Ông thị trưởng? Gracie chẳng biết gì về ông ta hết. "Ý anh là ông thị trưởng đã thuyết phục Pam lái đến nhà trọ đó, rồi tắt hết đèn và sắp xếp một thợ chụp hình ở đó, tất cả sẵn sàng chỉ chờ chúng ta sẽ theo dõi cô ta, ra khỏi xe, đi vòng qua đó và đứng ngay chỗ đó để bị chụp hình buộc tội Một thoáng im lặng rồi tiếng anh cười khẽ. "Cô nói đúng trọng tâm vấn đề rồi. Đúng là chuyện nghe không khả thi chút nào." "Tất nhiên như thế sẽ khiến chúng ta chẳng còn giả thuyết nào nữa." Cô cầm tờ báo và trải nó trên bàn bếp. "Tôi không thể tin chuyện này đã xảy ra. Tôi bị dính vô một vụ lăng nhăng tình cảm. Anh có biết mẹ tôi sẽ nói gì về vụ này không?" "Tôi lại không nghĩ đó là vấn đề cô đáng lo nhất. Cô đã đọc phần viết về tôi chưa?" "Chưa." Cô nhanh chóng đọc lướt bài báo ngắn. "Riley Whitefield, đàn ông mà đeo bông tai. Thật hay đùa đây trời? Chẳng có viết gì về chuyện anh điều hành ngân hàng hay gì gì tốt đẹp cả. Tôi đoán biên tập bài báo này không thích anh." "Rõ ràng là không rồi. Thêm vào vụ "Truyền thuyết Gracie" trong quá khứ bị lôi ra nữa. Ai mà không biết chuyện đó giờ đã được biết rồi." "Chuyện này thật không hay." Cô chống tay lên bàn và gục đầu vào cái tay không bận cầm điện thoại. "Anh có biết bao nhiêu người sẽ nghĩ gì về chuyện này không?" "Ý cô là sao?" "Thị trấn này." Cô cảm thấy bụng cô bắt đầu quặn lên và nhìn quanh tìm lọ thuốc kháng axit. "Mọi người sẽ nghĩ chúng ta đã chịu hẹn hò sau từng ấy năm. Anh đừng quên là tôi là một huyền thoại." "Như vậy thì tôi là gì?" "Là đối tượng tôi đeo đuổi. Ôi, Trời, thật là xấu hổ mà." "Còn phải nói." *** FRANKLIN YARDLEY thích thời gian buổi sáng. Sự yên tĩnh, một ly cà phê ngon và sự thật là vợ ông, Sandra ít khi nào xuống lầu trước 10 giờ. Sáng nay thì lại đặc biệt hào hứng. Tấm hình trên trang đầu của tờ báo làm nhịp bước chân ông như đang tung tăng. "Chào buổi sáng," Holly nói khi ông bước vô quầy tiếp tân nằm bên ngoài phòng làm việc của ông. Cô đứng dậy, đỡ lấy áo khoác và cặp táp cho ông rồi theo ông vô văn phòng, nơi một tách cà phê mới pha đang chờ đợi. "Cô đã đọc báo chưa?" ông hỏi. "Dạ rồi. Whitefield đang làm gì vậy? Tôi đã đọc toàn bộ bài viết," cô nói. "Gracie là một con bé đáng sợ." "Tôi biết." Franklin xoa tay vào nhau. "Một cô gái lạ đời, nhưng có lẽ cô ta sẽ là một công cụ hữu ích bất ngờ. "Truyền thuyết Gracie" đã được in lại, mọi người sẽ bênh vực cô ta trong bất cứ chuyện gì xảy ra với Riley." Holly nhíu mày. "Cô ta có vẻ như tâm thần không ổn định." "Không thành vấn đề. Mới quay lại trấn mà cô ta và Riley đã cặp kè rồi. Tôi sẽ phải tính xem dùng chuyện này sao cho có lợi cho tôi đây.” Ông ngồi xuống chiếc ghế bằng da được đặt cho riêng ông. Holly ngồi lên bàn, chiếc váy của bộ vét màu xanh biển của cô tốc lên hẳn trên đùi. Ông để mình chia trí một chút khi đưa tay vuốt ve làn da ấm mịn, trẻ trung của cô. "Cùng ăn trưa nhé?" ông hỏi. "Tôi thích lắm." Ông cũng thế, tất nhiên là chẳng ai trong người họ sẽ thực sự ăn gì. Cô nhặt tờ báo lên. "Nếu cô Gracie này có gì với anh ta và cô ta là một huyền thoại, điều đó có nghĩa là mọi người sẽ không thích anh ta nếu anh ta không yêu cô ta?" Franklin ngả người ra ghế và để cảm giác hài lòng lan ra khắp cơ thể. Đương nhiên rồi. Chuyện chỉ đơn giản thế thôi. "Cưng đẹp mà lại rất thông minh," ông chân thành nói. "Tôi thật là may mắn." "Ông có thể lợi dụng điều đó?" "Tất nhiên. Tôi sẽ hỏi Riley Whitefield về đề tài này trong cuộc tranh luận và nhất định bàn đến vấn đề giá trị gia đình đang rất quan trọng với những người dân lương thiện trong trấn này." Gracie cho bánh vào lò và để đồng hồ hẹn giờ. Cô chưa kịp thu dọn đống đồ nghề dơ thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Hóc-môn của cô lập tức bỏ phiếu ủng hộ cho người gõ cửa là Riley. Gần như cả cơ thể cô đồng ý, trừ phần ý thức trong não cô biết là gặp lại anh quá sớm sau tối qua là một sai lầm. Cô cần thời gian để hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cô cần bỏ nó lại sau lưng, tập trung vào tương lai chứ không phải vào anh chàng đẹp trai, bí ẩn, từng giỏi ăn chơi, đã luôn làm cô run rẩy. May thay, khi cô mở cửa thì cô nhận thấy cô không cần phải lo nghĩ về chuyện Riley. Nhưng không may, người đến thăm là mẹ cô. Lily Landon đã qua tuổi 50 nhưng bà có gien tốt và có một người thợ làm tóc tài năng để giữ mái tóc bà không bạc đi. Bà làm việc chăm chỉ và hay lo, đôi mắt bà thể hiện điều đó, nhưng ngoài điều đó thì tất cả khiến bà trông trẻ hơn tuổi nhiều. Gracie đã định khen bà trông thanh mảnh thế nào trong chiếc quần jean bó và chiếc áo thung màu sáng nhưng vẻ mặt hình sự của bà khuyên cô tốt nhất nên giữ lời khen đó lại. “Grace Amelia Louise Landon, sao cô dám?” mẹ cô nói khi bà ào vào nhà. "Tôi không biết nói sao nữa. Cả buổi sáng tôi đã cố suy nghĩ xem tôi phải nói gì với cô mà tôi vẫn chưa nghĩ ra được lời nào.” Gracie ghét sự thất vọng trong giọng nói của mẹ cô hơn là những từ bà dùng. Cô vẫn còn cảm thấy nhạy cảm sau chuyện không-được-mời-đến-dự-đám-cưới nên cô không muốn nghe chuyện này chút nào. "Nó không giống như mẹ nghĩ đâu." cô nói, nghe thấy giọng cô sao yếu ớt. "Tôi hiểu rồi. Vậy là cô không có lén lút ở nhà trọ với Riley Whitefield tối qua chứ gì." Gracie đóng cửa và dẫn bà vô bếp. "Tụi con có ở đó nhưng nó là vì Alexis. Mẹ đã nói chuyện với chị ấy chưa? Chị ấy tin là Zeke đang ngoại tình với Pam và nhờ con giúp tìm ra sự thật." "Vậy thì có liên quan gì? Alexis lúc nào chẳng cuồng lên với Zeke kể từ khi tụi nó lấy nhau, nên cô không cần dùng chuyện đó làm lý do." "Nhưng con... chị ấy không..." Gracie cảm thấy như cá mắc cạn. "Ý mẹ là Alexis bịa ra chuyện đó?" Mẹ cô bỏ qua câu hỏi đó với một cái nhún vai thiếu kiên nhẫn. "Tôi không biết. Nó lúc nào cũng lo lắng quá mức. Zeke yêu nó nhưng đôi khi tôi phải hỏi sao thằng bé chịu nổi nó, với những tuyên ngôn đầy kịch tính." Gracie ngồi thịch xuống cái ghế gần đó và cố tiếp thu mọi chuyện. Đây không phải là sự thật chứ? "Con đã chạy lung tung như con điên chỉ vì muốn giúp chị và bây giờ mẹ nói với con là chị đã bịa ra tất cả mọi chuyện?" "Đó không phải là chuyện tôi muốn nói." "Mẹ thì không, nhưng con thì muốn. Tấm hình trên báo, cố gắng theo dõi Zeke..." Nếu đây là cuộc đời mới của cô thì cô muốn trao đổi nó với ai đó. Cô ôm lấy cái bụng bỗng quặn lên. "Riley sẽ giết con mất khi anh ấy phát hiện chuyện này." "Nó tốt nhất nên nghe chuyện này từ người khác." "Là sao ạ?" Mẹ cô trừng mắt với cô. "Đã 14 năm rồi, tôi đã hi vọng với từng đó thời gian xa cách và những tư vấn cô đã có, thì cô sẽ quên nó đi. Rõ ràng chuyện đó đã không xảy ra mà." Lời buộc tội bất công như lưỡi dao cứa vào Gracie. "Không phải thế. Con đâu có theo đuổi Riley đâu. Mẹ cô chỉ tờ báo trên bàn bếp. "Bằng chứng thì lại nói khác. Cô chẳng bao giờ còn lý trí khi dính tới nó. Chuyện đã tệ đến nỗi tôi phải đưa cô đi xa để nó và Pam có thể có một đám cưới bình thường không phải lo lắng là cô sẽ làm cách nào đó phá lễ cưới. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Mọi người nói về cô bao nhiêu tuần liền. Cô là một trò cười. Đó là lý do tôi đã đưa cô đi xa. Báo chí đã không giúp được gì khi in lại mấy chuyện cũ xưa này. Cô có muốn phải trải qua chuyện này lần nữa? Cô chưa học được gì hết sao?" Gracie cảm thấy thật hèn hạ và xấu hổ. Cô muốn cuộn tròn người lại và biến mất. Thay vào đó, cô đứng lên với lấy chai thuốc kháng axit. "Con đã thay đổi rồi," cô lặng lẽ nói. "Nếu mẹ ở cạnh con suốt 14 năm qua thì mẹ đã thấy được điều đó. Đương nhiên, nếu con đã lớn lên ở đây thì con đã biết Alexis chuyên làm um sùm mọi việc và con đã không bị chị gạt." Mẹ cô nheo mắt lại. "Hiểu rồi. Bây giờ là lỗi của tôi. Quả không sai mà. Con hư tại mẹ. Tôi đã làm tất cả những chuyện đó là vì cô, không phải là tôi trông đợi cô biết ơn tôi. Tôi biết trông đợi như vậy là quá nhiều, nhưng có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, cô có thể có chút thông cảm với vị trí của tôi ở cái trấn này. Cô có biết cảm giác tôi thế nào khi ra tiệm ngày này qua ngày khác phải lắng nghe khách hàng chế giễu con gái mình? Thật là nhục mà." Lily quay lưng đi ra cửa. "Ý mẹ vậy đó Gracie à. Tránh xa Riley ra. Cho thằng bé tội nghiệp đó cơ hội sống cuộc sống của nó mà không bị con cản đường đi. Lúc 14 tuổi, chuyện đó đã đáng buồn rồi, nhưng đến lúc này thì chuyện đã thành lố bịch."