Lỡ Yêu Gracie (Falling for Gracie)
Chương 12
Riley ngắm thật kỹ cách Gracie phản ứng với câu nói của anh. Mắt cô mở lớn, miệng cô khẽ cử động và vai cô xụi lơ. Rõ ràng đây không phải là đề tài cô hi vọng họ sẽ thảo luận. Như vậy có nghĩa là cô khả nghi trong nhiều chuyện hơn là chỉ chuyện gài bẫy anh?
Anh không thể quyết định, cả ngày hôm nay anh đã không thể quyết định. Anh muốn nói là anh hiểu Gracie, nhưng có phải vậy không? Cô hài hước, thông minh và sống bằng trái tim và bản lĩnh, nhưng anh đã bị phụ nữ lợi dụng trước đây. Cô có khác họ hay cô chỉ giỏi hơn họ trong chuyện lợi dụng anh?
"Vào đi," cô nói và dẫn lối vào nhà.
Anh theo cô vô bếp và để ví xuống rồi quay sang nhìn anh. Cô khoanh tay lại trước ngực.
"Chỉ một lần thôi mà," cô nói, có vẻ tự vệ hơn là giận dữ. "Khả năng chuyện gì xảy ra là rất rất nhỏ."
Điều anh không hiểu là tại sao nó đã xảy ra. Kể từ lúc anh còn thanh niên và nghĩ là anh đã làm Pam có thai, anh đã luôn cẩn thận ngoài sức tưởng tượng, nhưng tối qua...
"Anh đồng ý là nó ít có khả năng," anh nói. "Nhưng anh muốn biết."
Cô gật đầu và đi ra chỗ tờ lịch lớn trên tường. Những miếng dính nhỏ hình bánh được dán trên nhiều ngày khác nhau với tên và địa chỉ bằng mực đen cạnh chúng. Cô đếm ngày hai lần và thở dài.
"Kỳ kinh của em sẽ bắt đầu vào 12 ngày tới."
Riley nghĩ anh ít nhiều biết về chu kỳ làm việc của cơ thể phụ nữ bằng các gã khác thôi. Anh tự hào là anh có tài ở trên giường nhưng vụ tạo em bé này thì gần như là chuyện kỳ bí. Những thông tin miễn cưỡng học ở trung học về giáo dục giới tính mơ màng trong đầu anh. Nếu anh nhớ đúng thì giữa chu kỳ là thời gian nguy hiểm nhất. Chà, chết tiệt.
"Bao lâu nữa thì em có thể biết em có thai hay không?" anh hỏi.
Cô nhăn mặt. "Em không biết. Vài ngày. Em chưa bao giờ dùng que thử thai nhưng nghe nói là nó nhanh lắm và em không cần phải trễ lâu."
Cô quay sang đối diện với anh. Mắt cô mở lớn đầy lo lắng. "Anh không nghĩ là có vẻ hơi sớm để nói về chuyện này ư? Chúng ta có thể chờ coi chuyện gì xảy ra đã, được không?"
"Được."
Anh đã có thông tin anh cần. Anh sẽ chờ đến khi cô có kinh hoặc anh có bằng chứng là cô đã có thai. Dù anh không muốn lập lại chuyện của Pam, anh cũng không muốn quay lưng với trách nhiệm của anh. Ba anh đã bỏ anh 21 năm trước nhưng Riley vẫn nhớ mãi ngày đó. Anh sẽ không làm vậy với con của anh.
"Chỉ là mọi thứ như đang chống lại em lúc này... anh biết đó." Cô nuốt nước bọt. "Nói thật chứ, em không thể chịu thêm một chuyện nữa đâu. Em có bánh cưới phải làm, người thân, anh, ai đó đang theo dõi chúng ta, những tấm hình trên báo. Em không thể đương đầu với chuyện gì nữa."
Trong lúc nói, cô với lấy cái ví và lôi chai thuốc kháng axit ra. Sau khi cho hai viên vô miệng nhai, cô thở dài.
"Em thật là ngốc hả?" cô nhẹ giọng hỏi.
"Em được mà."
"Em không chắc nữa. Em nghĩ trở lại đây là chuyện dễ dàng nhưng không phải thế. Người đàn ông tối qua là ai? Hắn theo em hay anh? Em đoán là anh vì cuộc bầu cử. Với lại vài ngày nữa anh sẽ có cuộc tranh luận. Nhưng chuyện này thật ghê. Và em ghét mấy tờ báo. Tấm hình, em thấy không vui về nó dù nó không phải là lỗi của em. Tuy vậy..."
Cô kéo một cái ghế đẩu và ngồi xuống. Cô tì khuỷu tay lên bàn và gục đầu xuống.
"Em làm chủ nhà tệ quá," cô nói. "Có bánh trong tủ và đồ uống trong tủ lạnh. Anh tự nhiên đi."
Cô không trông giống người đang lên kế hoạch hủy diệt anh, anh nghĩ. Nếu anh phải đặt tiền ra cá lúc này, anh sẽ cá Gracie không hề liên quan. Nhưng đó là linh tính hay là cái đó của anh đang lên tiếng? Vì ngay cả lúc này anh vẫn muốn cô. Vai xụi lơ hay vẻ mặt phụng phịu, không thành vấn đề.
"Em có đồ ăn thật không"? anh hỏi.
Cô quay đầu sang để có thể nhìn anh. "Gì cơ?"
"Em luôn luôn cho anh ăn bánh. Còn bánh mì hay giò thì sao?"
Cô ngồi thẳng lên. "Em không có bánh mì trong nhà. Ai lại điên thế""
"Nhưng em có bánh."
"Em làm nó mà. Sao mà không có bánh trong nhà được khi em thật sự làm ra chúng. Nhưng em không nấu ăn nên anh cũng sẽ chẳng tìm thấy giò đâu. Em nghĩ em có vài lon súp. Và phần salad cá ngừ. Vậy là đủ cho em rồi."
"Em có ăn gì khác ngoài bánh và cá không?"
"Có chứ. Rau tươi. Trái cây. Em có vài thanh kẹo làm từ đậu nành trong tủ."
Anh nhăn mặt và ngồi xuống cái ghế cạnh cô. "Thôi cám ơn."
"Nó ngon lắm."
"Em đang nói dối."
"Một chút thôi." Cô quay ra đối mặt với anh. "Anh vẫn còn bực em à?"
"Anh có bực đâu."
Cô thở dài. "Có, anh có. Khi em vừa về tới đây. Có phải anh nghĩ..." Cô nhún vai. "Em đoán em không biết anh đã nghĩ gì nhưng chắc chắn là chuyện không hay. Em không có... không phải là người làm tất cả chuyện này."
"Anh biết," anh nói vì anh muốn tin cô. "Anh đã thuê thám tử tư từ L.A., anh ta sẽ đến đây sáng mai và tìm tên chụp hình đó. Khi mình biết ai đã chụp hình thì mình sẽ tìm được người đằng sau chuyện đó."
Anh ngắm cô trong khi nói, tìm kiếm dấu hiệu hốt hoảng hay lo lắng. Thay vào đó, cô nhìn thẳng vào anh và khi anh vừa nói xong thì nói "Em không thể chờ tới ngày tìm cho ra chuyện này. Cả hai chúng ta sẽ cảm thấy tốt hơn khi có câu trả lời."
Vậy nghĩa là sao? Là cô không phải là người đã gài bẫy anh? Anh muốn Gracie vô tội, điều đó làm anh bực mình. Anh không muốn có quan hệ tình cảm - không bao giờ. Anh chưa bao giờ có ý định cùng một phụ nữ quan hệ lâu hơn một đêm. Giữ khoảng cách không có nghĩa là anh phản bội. Nhưng tại sao anh lại ở đây?
"Chị em em hôm nay đã can thiệp vô," cô nói. "Chuyện quả kinh khủng. Alexis nghĩ em bị anh ám ảnh. Vivian tin là em hoàn toàn có thời gian tệ hại ở trung học, em là đứa không hòa nhập được với xã hội và không có bạn và bạn trai. Ở đâu ra họ biết được như thế? Em bình thường mà. Em còn là trưởng nhóm cổ vũ nữa."
"Ừ. Anh có thể thấy tính tự đắc nông cạn nơi em."
Ánh mắt cô nheo lại. "Em không có nông cạn và cũng không hẳn là tự đắc."
"Em hơi dị thường."
"Chuyện đó em chấp nhận. Cách nhìn sư việc của em hơi khác người nhưng em thích em như thế." Vai cô lại xụi lơ. "Pam thật là khó hiểu."
“Pam? Vợ cũ của anh?”
"Là chị ta đó. Em đã dùng bếp của chị ta ở nhà nghỉ đó, nghĩa là hay đụng mặt chị ta. Chị ta rất tử tế."
Anh đã chờ đợi nhiều điều nhưng không phải là điều này. "Có phải chúng ta đang nói về cùng một người tên Pam?"
"Chắc rồi. Cao, gầy, tóc vàng, quần áo đẹp." Gracie ngả người ra. "Nó làm em khó chịu, anh biết không. Vấn đề là chị ta rất dễ thương. Còn nói tốt về anh nữa."
"Quả là nhân đạo.”
"Em thấy đáng nghi. Em muốn thích chị ta nhưng không thể. Tuy vậy, em không biết tại sao chị ta lại xử sự như vậy. Jill nói em là chị ta rất đáng ghét nhưng chị ta không xử với em như vậy. Anh có nghĩ chị ta đang có kế hoạch gì không?"
"Em không muốn đánh giá chị ta bằng bề ngoài?"
"Em nên vậy hả? Ý em là em thật không tốt để đánh giá chị ta nhưng em không dừng được. Em muốn thích chị ta nhưng mỗi lần em thử thì có một giọng nói nhỏ trong đầu em bắt đầu hét lên. Như vậy nghĩa là chị ta đang dối gạt em hoặc em là người rất xấu."
"Em không phải là người xấu."
"Anh có biết rõ em đâu mà nhận xét."
"Chắc chắn là biết."
Anh đứng lên và với lấy tay cô rồi kéo cô đứng lên và ôm cô vào lòng.
"Không thích Pam cũng không sao," anh nói, môi anh áp nhẹ vào trán cô. "Anh sẽ không kể ai nghe đâu."
"Cám ơn." Cô áp sát vào anh hơn, cơ thể cô sát cơ thể anh.
Cảm giác thật tuyệt, anh nghĩ. Ấm áp, mềm mại.
"Lẽ ra anh không nên làm như vầy," cô bảo anh. "Còn 3 chữ L thì sao?"
Anh nhìn vào đôi mắt xanh của cô. Vào giây phút đó, anh thề là anh có thể nhìn thấu linh hồn cô. Không một bí mật, không một bóng tối. Điều đó có một trong hai nghĩa này: anh là thằng khờ và cô là một diễn viên giỏi, hoặc là anh đang vướng vào chuyện anh không nên vướng vào.
"Anh đã nói với em rồi, anh không thể quên được em." Anh nói.
Cô nhìn thẳng vào anh. "Mình cũng không làm chữ L kia luôn. Anh hiểu mà, phải không? Chúng mình đã ân ái."
(giải thích: văn hóa phương Tây phân biệt have sex/[bad word] như chuyện tình dục bình thường, còn make love là có love-tình yêu trong khi làm chuyện đó, trong 3 chữ F thì Gracie và Riley đã không [bad word] nhưng họ make love)
Anh không thích nghĩ về chuyện đó nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý. "Phải, Gracie ạ, chúng ta đã ân ái."
Những lời đó xuất phát từ nơi sâu thẳm trong lòng. Anh không chắc anh đã từng nói vậy trước đây chưa và anh biết anh chưa bao giờ thật sự có ý khi nói như thế. Chỉ với Gracie.
Anh đang làm cái quái gì vậy?
Anh thả cô ra và bước lùi lại. "Anh phải đi thôi," anh nói.
"Phải rồi. Cám ơn anh đã ghé qua."
Anh vẫy tay rồi quay lưng đi nhanh ra khỏi nhà.
Trình tự ưu tiên, anh nghĩ. Anh đã lập ra trình tự rồi thì không thể quên chúng được. Anh không cặp bồ, không quan tâm, không ở gần bên. Không gì thay đổi điều đó. Không phải thị trấn này và chắc chắn không phải Gracie.
***
Riley dùng buổi sáng của ngày tranh luận cho việc ở ngân hàng. Ban cho vay mới gửi lên bản báo cáo tuần và Diane vừa đem cho anh.
"Việc kinh doanh đang tiến triển," bà nói trong lúc anh đang lật coi tập hồ sơ. "Có nhiều đơn đăng ký xin tái cấp vốn."
"Tôi có thể thấy mà," anh nói, hiểu là bà đang cố chỉ ra điều mà anh đang quyết tâm phớt lờ.
"Những người này - những khách hàng này - tưởng là họ sẽ có 30 năm để hoàn nợ. Chuyện gì sẽ xảy ra với họ?"
Riley không trả lời. Cả hai đều biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu anh đóng cửa ngân hàng, các món nợ sẽ bị thu hồi. Mỗi khách hàng sẽ có ít hơn 3 tháng để đi vay bảo đảm ở nơi khác. Nếu họ không thể, họ sẽ mất nhà.
"Tôi biết cậu nghĩ chú của cậu là kẻ khốn kiếp, Riley à, nhưng cậu có chắc là cậu đang đòi món nợ đó đúng người không?"
Lời nói dịu dàng của bà không thể gây chấn động với anh hơn nếu bà đã viết nó bằng máu. Anh nhìn chằm chằm vào người thư ký của anh, tự hỏi điều gì là đáng ngạc nhiên hơn: bà đã gọi anh bằng tên hay bà dùng ngôn ngữ nặng nề.
"Bà đang sắp đi quá giới hạn rồi đó," anh bảo bà.
Bà mỉm cười. "Thế cậu định đuổi tôi à?"
"Không."
"Vậy thì tôi chẳng thấy có gì đáng sợ." Nụ cười bà phai dần. "Cậu có thể làm được điều tốt đẹp ở đây," bà bảo anh. "Cậu thích thú với công việc. Cậu vui với công việc. Điều này quan trọng hơn chuyện ông nội cậu. Nó liên quan tới cả cộng đồng."
"Bà có biết là tôi không mảy may quan tâm không?"
Bà nhìn anh hồi lâu. "Vậy thì sai lầm của tôi là đã mong đợi quá nhiều từ cậu."
Rồi không nói gì thêm, bà bỏ đi. Khi còn lại một mình, Riley quay người nhìn bức chân dung chú anh.
"Xin lỗi nha đại ca," anh nói. "Tôi không quan tâm đến chuyện cứu thị trấn của ông đâu. Ông nghĩ ông sẽ thắng cuộc này - là tôi sẽ làm theo điều ông muốn để lấy được số tiền đó, nhưng chuyện sẽ không như ông mong đợi đâu. Tôi sẽ thắng. Điều đáng tiếc duy nhất là ông không còn sống để coi tôi hủy diệt ông."
***
Gracie đến tòa nhà trung tâm cộng đồng trước 3 giờ chiều. Cô có rất nhiều ký ức về tòa nhà cổ kính này: nhiều sự kiện của trường đã diễn ra ở đây, cùng với các buổi họp của nhóm Girl Scout. Những căn phòng cỡ phòng học ở tầng hai và một phòng hội trưởng lớn ở tầng 1. Cô biết cuộc tranh luận sẽ diễn ra ở phòng lớn nhất nhưng cô không đi về phía đó. Thay vào đó, cô vòng ra đằng sau và đi vô qua cổng phụ để không gây chú ý. Cô thấy Jill đang đứng cạnh một cánh cửa trông nặng nề. Bạn cô vẫy cô vô.
"Tao dành được hai chỗ," Jill thì thào. "Nhanh đi. Họ sắp bắt đầu rồi."
Gracie theo bạn vô trong. Ánh đèn trong khán phòng đã được làm lu đi, để hai ứng cử viên đứng trên sân khấu với ánh sáng thật rực rỡ. Mọi người vẫn đang bắt đầu ngồi xuống và vẫn đang nói chuyện.
Jill dẫn cô đến hai ghế trống ở phía xa bên tay phải, 3 hàng ghế đếm từ cuối lên. Gracie để Jill vô trước để cô có thể ngồi ngay ngoài cùng, khi cần cô có thể trốn ra nhanh chóng.
"Đông thật," Jill thì thào khi liếc nhìn chung quanh. "Tao nghĩ chẳng ai để ý mày ở đây đâu."
"Dự tính của tao là vậy." Gracie nói. "Tao không nghĩ có nhiều người thế."
"Tao cũng không ngờ. Họ sẽ phát trực tiếp buổi tranh luận trên ra-đi-ô."
Gracie ngồi sụp xuống ghế và cố không nhìn vào ai. "Lẽ ra tao nên ở nhà nghe máy."
Đó có lẽ là một quyết định hợp lý, nhưng sự thật thì cô muốn được thấy Riley. Ở gần anh như giúp thế giới của cô trở lại quỹ đạo bình thường. Cô nghĩ cô nên lo lắng vì họ đã ân ái với nhau, nhưng cô không thấy thế. Việc cô ở trong vòng tay anh chưa bao giờ chính đáng hơn. Và tối qua... khi anh ôm cô... cô không thể ngăn mình ước anh đừng bao giờ thả cô ra.
Cô đã cố hết sức để phớt lờ bảng báo hiệu Nguy hiểm đang nhấp nháy trong đầu cô. Phải, phải, cô biết nguyên tắc cuộc chơi mà. Có quan hệ với Riley là một sai lầm về mọi mặt. Dù cô có sẵn lòng phớt lờ cảm giác xấu hổ vì đã yêu người cô đã từng đeo đuổi trước đây, vẫn còn lối sống khác biệt giữa hai người. Quan niệm của anh về các mối quan hệ lâu dài là chúng chỉ nên kéo dài 2 đêm. Cô lại muốn mãi mãi. Mãi đến gần đây, anh đã sống trên giàn khoan dầu, còn cô thì hiếm khi ra khỏi khu vực cô ở. Họ không có gì chung cả và...
Cô cau mày. Ngoại trừ chuyện anh có vẻ không thể quen với một người phụ nữ lâu hơn 24 giờ thì vấn đề là gì? Anh là người đàn ông tốt, cô thích anh, họ đã có những thời gian vui vẻ cùng nhau. Phải chăng cô đang quá kỹ tính? Phải chăng-
"Mày sao rồi?" Jill hỏi, giữ giọng cô thật nhỏ. "Công việc làm bánh của mày sao?
"Tốt. Bận rộn. Thời điểm của năm mà. Vụ Pam thì hơi khó."
Jill toét miệng cười. "Mấy cái bánh nhìn thấy chị ta là xẹp luôn hả?"
Gracie khúc khích. "Không phải vậy. Nó sao đó. Chị ta rất... tử tế."
Jill nhướng mày. "Không thể nào."
"Tao biết. Đó cũng là suy nghĩ của tao. Nhưng nó là sự thật, chị ta rất vui vẻ, thân thiện và dễ chịu. Chị ta còn nói tốt về Riley. Tao không biết tao nên đánh giá chị ta qua cách cư xử hay cứ tiếp tục dè chừng nữa."
"Mày biết tao sẽ bỏ phiếu cho cái nào rồi."
"Biết. Giữ khoảng cách và luôn mang thánh giá theo."
"Đúng vậy. Mọi thứ khác cũng ổn?"
Gracie gật đầu. Dù cô rất muốn nói về gia đình cô, đây không phải là chỗ thích hợp. Và cô cũng không thể kể với Jill chuyện đã xảy ra với Riley. Cuối cùng thì cô sẽ khai hết, nhưng không phải ở giữa đám đông.
Có lẽ cô nên ân hận về việc đã xảy ra, cô nghĩ. Nhưng cô không thể làm thế. Chuyện mang thai có hơi gây rắc rối một chút. Cô đặt tay lên bụng, tự bảo mình là chuyện đó không thể xảy ra. Về mặt lý thuyết, khả năng là rất ít. Nhưng cô phải tính tới khía cạnh mỉa mai của tình huống cô có thai, vì Pam đã giả có thai nhiều năm trước đây để bắt Riley cưới chị ta.
Gracie có cảm giác là dù thậm chí cô có thai thật, anh cũng sẽ không cưới cô. Cô không chắc cô sẽ cảm thấy sao về chuyện đó. Trong khi cô chưa bao giờ tính chuyện trở thành bà mẹ đơn thân, cô không thể bỏ con cô được. Nếu Riley không muốn dự phần trách nhiệm, cũng được thôi. Nhưng cô thấy buồn khi nghĩ anh sẽ quay lưng bỏ rơi con của chính mình. Tuy vậy, lấy nhau chỉ vì cô có thai là nền tảng của đổ vỡ. Cô không muốn một mối quan hệ được xây dựng trên chữ "bắt buộc". Cô muốn mối quan hệ vĩnh viễn, tim ngừng đập, người bủn rủn và chỉ có cái chết mới chia lìa đôi lứa.
"Mày đang nghĩ gì thế?" Jill hỏi. "Vẻ mặt mày lạ lắm."
"Sao mày biết Mac là người dành cho mày."
Jill thở dài. "Tự biết thôi. Lúc đầu tụi tao chỉ là bạn." Cô mỉm cười. "Ừ thì, anh chỉ coi tao như bạn còn tao thì thích anh lắm. Anh rất quyến rũ. Sao cũng được, tụi tao có thời gian bên nhau và lúc nào cũng thấy hợp. Tao càng biết nhiều về anh thì tao lại muốn hiểu anh. Chuyện này dẫn đến chuyện kia rồi tao yêu anh. Sao mày hỏi?" Cô nheo mắt lại. "Phải mày-"
"Xin chào," người điều khiển chương trình nói. "Hân hạnh được đón chào quý vị đến dự buổi tranh luận đầu tiên và đặc biệt của thị trưởng đương nhiệm Franklin Yardley, với đối thủ của ông, ông Riley Whitefield.”
"Đừng tưởng tao sẽ quên chuyện tụi mình đang nói đó," Jill thì thào vào tai Gracie trước khi quay ra tập trung vào phía khán đài.
Gracie nghĩ cô cần tận dụng sự gián đoạn này và sẽ đối phó với bạn cô sau. Cô nghe hai ứng cử viên được giới thiệu sơ. Franklin nhìn bảnh bao và bóng mượt như mọi khi nhưng trông già hơn đối thủ của ông rất nhiều. Riley có lợi thế của tuổi trẻ, chiều cao và sự bí ẩn. Có cái gì đó hay hay về người đàn ông tóc đen lạ lẫm đang ngồi bên trái ngài thị trưởng. Gracie có cảm giác cô không phải là người phụ nữ du nhất trong đám đông khán giả cảm thấy sự hấp dẫn của anh.
Người điều khiển giải thích quy định của buổi tranh luận: mỗi ứng viên sẽ phát biểu một bài khai mạc rồi sẽ lần lượt trả lời câu hỏi của các phóng viên và các giáo sư từ ĐH Santa Barbara, cuối cùng là 4 phút diễn văn bế mạc. Trước buổi tranh luận, cả hai đã rút thăm và Riley sẽ là người có bài diễn văn mở màn và bế mạc đầu tiên.
Anh đứng dậy khi được giới thiệu. Gracie thấy mình hơi chồm tới như ngóng chờ lời anh sắp nói. Anh trông thật tuyệt, cô nghĩ. Bộ vét sẫm màu làm nổi bật cơ thể khỏe mạnh săn chắc của anh. Anh để tóc khá ngắn và chải gọn về phía sau. Chiếc bông tai kim cuơng lấp lánh dưới ánh đèn sáng chói từ trên rọi xuống.
Liệu các công dân lương thiện sẽ chịu bầu chọn cho một người đàn ông đeo bông tai không? Gracie tự hỏi.
"Thị trưởng Yardley đã phục vụ cộng đồng chúng ta 16 năm qua," Riley bắt đầu bài diễn thuyết với một nụ cười. "Đó là hết nửa cuộc đời tôi rồi. Ông đã cùng Los Lobos chứng kiến những lúc thăng trầm, những mùa đông du khách cũng như những lúc vắng vẻ. Ông đã học hỏi được nhiều kinh nghiệm về vai trò này. Tôi nghĩ là sau từng đó năm, chẳng có gì làm ông ngạc nhiên nữa. Ông là một người giàu kinh nghiệm và có nhiều tài năng."
Anh nhìn khắp khán phòng. Trong một thoáng, Gracie có thể thề là ánh mắt họ đã gặp nhau nhưng cô khá chắc chắn là cô ngồi đủ xa tận cuối khán phòng để anh không thể thấy cô.
"Mười bốn năm qua tôi đã đi đến nhiều nơi trên thế giới," anh nói tiếp, "nhưng cuối cùng, chỉ có một nơi tôi có thể gọi là nhà. Trong khi về khía cạnh tình cảm, tôi mừng vì Los Lobos gần như không thay đổi gì trong suốt những năm qua, thì bộ óc doanh nhân trong tôi lại tự hỏi như vậy có thực sự là điều tốt nhất. Nếu chúng ta muốn con cháu chúng ta có một nền giáo dục thượng đẳng để giúp các em, các cháu có cuộc sống tốt đẹp hơn, chúng ta cần có tiền để đầu tư cho trường học. Nếu chúng ta muốn cộng động này có thể đứng độc lập, không luôn bị phụ thuộc vào sự rộng rãi của túi tiền du khách, chúng ta phải có một kế hoạch năng động, kỹ lưỡng để đưa chúng ta phát triển mà không khiến chúng ta đánh mất những giá trị luân lý đã làm nên chính chúng ta."
"Anh ta giỏi đó," Jill thì thầm. "Tao bị ấn tượng rồi."
"Tao cũng vậy."
Riley có thể tham gia tranh cử chức thị trưởng vì yêu cầu của di chúc của chú anh, nhưng rõ ràng anh đã thích ý tưởng này và thực hiện nó theo ý anh.
Riley hoàn tất phần diễn văn mở màn với một màn vỗ tay hoan hô nhiệt liệt của khán giả. Thị trưởng Yardley phát biểu, khái quát về những thành tựu của ông trong công việc. Bên cạnh Riley, trông ông có vẻ không thoải mái và lạc lõng - như ông đã ở lâu quá phép lịch sự trong một bữa tiệc.
Và khuynh hướng đó tiếp tục xuyên suốt buổi phỏng vấn. Riley dường như có cái nhìn mới mẻ về mọi khía cạnh trong khi Yardley chỉ lập lại những gì ông đã làm trước đây. Thậm chí từ phía cuối khán phòng, Gracie vẫn có thể thấy ông ta mướt mồ hôi.
"Riley sẽ thắng buổi này," Jill thì thầm. "Anh ta thực sự đã làm được."
Gracie cảm thấy một niềm tự hào mãnh liệt như cô có gì đó trong sự thành công của Riley. Khi anh kết thúc bài diễn văn bế mạc của mình, mọi người trong khán phòng đều đứng hết dậy hoan hô nhiệt liệt. Phải mất mấy phút thì đám đông mới chịu ổn định lại để Franklin Yardley phát biểu.
"Mọi người có vẻ đã bị đối thủ của tôi thu phục," ông thị trưởng chậm rãi nói. "Tôi có thể hiểu vì sao. Anh ta mới mẻ và hào nhoáng. Với nhiều ý tưởng lớn. Nhưng để điều hành thành phố này một cách suôn sẻ, thì ý tưởng thôi không đủ, còn cần kinh nghiệm thực tiễn nữa. Và cần nhân cách. Mọi người đều đã biết tôi. Các bạn là hàng xóm của tôi, là bạn tôi. Các bạn đã phục vụ cộng đồng này cùng vợ tôi, đi học cùng con tôi, chơi golf với tôi."
Yardley nhìn đám đông và mỉm cười. "Các bạn biết mọi bí mật của tôi - cả tốt lẫn xấu."
Vài người bật cười. Ai đó la lên " Ông chơi bài poker dở òm, Franklin à."
Ông thị trưởng gật đầu. "Đúng thế. Tôi chưa bao giờ giấu được vẻ mặt của mình (chơi poker phải giữ mặt luôn bình thường để đối phương không biết bài mình tốt hay xấu để họ theo hay bỏ bài). Tôi không thể nói dối dù là để cứu rỗi linh hồn của chính tôi. Mọi người quan trọng với tôi. Gia đình tôi. Thị trấn này. Tôi đã ở đây suốt đời tôi. 4 thế hệ Yardley đã phục vụ Los Lobos này."
Ông ngưng lại và hít một hơi thật sâu. "Có lẽ đã đến lúc cần thay đổi. Có lẽ tôi đã làm hết khả năng của tôi. Nhưng Riley Whitefield có thực sự là người các bạn muốn? Anh ta còn trẻ, thiếu kinh nghiệm. Anh ta đã lang bạt tứ phương trong khi có việc cần anh ta ở đây, ngay trong thị trấn này. Gần như mọi người đã biết anh ta đã bỏ đi để xây dựng cơ nghiệp trong khi mẹ ruột anh ta nằm chờ chết vì ung thư. Anh ta thậm chí không bao giờ quay lại chỉ để thăm bà. Đó không phải là mẫu gương tôi muốn con tôi noi theo."
Gracie sững người. "Chuyện đâu phải vậy," cô thì thầm với Jill khi mọi người bắt đầu nhốn nháo trên ghế. "Anh ấy đâu có biết."
"Mày nghĩ lão Yardley quan tâm chuyện đó sao"? Jill hỏi.
Gracie nhìn lên khán đài, tìm kiếm phản ứng của Riley. Anh vẫn ngồi yên, vẻ mặt bình thản.
Nhưng ông thị trưởng chưa nói xong. Ông chồm người tới trên bục diễn thuyết. "Khi đó Riley chỉ là một đứa bé. Chưa đầy 18 tuổi. Anh ta đã gặp phải nhiều khó khăn, làm cho một cô bé trong trấn có thai, cưới cô ta rồi lại li dị cô ta. Nhưng mọi người đều lớn lên. Các cậu trai trở thành đàn ông. Họ thay đổi. Ừ thì, vài người là thế. Còn Riley thì tôi không chắc."
Gracie cảm thấy bụng cô bắt đầu quặn lên. Cô có linh tính chuyện này sẽ rất, rất tồi tệ.
Thị trưởng Yardley liếc Riley rồi nhìn đám đông. "Các bạn muốn ai lãnh đạo cộng đồng của các bạn? Một người các bạn biết và tin tưởng? Một người chưa bao giờ nói dối hay lừa gạt các bạn? Hay Riley Whitefield, một người hoàn toàn xa lạ với chúng ta? Anh ta không chỉ bỏ rơi bà mẹ ruột đang hấp hối, anh ta còn quay lại để lợi dụng Gracie Landon của chúng ta. Cô ấy đã chân thành yêu anh ta nhiều năm rồi, và anh ta đã đáp đền lại tình cảm đó bằng sự khinh rẻ và phản bội. Ngay giây phút này, cô ấy không chỉ đang mang thai mà còn bị Riley từ chối không chịu lấy cô ấy."
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
8 chương
33 chương
63 chương
24 chương
55 chương
13 chương