“Mục Nghiên Chi, anh đang ở đâu?” Giọng nói thanh thúy của cô gái nhỏ từ microphone truyền tới. Mục Nghiên Chi nghe được xưng hô của cô thấy có chút buồn cười. Hiện tại Nguyên Nhị chẳng thèm gọi anh Nghiên Chi, mỗi ngày đều là Mục Nghiên Chi...Mục Nghiên Chi. Cô gái nhỏ chính là cố ý muốn trêu chọc anh, nhưng căn bản anh cũng không ngại, ngược lại còn cảm thấy lạc thú khi nghe cô gọi mình như vậy. Anh nhìn một đám tiểu tử trên sân huấn luyện, khóe môi nhếch lên. “Anh vừa trở lại quân khu, chuẩn bị trở về đại viện.” “Vậy thì đúng lúc quá.” Nguyên Nhị ngữ khí có chút gấp gáp. “Anh có thể đưa một tập văn kiện tới cho em được không?” “Được! Em để ở đâu?” Nguyên Nhị cười cười, nói cho anh biết chỗ để văn kiện. Mục Nghiên Chi nói một tiếng được. Kết thúc cuộc điện thoại với Nguyên Nhị anh lại gọi một cuộc điện thoại khác, nói vài câu đơn giản rồi tắt máy tiếp tục lái xe trở về đại viện. …… Nguyên Nhị tắt máy xoay người trở về vị trí, mới vừa ngồi xuống Dương Hiểu Lệ đã dịch lại gần. “Tìm được người đưa tới đây rồi à?” Nguyên Nhị gật đầu “Ừm! Mục Nghiên Chi.” "Cậu xem lại trí nhớ của mình đi, rõ ràng tối hôm qua tớ mới nhắc nhở cậu sau khi xem xong thì phải cho vào túi xách.” Dương Hiểu Lệ vỗ tay. “Kết quả thì sao? Cậu vẫn quên, hơn nữa cậu còn không sử dụng máy tính để sửa mà lại cố tình thích viết trên giấy, tớ thật là phục cậu rồi.” Nguyên Nhị dẩu miệng, liếc mắt nhìn về phía Dương Hiểu Lệ. “Đây…đây không phải là do tớ bị mất ngủ hay sao.” Dương Hiểu Lệ chỉ vào dưới mí mắt của mình ý bảo. “Tối hôm qua cậu ngủ lúc mấy giờ?” Cô ấy vừa dứt lời thì thấy Nguyên Nhị đánh ngáp một cái, đồng thời giơ ba ngón tay. “3 giờ.” “Mấy giờ thức dậy?” Dương Hiểu Lệ lại hỏi. Nguyên Nhị ỉu xìu, nhàn nhạt nói: “7 giờ 30.” “Ừm!” Dương Hiểu Lệ giơ ngón tay cái lên. “Bội phục, trách không được quầng thâm mắt kia lại đen giống như than vậy.” “…” Nguyên Nhị. Có nghiêm trọng như vậy không hả? …… Quân khu cách chỗ làm việc của Nguyên Nhị khoảng một tiếng đi đường. Nhìn thời gian đã qua 40 phút, cô đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới lầu. Trên đường có rất nhiều xe cộ, nối liền không dứt từ trước mặt lướt qua. Cô nhìn một lát cũng không thấy xe của Mục Nghiên Chi đâu. Lúc cô xoay người bỗng dưng có một đồng nghiệp nữ chạy vào, hưng phấn kêu lên. “Tôi nhìn thấy ở bên ngoài có một người đàn ông đẹp trai, cực kỳ đẹp trai.” Trong văn phòng có rất nhiều cô gái đang độc thân, nghe nói có trai đẹp thì tất cả đều vô cùng hưng phấn. Bọn họ vừa định tổ chức thành nhóm kéo nhau đi ra ngoài xem thì cô gái vừa nói chuyện quay đầu lại hét lên “Anh đẹp trai! Anh đẹp trai đi vào rồi kìa.” Trong văn phòng một trận xôn xao, trong lúc các cô gái khác đang quang minh chính đại ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai kia thì có một bóng dáng chạy về phía anh, sau đó dừng lại. “Sao anh lại lên đây?” Nguyên Nhị ngượng ngùng nhìn vẻ mặt tò mò của các đồng nghiệp nữ, quay đầu lại. “Không phải em đã nói anh tới nơi thì gọi điện bảo em xuống lấy hay sao?” Mục Nghiên Chi giơ tay sửa lại mái tóc rối loạn của cô, nhẹ giọng trả lời: “Bây giờ cũng đã sắp đến giờ ăn cơm, anh muốn lên xem thử em có thời gian ăn cơm cùng anh hay không.” “Cơm trưa sao?” “Ừm!” Mục Nghiên Chi gật gật đầu. “Anh có vinh dự được mời em ăn cơm hay không?” “Ừm…” Nguyên Nhị vuốt cằm, cố ý trưng ra bộ dáng tự hỏi, qua một lúc mới cong cong khóe miệng. “Nhìn ánh mắt mong chờ của anh em sẽ cố dành thời gian ăn cùng anh một bữa cơm.” Mục Nghiên Chi cười khẽ. “Ừm! Cảm ơn em đã cho anh niềm vinh dự ấy.” “Khụ khụ…” Đột nhiên, hai tiếng ho nhẹ đánh gãy hành vi rải cẩu lương như chốn không người của hai người. Nguyên Nhị bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới xung quanh còn có rất nhiều người. Cô gãi gãi đầu, xấu hổ nhìn một đám người đang mang vẻ mặt bát quái, khóe miệng giật giật. “Xin…xin lỗi nha.” “Đúng rồi.” Cô duỗi tay bắt lấy cánh tay Mục Nghiên Chi, kéo anh lại gần chỗ của mọi người. “Giới thiệu với mọi người đây chính là vị hôn phu của tôi, Mục Nghiên Chi.” Mục Nghiên Chi lên tiếng chào hỏi, vừa dứt lời tiếng kinh hô lần lượt vang lên. “Cái gì?” “Vị hôn phu?” “Đính hôn?” …… Tiếng kinh hô không dứt bên tai, Nguyên Nhị cười đến sáng lạn. Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang có vẻ mặt thanh lãnh bên cạnh. “Đúng vậy! Lúc 18 tuổi tôi đã phó thác cuộc đời mình cho người đàn ông này.” Dáng vẻ hạnh phúc, làm người cực kỳ hâm mộ. Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, mi mắt cong cong, Đôi mắt anh giống như cất dấu vô hạn ngôi sao sáng, chợt lóe chợt lóe, nếu không cẩn thận có thể trầm mê ở trong đó. Đôi mắt của anh không chớp lấy một cái, khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng lộ ra mỉm cười, mắt đen nổi lên một tầng nhu sắc, ánh mắt chứa đầy sủng nịch. Bị ánh mắt cực nóng bỏng của anh nhìn chăm chú khuôn mặt Nguyên Nhị bỗng dưng nóng lên. Cô cúi đầu né tránh, bàn tay hướng sang cạnh chọc chọc cánh tay người đàn ông.“Đừng…đừng nhìn em như vậy.” “Anh nhìn vị hôn thê của mình thì có vấn đề gì sao?” “Hừ!” Nguyên Nhị thiếu chút nữa thì trợn trắng mắt. “Da mặt thật dày.” Mục Nghiên Chi cũng không tức giận, nâng bàn tay đặt lên đầu Nguyên Nhị xoa xoa. “Da mặt không dày thì làm sao có thể khiến em trở về bên cạnh anh được?” “…” Nguyên Nhị. “Anh…” “Khụ khụ…” Nguyên Nhị còn chưa dứt lời thì tiếp tục bị cắt ngang. Cô như là nhớ tới gì đó, bất ngờ ngẩng đầu nhìn đám quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt ở kia. Đây là…xem diễn à. Nhìn đến mức cô cũng phải xấu hổ. “Đều tại anh.” Nguyên Nhị quay đầu hung hăng liếc xéo Mục Nghiên Chi. “Hại em phải xấu hổ.” Mục Nghiên Chi lộ ra bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng. Anh lại ừm một tiếng, nói: “Đúng vậy! Anh sai rồi.” “Hừ! Đúng rồi…” Nguyên Nhị xòe bàn tay. “Văn kiện của em đâu?” Lúc này cô mới nhớ tới chính sự. Mục Nghiên Chi nâng một cái tay khác lên đem văn kiện đặt trên tay Nguyên Nhị. Anh cố ý dùng sức, một tiếng bốp vang lên. Nguyên Nhị a một tiếng, nhe răng trợn mắt. Cô cầm lấy văn kiện, nhìn Mục Nghiên Chi rồi nói: “Anh cứ chờ đấy. Chờ xem em thu thập anh thế nào.” Nói xong cô ra vẻ ghét bỏ đẩy người ra bên ngoài, sau đó cầm văn kiện chạy trở về chỗ làm việc. Mới vừa trở lại vị trí thì một đám người xông tới, trong nháy mắt bầu không khí trở nên náo nhiệt, từng vấn đề được đặt ra. Nguyên Nhị thiếu chút nữa thì ứng phó không nổi. “Đúng rồi, vị hôn phu cô làm gì vậy?” Trong đó một cô gái độc thân hỏi. Nguyên Nhị nghe thấy vấn đề này, trong lòng không khỏi sinh ra một phần tự hào. “Quân nhân, anh ấy là một vị quân nhân.” …… Bên ngoài, Mục Nghiên Chi mới vừa tiếp xong một cuộc điện thoại, lúc xoay người thì nhìn cô gái nhỏ xách túi chạy về phía mình. Anh bỏ điện thoại vào túi rồi duỗi tay đón lấy người vừa chạy tới ôm vào lòng. “Gấp gáp như vậy làm gì? Nhớ anh à?” Nguyên Nhị cố ý lắc đầu. “Không phải, là vì em đã đói bụng thôi.” Mục Nghiên Chi cười cười, buông tay ra rồi nắm lấy tay Nguyên Nhị. Năm ngón tay thon dài luồn vào khe hở giữa từng ngón tay của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau. “Đi thôi! Anh dẫn heo đi ăn.” “…” Nguyên Nhị trừng anh. “Nói ai là heo đấy.” “Anh, chính là anh. Được rồi, chúng ta đi thôi.” “Cái này thì đúng là không kém hơn con heo bao nhiêu đâu.” …… Ngày đó quang minh chính đại xuất hiện văn phòng tạp chí, thời gian sau Mục Nghiên Chi sẽ thường thường xuất hiện ở đó. Cuối cùng, toàn bộ văn phòng đều biết Nguyên Nhị có một vị hôn phu là quân nhân vừa đẹp trai lại còn cưng chiều cô. Trong văn phòng tạp chí Ôn Tuyết vẫn luôn là đối thủ một mất một còn của Nguyên Nhị và Dương Hiểu Lệ, ỷ vào thân phận con gái của sếp kiêu ngạo vô cùng. Cô ta luôn lộ ra một bộ cao cao tại thượng, còn thường xuyên làm khó dễ Nguyên Nhị và Dương Hiểu Lệ. Bởi vì trong khoảng thời gian này cô ta vẫn luôn ở nước ngoài nghỉ phép, vì thế trong văn phòng chỉ có mình cô ta chưa thấy qua Mục Nghiên Chi. Hôm nay trở về liền nghe được người khác thảo luận vị hôn phu của Nguyên Nhị. Cô ta bày ra vẻ mặt ghét bỏ hừ một tiếng, sau đó mở khóa màn hình di động giơ lên trước mặt mấy người vừa nói chuyện. “Các cô xem đi, bạn trai của tôi mới là soái ca. Hơn nữa, anh ấy còn là người kế thừa xí nghiệp lớn, vị hôn phu của Nguyên Nhị chẳng qua cũng chỉ là một người quân nhân bình thường, vậy thì có tiền đồ gì chứ.” Cũng không biết có phải cô ta cố ý hay không, nhưng khi cô ta nói những lời này vừa đúng lúc Nguyên Nhị đi ngang bên cạnh. Giọng nói nhàn nhạt của Nguyên Nhị vang lên. “Đúng vậy! Anh ấy chẳng qua cũng chỉ là một người quân nhân bình thường, quả thật là không có tiền.” Nói xong Nguyên Nhị làm như không có việc gì đi trở về chỗ của mình. Trong khi đó sắc mặt kiêu ngạo của Ôn Tuyết rất nhanh đã bị đánh bay. Đánh đến bạch bạch rung động. Lúc tan tầm cô ta xách túi hiệu bản giới hạn, hất hất đầu, lắc mông nghênh ngang đi ra khỏi văn phòng. Nguyên Nhị nhìn bóng dáng cô ta, tức giận đến bật cười. Dương Hiểu Lệ không biết từ nơi nào nhảy ra, ghé vào bàn Nguyên Nhị. “Nguyên Nhị, cậu nhẫn nhịn cô ta làm gì.” Nguyên Nhị đang tắt máy tính, cười nói: “Tiểu thư, đây là chỗ làm việc đấy. Ba cô ta là người trực tiếp lãnh đạo chúng ta, tớ còn muốn ở chỗ này lăn lộn thêm nha.” Dương Hiểu Lệ mắt trợn trắng. “Nhưng mà ông chủ lớn chân chính của chúng ta là tổng tài tập đoàn Bùi thị, ba cô ta chẳng qua cũng chỉ là một người làm thuê.” “Cho dù là làm thuê thì cũng là cấp trên của chúng ta.” Nguyên Nhị nói. Dương Hiểu Lệ cau mày, nhìn dáng vẻ hẳn là đang tự hỏi. Đột nhiên cô ấy như là nghĩ tới chuyện quan trọng nào đó, nói: “Bảo Mục đại thiếu gia nhà cậu mua lại chỗ này đi.” Nghe vậy Nguyên Nhị bật cười, tức giận giơ tay vỗ vỗ mặt Dương Hiểu Lệ. “Tiểu thư, mau tỉnh lại.” Không cùng Dương Hiểu Lệ nhiều lời, Nguyên Nhị thu thập mọi thứ rồi tạm biệt với cô ấy rồi rời đi. Xuống dưới lầu, Nguyên Nhị đang chuẩn bị móc di động gọi Mục Nghiên Chi hỏi anh tới chưa, kết quả điện thoại chưa gọi thì từ xa đã nhìn thấy có người đang dây dưa với anh, mà người dây dưa với anh không phải là ai khác… “Ôn Tuyết?” Nguyên Nhị gọi một tiếng, trong lòng tràn đầy tức giận. Lúc làm việc cô nhất định sẽ chịu đựng nhưng lúc này đã là giờ tan ca rồi, điều không thể tha thứ chính là cô ta dám dây dưa với người đàn ông của cô. Thật là không thể chịu đựng nổi nữa. “Ôn Tuyết.” Nguyên Nhị cười lạnh một tiếng. “Là cô tìm chết.” Cô bước nhanh về phía hai người kia. Lúc này, Mục Nghiên Chi bị quấn lấy đã không còn kiên nhẫn nữa, lúc chuẩn bị đẩy cái móng vuốt đang vươn lại đây thì có một bàn tay so với anh càng nhanh hơn. Cả người Ôn Tuyết lảo đảo khi bị đẩy bất ngờ, dưới chân là một đôi giày cao gót 10cm, nhẹ nhàng đẩy một cái thôi cũng làm cô ta thiếu chút nữa thì đứng không vững. Thật vất vả mới đứng vững, cô ta ngước mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện. “Nguyên Nhị?”