Lọ Lem Hay Du Côn
Chương 7 : Chúng tớ không phải là những cô gái yếu đuối!
- Tớ luôn muốn chúng ta làm bạn Phong à… - Tường Vi trả lời.
- …
- Nhưng tớ cũng yêu cậu. Tớ cũng đang muốn tỏ tình với cậu. Ai ngờ cậu lại đi trước một bước. Tớ đồng ý làm bạn gái cậu. – Tường Vi nở một nụ cười thật rạng rỡ như ánh ban mai.
Nam Phong vui quá, ôm chầm lấy Tường Vi. Chẳng cả hai cùng ngã và … nụ hôm đầu của Tường VI đã bị Nam Phong cướp mất. Nhưng có làm sao đâu, dù gì cũng là người yêu của nhau rồi mà. Hai người đứng dậy, đỏ mặt đi xuống.
- Hai anh chị đi đâu vậy? Bỏ lỡ mất chuyện hay rồi. – Tam Quỷ nói.
- Chuyện gì? – Cả hai đồng thanh.
- Hahaha. Nhờ sự mai mối khéo léo của bọn em mà bây giờ có hai đôi rồi. Còn hai anh chị là đôi cuối cùng thôi. – Nguyễn Hùng nhanh nhảu đáp.
Tường Vi và Nam Phong nhìn nhau không hiểu. Mãi sau hai người mới hiểu ra và cười khúc khích.
- Sao anh chị cười? – Tam Quỷ không hiểu. Cũng đúng thôi. Bọn họ đã lên sân thượng đâu mà biết.
- Chậm rồi. Anh chị đã là người yêu của nhau! Chắc là mấy nhóc tiếc lắm vì không mai mối được đôi cuối cùng hả? – Tường Vi cười đáp.
- Sao nhanh dữ! – Tam Quỷ nói với vẻ mặt ngạc nhiên. Hai đôi kia (Tâm Ly và Vũ Cường, Lan Phương và Thái Nam) cũng ngạc nhiên không kém.
- Mọi người nãy giờ chưa uống gì sao? Để tớ đi lấy đồ uống. – Tường Vi nhìn lên bàn mà chẳng thấy một chai rượu, lon bia hay một cái cốc nào.
- Tớ cũng đi nữa. – Tâm Ly và Lan Phương nói. – Uống nước ngọt hết nhé. Mai phải đi học. Không rượu hay bia được đâu. Rồi đi cùng với Tường Vi ra quầy rượu (đương nhiên là có nước ngọt).
Đến chỗ quầy rượu, Tường Vi va phải một nam thanh niên khoảng chừng 20 tuổi đang cầm một cốc rượu và cốc rượu đó lại đổ vào người anh ta. Tường Vi xin lỗi anh ta nhưng anh ta còn nấn ná kiếm chuyện giở trò với Tường Vi. Tâm Ly và Lan Phương vào ngăn. Thấy có thêm hai cô gái xinh đẹp nữa anh ta lại càng thích, càng muốn kiếm chuyện hơn.
- Bạn tôi xin lỗi anh rồi mà! Anh còn thích kiếm chuyện hả? – Tâm Ly nói.
- Cô ta làm đổ cốc rượu vào áo tôi. Cô có biết chiếc áo này giá bao nhiêu không? 200 USD đấy. – Anh ta lên giọng.
- Chỉ có 200 USD mà làm gì lên giọng dữ! Cái áo của anh chúng tôi có thể đền đến 100 cái chứ không phải một và đảm bảo là hàng hiệu. Anh còn muốn gì nữa? – Đến lượt Lan Phương nói lại. Tường VI nãy giờ chỉ xin lỗi và không nói gì thêm, để mặc hai đứa bạn cãi lý với anh ta.
- Cô hỏi tôi muốn gì à? Tôi chỉ cần các cô đi với tôi tối nay. – Anh ta nói.
“Rào…” Một đống rượu đổ từ trên xuống làm anh ta ướt hết cả chì lẫn chài. Anh ta quay qua quay lại và thấy Tường Vi đang cầm một bình rượu rỗng. Mọi người xung quanh đều cười anh ta. Còn các chàng của chúng ta khi thấy chỗ quầy rượu đông đúc và tiếng hai cô gái cãi nhau với một người con trai. Các chàng lần lượt ra xem và thấy Tường Vi, Tâm Ly, Lan Phương đang cãi nhau với một thằng con trai đang mặc một chiếc áo đầy rượu.
- Hừ! Con nhỏ kia! Mày muốn chết à! Hôm nay tao phải giết hết bọn mày! – Anh ta tức giận.
Đang định xông vào giải nguy cho ba cô gái thì bị Lan Phương phát hiện và chặn lại:
- Chúng tớ không phải là những cô gái yếu đuối! Các cậu không cần bận tâm đâu.
- Nhưng… - Đang định nói gì đó nhưng cả ba chàng cũng chỉ im lặng.
- Mấy anh yên tâm. Chị có tên đó nằm viện chứ không có mấy chị đó nằm viện đâu. Trừ khi chúng chơi xấu. Nhưng phần trăm các chị ấy đỡ được khi chúng đánh lén là 97%. – Uy Võ nói.
Trở về với ba cô gái và nam thanh niên đó. Tường Vi, Tâm Ly, Lan Phương bỗng lạnh lùng. Không khí lạnh bao trùm cả quán bar.
- Đánh ba bọn chúng cho tao. – Anh hét.
Không biết từ đâu xông tới khoảng 300 tên thuộc hạ của anh ta xông vào. Ba cô gái vẫn bình thản. Khi chúng xông tới gần, bọn họ mới bắt đầu nhúc nhích. Với người giỏi võ và giỏi mọi loại vũ khí như ba cô gái thì việc hạ 300 tên là việc quá dễ dàng.
- Khoảng 300 tên. Cứ tên nào tấn công là đánh. Còn tên thủ lĩnh Việt Tiến- bang Red thì để tớ xử. – Tường Vi phân chia.
Hai người còn lại đồng ý. Người trong quán bar lúc này đã đi về vì họ không muốn dính dáng tới mấy vụ đánh nhau.
Tường Vi giỏi nhất là võ (cũng học các vũ khí ). Khi ở Anh cô đạt đai đen tất cả các môn võ. Những cú đánh của cô nhanh, thâm hiểm và độ chính xác hoàn toàn là 100%. Nên trong vòng 10 phút, cô đã giải quyết xong gần 100 tên. Tâm Ly cũng giỏi võ nhưng ngoài võ cô còn giỏi về bắn súng. Cô bắn chuẩn không cần chỉnh. Trong 10 phút, cô hạ được gần 80 tên, súng cô luôn mang theo bên người. Còn Lan Phương giỏi nhất là về dây. Dây xích, dây gai, roi điện, …(trừ những dây mỏng và nhỏ như chỉ, cước, dây xi măng,..) cô đều có thể dùng được. Dây xích cô lấy luôn ở trong túi của áo da. Dây xích dài, chỉ cần một lần vung ra là có chục tên phải chết. Nhưng cô không dùng hết sức nên mấy tên đó không chết, cùng lắm là nằm viện một tháng. Nên trong 30 phút cô đã giả quyết hết những tên còn lại.
Tên thủ lĩnh đứng nhìn bọn đàn em lần lượt nằm “hôn sàn”. Hắn sợ mà mồm vẫn oang oang:
- Sao nãy giờ tôi không bị làm sao nhỉ? Có phải mấy cô sợ tôi không?
Tường Vi quay đầu lại, nhìn thằng vào mắt hắn. Dần dần bước gần hắn và ột cú đá vào “chỗ đó”.
- Đây là việc mà ngươi phải trả giá cho việc làm dê già của mình. – Thêm một cái vào bụng. – Đây là cố ý kiếm chuyện với bọn ta. – Rồi Tường Vi lấy dao rạch lên mặt hắn hai đường chéo nhau dài. – Đây là cái mà ngươi phải nhận khi làm loạn ở đây.
Ba chàng nhà ta thì mắt chữ A mồm chữ O không tin vào mắt mình. Nhìn thấy bạn gái mình cực kì giỏi đánh nhau, mà khi đánh nhau thì không nương tay. Nhất là Nam Phong. Anh không thể tin rằng Tường Vi lại quá ư là lạnh lùng và tàn nhẫn khi xử lí một ai đó gây chuyện với cô.
- Tống hết bọn chúng vào bệnh viện đi! – Ba vị thủ lĩnh Death nói và cùng ba thủ linh Die ra về.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
56 chương
74 chương
137 chương
10 chương
28 chương
27 chương