Lọ Lem Hay Du Côn

Chương 33 : Sự thật về bà Kim Eun Yi

Một tháng sau, tại sân bay… - MẸ ƠI! – Tiếng Tường Vi to đến nỗi ai cũng phải bịt tai. Bà Eun Yi vừa mới xuống máy bay. Thấy con gái nuôi, bà chạy nhanh về phía Tường Vi. Hai người ôm nhau như những người đi hai, ba năm không về vậy. - Ôi dì! Dì cũng đi cùng mẹ con luôn sao dì? (tiếng Hàn) – Tường Vi nhìn thấy dì giúp việc. - Ừ! Con không cần nói tiếng Hàn đâu! – Bà Eun Yi nói. - Chào tiểu thư! Dì sang đây chăm sóc tiểu thư. – Dì giúp việc nói. - Con với dì biết nhau lâu vậy rồi mà dì vẫn gọi con là tiểu thư sao? Híc híc! – Tường Vi nũng nịu giả vờ khóc. Tất cả lên xe về biệt thự Blue Rose…Chiếc xe dừng ở biệt thự Blue Rose. Tường Vi cùng mẹ và dì giúp việc đi vào biệt thự. - Sao con toàn trồng hoa hồng xanh thế? – Bà Eun Yi hỏi. - Vì con thích hoa hồng và màu xanh. Tường Vi và bà Eun Yi hỏi nhau những câu bông đùa làm một khoảng sân của biệt thự rực rỡ hẳn và đầy tiếng cười hạnh phúc của Tường Vi. Sáu giờ tối… - Oa! Hơn một tháng rồi chưa ăn món dì nấu! Ngon quá đi. – Tường Vi xuýt xoa nhìn những món ăn bày trên bàn. - Món dì nấu là ngon nhất luôn đó! – Tâm Ly, Lan Phương, Ngọc Lan đồng thanh rồi giơ ngón cái ra kiểu như “Dì đúng là number one”. Dì giúp việc chỉ cười rồi bưng bát canh đậu cà tím ra làm mọi người chảy nước miếng. - Ăn thôi! – Tất cả đồng thanh. Trong bữa ăn, họ nói chuyện vui vẻ. Gia Minh và Nguyễn Hùng thì suýt nữa chuyển bữa tối thành trận chiến thức ăn khi hai nhóc này cứ tranh nhau món gà rán của dì giúp việc. Bỗng Tường Vi có điện thoại. - Alo! – Tường Vi nhấc máy. - Tường Vi hả con? – Một người đàn ông ở đầu dây bên kia hỏi. Đó là cảnh sát trưởng. Ông là bạn rất thân của ông Trương Gia Định và cũng là ba đỡ đầu của Tường Vi. - Dạ con đây! Có chuyện gì không ạ? – Tường Vi hỏi. - Vừa nãy có một cô gái tên… Tên gì nhỉ? À! Phải rồi! Tên Hạ Thu Lan đến để bảo lãnh Trần Thi Thi! Giờ bà ta được thả ra rồi. - CÁI GÌ? – Tường Vi hét trong điện thoại đến nỗi ba đỡ đầu của cô còn phải để điện thoại cách xa hai mét vẫn nghe thấy. - Ba chỉ gọi để báo cho con như vậy thôi! Con cẩn thận nhé! – Ông chào cô rồi cúp máy. Mọi người đang ăn cơm, tự nhiên lúc nãy Tường Vi nói rõ to làm mọi người giật mình. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cô thì mọi người lo lắng hỏi: - Có chuyện gì vậy? - Trần Thi Thi được bảo lãnh rồi. – Tường Vi trả lời. Ái Hương không nói gì. Tất cả im lặng ngồi ăn tiếp nhưng bầu không khí không còn giống như trước đó. Nó nặng nề hơn. Ở một ngôi nhà gần đó, một người đàn bà nhìn qua cửa sổ nhìn ngôi biệt thự Blue Rose. Đó là Trần Thi Thi. Bên cạnh bà ta là Hạ Thu Lan. - Trương Tường Vi! Mày chết chắc rồi! Thu Lan! Ngay tối nay hãy hành động luôn. – Bà ta nói. Tối. Một người trèo qua tường của ngôi biệt thự Blue Rose rồi trèo qua lan can, cạy khóa cửa sổ và chui vào phòng Tường Vi. Tường Vi thấy có tiếng động liền bật dậy nhưng đã muộn. Người đó đã lấy khăn tay có tẩm thuốc ngủ bịt miệng cô. Cô ngất đi và bị người đó vác ra khỏi biệt thự Blue Rose , cho vào xe và chiếc xe chạy trong đêm lặng lẽ. Sáng hôm sau… “Oáp”, “Cốc… cốc… cốc…” - Tường Vi ơi! Dậy chưa! – Ngọc Lan đi xuống phòng Tường Vi ở tầng hai của biệt thự. Nhưng cô gọi mãi mà không thấy Tường Vi ra mở cửa. Ngọc Lan đành mở luôn cửa phòng Tường Vi ra. - Tường V…i! – Ngọc Lan mở cửa đi vào nhưng không thấy Tường Vi đâu, chỉ thấy chiếc gối ở dưới đất, bông bay tứ tung. Biết là có chuyện không hay, cô đi gọi mọi người dậy. - Có chuyện gì không chị? – Gia Minh hỏi. - Ừ đúng đấy có chuyện gì không mà gọi bọn tớ thế hả Lan? – Ba người còn lại hỏi. - Còn chuyện gì nữa! Tường Vi bị bắt cóc rồi! – Ngọc Lan gắt lên. - CÁI GÌ? – Tất cả đồng thanh. Bà Eun Yi và dì giúp việc cũng hớt hải chạy ra. Mặt hai người này tỏ rõ sự lo lắng. Sau đó có tiếng điện thoại reo… - Alo! – Bà Eun Yi phi như bay đến điện thoại. - Nghe giọng của một người lớn tuổi. Chắc bà là Kim Eun Yi? – Giọng của Trần Thi Thi vang lên ở đầu bên kia. - Bà là… Con tôi đâu? - Yên tâm! Nó vẫn an toàn! Chỉ cần bà chấp nhận điều kiện của tôi. Tôi sẽ thả nó ra. - Được - Vậy hãy nhường lại cổ phần công ty Tường Vi của bà cho tôi. Tôi biết bà đang nắm giữ chúng. - Tôi chấp nhận. Cho tôi nói chuyện với Tường Vi. Trần Thi Thi đưa máy cho Tường Vi đang bị trói và bị bịt miệng. Bà ta tháo chiếc khăn bịt miệng Tường Vi ra. - Mẹ ơi! Đừng đồng ý! Bà ta lừa mẹ… “Chát” Tường Vi chưa nói hết đã bị bà ta tát một cái. Trần Thi Thi ra hiệu cho những kẻ trông giữ Tường Vi bịt miệng cô lại. - Bà ở đâu? – Bà Eun Yi hỏi. - Tôi ở đường x, số nhà 43. À! Chắc bà biết ngôi nhà Mê Cung chứ! Tôi đang ở đó. – Nói xong, bà ta cúp máy. Bà Eun Yi có phần lo lắng nhưng sau đó bà bình tĩnh ngay được. Bà nói chuyện với mọi người (trong khi bà Eun Yi nói chuyện, Tâm Ly đã gọi cho Nam Phong, Vũ Cường, Thái Nam. Kevin phải đi diễn ở Mĩ). Cuối cùng mọi người cũng lập được ra kế hoạch. Ngọc Lan có bản đồ của ngôi nhà Mê Cung nên họ cũng bàn kế hoạch dễ dàng hơn. Bà Eun Yi đi một mình. Những người còn lại theo sau. Dì giúp việc ở lại trông nhà. Đến đường x, số nhà 43. Đúng ngôi nhà Mê Cung. Ở bên ngoài đã có người đứng chờ để dẫn đường cho bà Eun Yi gặp Trần Thi Thi. Bà Eun Yi được đưa đến một căn phòng rất đẹp. Ở đó bà ta đang ngồi chờ bà Eun Yi. - Bà đến sớm hơn tôi dự định. Nó đâu? – Bà ta hỏi. - Đây! Giờ thả con tôi đi được rồi đó! – Bà Eun Yi ném một tập hồ sơ vào bà ta để bà ta kí. - Dẫn bà ta đi. – Trần Thi Thi nói. – Bà tin những gì tôi nói sao? Tôi đâu ngu ngốc như vậy chứ. - Bà… - Bà Eun Yi không nói được gì nhưng bỗng dưng bà ấy nhớ ra một chuyện. Bà đi đến bên Trần Thi Thi nói nhỏ. – Trận chiến giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu! Tôi – Lê Vi và bà – Trần Thi Thi sẽ đấu với nhau tới cùng. Nghe thấy từ Lê Vi bà ta giật mình. Bà ta tưởng Lê Vi – mẹ của Tường Vi đã chết trong vụ tai nạn đó rồi. - Nhốt bà ta với con bé kia. – Bà ta ra lệnh. Bà Eun Yoo… à không… bà Lê Vi bị bọn thuộc hạ của Trần Thi Thi lôi đi. “Rầm” Tiếng đập tay của bà ta xuống bàn. - Không thể thế được! Mình tưởng bà ta đã chết rồi chứ! Vậy ai đã cứu bà ta? – Trần Thi Thi tự thì thầm với mình. … Nam Phong, Vũ Cường, Thái Nam đi một lối. Tam Quỷ một lối. Tâm Ly, Lan Phương, Ngọc Lan, Ái Hương một lối. Mỗi nhóm cầm một chiếc bản đồ ngôi nhà Mê Cung. Đi mãi mà họ lại gặp nhau cùng một chỗ nên đi cùng nhau. Đi đến một căn phòng bị khóa cửa, họ nghĩ đó là nơi nhốt Tường Vi nên ra sức phá khóa. Không may, Nam Phong lại dẫm vào nút chuông báo động ở dưới chân nên… - Thưa bà, có kẻ đột nhập! – Một đi vào báo cáo. - Ta biết rồi! Bắt sống bọn chúng rồi nhốt chung vào với con bé đó. Một loạt rất nhiều người cùng đi đến chỗ họ đang đứng. - Chết tiệt! Bị phát hiện rồi. – Vũ Cường nói thầm. - Chia nhau ra đánh. – Tâm Ly làm chủ. Mỗi người chia nhau ra đánh nhưng có đến hàng trăm người. Họ đánh mệt dần và không còn sức. Chúng quá mạnh. Nếu như có mấy chục người mạnh thì may ra… Nhưng bây giờ lại có đến hàng trăm người. Họ đuối sức dần và cuối cùng cũng bị đánh bại và bị đưa vào nhốt cùng với Tường Vi. - Thưa bà! Chúng đã bị tóm gọn nhưng… - Người vừa nãy lại vào thông báo. - Nhưng sao? – Bà ta hỏi. - Nhưng có cả cô Ái Hương. - Đưa nó về nhà của ta và nhốt nó trong phòng. Không được để nó ra ngoài. - Vâng! Người đó quay đi thì có một cô gái bước vào. “Bốp…bốp…” Cô gái đó vỗ tay, - Có vẽ như bà sắp thành công? – Cô gái hỏi. - Là cô à, Thu Lan? Đương nhiên! Đến lúc đó tôi sẽ không quên công cô. – Bà ta trả lời. - Bà nhớ đấy! – Thu Lan nói xong rồi bỏ đi. Trong phòng nhốt… - Mẹ… mẹ là mẹ ruột của con? – Tường Vi không tin nổi vào tai mình khi nghe mẹ nuôi cô kể lại hết mọi chuyện. - Mẹ xin lỗi! Nếu mẹ xuất hiện sớm hơn thì… - Không sao đâu mẹ! Cho dù thế nào con vẫn biết là mẹ muốn tốt cho con mà… - Vào đi! – Cửa mở. Khoảng tám, chín người bị bọn chúng đẩy vào. - Ơ! Các cậu… - Tường Vi ngạc nhiên. - Xin lỗi! Bọn tớ không làm được gì! – Nam Phong mặt buồn buồn. - Những tớ lại cảm thấy vui vì các cậu quan tâm tớ! Nhân tiện đây tớ giới thiệu lại cho các cậu. Đây là mẹ tớ.. – Tường Vi chỉ tay về bà Lê Vi. - Biết rồi mà! – Tất cả chán nản đồng than. - Tớ chưa nói hết! Đây là mẹ ruột tớ! Mẹ tớ vẫn còn sống. -HẢ? Rồi lại chìm vào im lặng. Trong căn phòng này, họ vẫn được ăn uống đầy đủ. Suốt hai ngày họ không được nhìn thấy ánh sáng. Họ chán nản nhìn nhau, nói chuyện phiếm để giết thời gian rồi ngủ. Thật là thất bại hoàn toàn và chán nản…