Lọ Lem Hay Du Côn
Chương 17 : Cuộc chiến dành hoàng tử.
- Cậu ăn cái này đi! – Hai tình địch đồng thanh.
Học sinh trong canteen thì hình như cũng biết chuyện nên xôn xao bàn tán.
- Các cậu nghĩ là ai thắng. – Một học sinh ở phía bàn xa xa hỏi nhóm bạn của mình.
- Tớ nghĩ là Thu Lan. Cô ta đẹp thế kia cơ mà. Anh nào chả không thích. Mà tớ còn nghe nói, Nam Phong đã hứa với cô ấy. Nếu cậu ấy không làm đúng với lời hứa thì có phải là quân tử nữa không?
- Không! Tớ lại nghĩ là Tường Vi. Cho dù có hứa như thế nào thì tình cảm không phải là chuyện có thể ép buộc. Hiện giờ Nam Phong đang yêu Tường Vi làm sao cậu ấy có thể…
- Ừ! Tớ đồng ý! Chọn ai là do tình cảm của Nam Phong.
Nam Phong đang ngồi cùng Vũ Cường và Thái Nam. Hai anh chàng cười khúc khích. Nam Phong huých hai cậu bạn một cái rồi mới ậm ừ nói:
- Ờ…ờ…! Hai cậu cứ để xuống. Tớ sẽ uống hết của … - Anh nói đến đây thì hai cô nàng nhìn chằm chằm anh. - … cả hai.
Trời ơi! Anh làm hai nàng nhà ta hụt hẫng và cả hai đều rất muốn cốc vào đầu Nam Phong nhưng lại thôi. Họ quay đi và nhìn nhau bằng một ánh mắt tia lửa điện.
“Roẹt … roẹt… Nhà trường thông báo. Cuối tuần sau – vào Chủ nhật, nhà trường tổ chức lễ hội giao mùa giữa mùa thu và mùa đông. Trong lễ hội sẽ bầu chọn ra ai là công chúa và hoàng tử của lễ hội của khối lớp 12. Mỗi lớp 12 chọn ra ba nam và ba nữ để tham dự. Khối lớp 10 và 11 không được tham gia.” – Cái loa của nhà trường phát. Học sinh bàn tán. Người thì nói có khi Nam Phong là hoàng tử cũng nên. Người thì nói chung chung là một trong ba người Nam Phong, Vũ Cường, Thái Nam. Đó là về các hoàng tử. Còn công chúa thì… chắc chắn học sinh đang nghĩ về “Công chúa dành hoàng tử” của ngày nay chứ không phải “Hoàng tử dành công chúa” của ngày xưa nữa rồi. Thế thì thật tội nghiệp Nam Phong.
- Tường Vi! Tôi với cô sẽ tham gia. – Thu Lan nói.
- Tôi không thích tham gia. – Tường Vi trả lời lạnh băng.
- Tại sao vậy? Cô sợ thua à? – Thu Lan cười nham hiểm.
- Tôi không thích tham gia mấy cái thứ vớ vẩn đó!
- Vậy thì cô nhường lại Nam Phong cho tôi nhé!
- Cô… Được! Tôi đồng ý. – Tường Vi trả lời. Cô đang sôi máu vì những lời khiêu khích của Thu Lan.
Trong giờ họp lớp, cô giáo chọn ra ba nam và ba nữ để tham dự. Không nằm ngoài dự đoán của học sinh. Cô chọn ba nam: Nam Phong, Vũ Cường, Thái Nam và ba nữ: Tường Vi, Thu Lan, Tâm Ly. Kevin thì cô chọn cũng được nhưng anh là ngôi sao teen, nếu chọn thì cuộc chơi sẽ không còn công bằng. Kevin biết vậy nên dù tức tối vì không được tham gia anh vẫn phải cố hiểu cho cô giáo đáng kính của anh.
Tan học, năm cô bạn thần đi cùng nhau (giờ có thêm Ái Hương. Mẹ cô cũng không biết cô ở đây).
- Chị! Chị định làm gì để có phiếu bầu? Chị nhất định phải là công chúa để thắng đồ phù thủy kia. – Ái Hương hăm hở nói.
- Chị cũng không biết. Chị nghe nói là nhà trường sẽ tổ chức ca nhạc vào mỗi sáng qua loa phát thanh của trường và do những thí sinh tham gia. Chị nghĩ là hát chứ nếu đứa nào múa thì đến mẹ nó cũng không xem được. – Tường Vi trả lời.
- Chị hát hay mà. Mấy năm trước em có nghe chị hát một mình trong phòng.
- Ừ! – Tường Vi trả lời rồi tất cả đi về biệt thự Blue Rose.
….
Ngày thứ nhất, sáu thí sinh của lớp 12B4 tham gia. Công nhận là họ chỉ có cái mặt đẹp chứ hát thì… Ôi! Đến vịt đực còn hát hay hơn. Rồi đến ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư là các lớp khác hát. Đến ngày thứ năm…
“Girl I know that its been so long. And I admit that I was wrong. The one at fault was me. But I cant seem to run away. Thinking bout it every day. I cant forget these memories. Though I shouldnt be surprised. Theres teardrops forming in my eyes. Why did I. Sit there and watch you walk away. I thought that time would help me heal. All this pain I have to feel. But Ill always remember the days.” – Lời bài hát “On rainy day” được phổ nhạc tiếng Anh vang lên. Giai điệu du dương cùng với những giọng hát thiên thần. Họ đã làm bao học sinh rung động. Và kết quả là gì mọi người cũng biết. Được vào vòng chung kết là học sinh lớp 12A1.
Thu Lan sung sướng. Đang định đi vận động để mọi người bầu phiếu ình thì nhận được thông báo là chỉ bầu phiếu lúc các thí sinh hoàn thành phần thi và không được vận động hay hối lộ những học sinh khác bầu ình. Vì đó là ăn gian. Thu Lan ỉu xìu. Vừa vào lớp cô ta thấy Tường Vi và Nam Phong đang đùa nhau rất thân thiết thì lại tức giận. Thu Lan lại gần và … “Chát” – Một tiếng tát rất giòn giã. Nam Phong ngạc nhiên với vết bàn tay hằn đỏ trên mặt.
- Cô làm cái gì vậy? – Tường Vi bất bình hỏi.
- Tôi làm gì thì kệ tôi. Nam Phong! Sao cậu giám thất hứa! Cậu đã hứa là không cười với ai khác ngoài tớ mà. – Cô ta trả lời Tường Vi xong rồi quay ra Nam Phong. Cô nhớ năm năm về trước.
Một cô bé bị mấy đứa đàn anh bắt nạt, cướp của. Bỗng có một cậu bé ở đâu từ trên nóc nhà gần đó nhảy xuống, nói là có chuyện bất bình nên không thể làm ngơ.
- Mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Được thôi! Tao ày toại nguyện cái mong ước vớ vẩn của mày. Tụi bay! Xông lên. Đánh nó nằm viện một tuần. – Thằng nhóc đô con nhất ở đấy lên tiếng.
Rồi cả bọn nhóc xông vào đánh nhau. Nhưng vì “nhỏ mà có võ” nên cậu bé đó dễ dàng đánh bại bọn chúng. Nhưng rồi một thằng nhóc tóm chân cậu bé nên cậu bé ngã ra và bị bọn chúng đánh.
- Các cô các bác ơi! Ở đây có đánh nhau. Có ai ra giúp cháu với. Bạn cháu bị đánh rồi! – Cô bé đó lập tức dùng đến chiêu 50% có tác dụng đó. Ai ngờ bọn kia tin thật liền chạy tán loạn rồi trốn mất khi có người lớn thật.
- Ê! Bọn nhóc kia! Đứng lại! Con cái nhà ai mà hư hỏng thế không biết. – Một người phụ nữ rất đẹp đi qua và nghe thấy giọng một cô bé. – Cháu à! Ra xem bạn cháu có sao không kìa.
- Bạn gì ơi! Bạn sao không? Bạn có bị gì không? Bạn ổn chứ? Có cần đi bệnh viện không? – Cô bé đó khóc khi thấy bộ dạng thảm thương của cậu bé đó.
- Này nhóc! Đưa tay chân ra đây ta băng bó cho.
Người phụ nữ đó nói rồi lôi tay và chân cậu bé băng bó mà không để cậu í ới câu gì. Xong đâu đấy, người phụ nữ có việc phải đi. Để lại hai đứa trẻ chơi với nhau.
- Bạn tên là gì? – Cậu bé hỏi.
- Mình là Thu Lan. Còn cậu?
- Mình là Nam Phong. Thôi! Gọi “cậu, tớ” cho thân thiện nhé. Gọi “bạn, mình” nghe cứ như người gặp lần đầu rồi sau này không gặp nữa ý.
Thu Lan ậm ừ. Hai đứa trẻ chơi với nhau khoảng một năm. Một hôm, Thu Lan dẫn Nam Phong lên ngọn đồi cỏ mà hai đứa vẫn từng chơi rồi cô bé ngồi đó khóc.
- Cậu có chuyện gì mà khóc thế? Nói xem nào! Đứa nào lại bắt nạt cậu? – Nam Phong ra vẻ hỏi.
- Không … không phải…. hức hức… mà là…. nhà tớ… phải… hức hức… chuyển sang Anh. Hức hưc… ba mẹ tớ… li hôn… Tớ sống với ba ở bên Anh... Khi tớ sang đó… cậu phải nhớ tớ mãi mãi đó nha. – Thu Lan vừa khóc vừa nói.
Nam Phong thấy Thu Lan nói thế cũng buồn. Người bạn thân nhất của cậu chuyển đi. À không phải… Người cậu yêu lúc đó chuyển đi. Cậu sao có thể vui.
- Lan ngốc! Đương nhiên rồi! Và ngoài cậu ra, tớ sẽ không cười với cô bé khác. – Nói rồi cậu đặt một nụ hôn lên đôi má hồng hào của Thu Lan làm má cô bé đỏ lên.
Ngày hôm sau, Thu Lan đi ra sân bay. Nam Phong không thể tiến cô bé nên cô bé thấy cũng buồn buồn.
Cả hai đang nhớ về kỉ niệm đẹp đó. Nam Phong cúi gằm không biết phải nói gì hơn, chỉ lí nhí:
- Tớ xin lỗi, Thu Lan! Chỉ là tình cảm đó không thể ép buộc. Giờ tớ chỉ yêu mỗi Tường Vi thôi! Mà thôi! Để khi khác nói chuyện đi. Cả lớp đang nhìn…
- Tớ mặc kệ! Cho dù cậu có yêu ai thì cậu vẫn là của tớ. – Thu Lan tức giận rồi chạy ra ngoài. “Tường Vi! Cô hãy nhớ ngày hôm nay! Cô sẽ thua nhanh thôi. Cô sẽ mãi mãi không có được Nam Phong đâu. Cậu ấy là của tôi.” Rồi cô chạy ra sau trường ngồi khóc một mình.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
56 chương
74 chương
137 chương
10 chương
28 chương
27 chương