Lọ Lem Đường Phố
Chương 18 : Rung động
Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng, đám trẻ trong cô nhi viện buồn bã nhìn ra ngoài bầu trời xám xịt.
Trời có bão, chúng không thể ra ngoài chơi như dự định.
Đột nhiên một chiếc xe con dừng lại trước cổng làm tất cả ánh mắt ngây ngô của đám trẻ hướng về đó. Từ trong xe, người con trai phong thái ung dung đĩnh đạc bước ra.
Chẳng phải người lạ, chúng đã từng thấy người nay đến tìm mẹ Thiên Ân mấy lần.
Thiện được Phụng mời vào nhà sau đó một mình đi lên phòng tìm Ân.
Cửa phòng không khóa, vừa nhìn vào đã thấy Ân đang ngồi thu mình bên cạnh cửa sổ, cằm đặt trên gối, đôi mắt nhìn xa xăm vô định.
Vây quanh cô lúc này là một bầu không khí bí ẩn và lạnh lẽo. Nó không phải đang bảo vệ cô khỏi thế giới bên ngoài mà đang giam giữ cô trong cái u ám của mình. Thân hình nhỏ bé đơn đạc, đôi mắt đượm buồn cô đơn khiến ai nhìn vào cũng không khỏi xót xa.
Bắt gặp hình ảnh này, trái tim Thiện đột nhiên tê buốt.
Cậu nhẹ nhàng đi vào bên trong, cúi người chống tay vào đầu gối, quan sát gương mặt nhìn nghiêng của Ân.
Đang trong tráng thái xuất thần, Ân bị làm cho giật mình ngửa người ra phía sau mới nhớ ra sau lưng mình không có chỗ dựa. Cô có thói quen kê ngang ghế, cái lưng ghế bây giờ đang nằm ép sát vào bức tường bên tay phải của cô.
“Này, cẩn thận!” – Thiện lập tức chồm người đỡ lấy Ân.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên mờ ám khi Ân đang ngồi gọn lỏn trong lòng Thiện, vòng tay cậu cũng vừa vặn ôm ngang eo cô. Trông cả hai rất giống một cặp tình nhân đang đùa giỡn.
Chẳng ai hẹn ai, cả hai cùng đỏ mặt ngại ngùng.
Mất một lúc lâu Ân mới đứng phắt dậy, ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng bình thản như một giây trước người đỏ mặt là ai chứ không phải cô.
“Cậu không thấy xót à? Sao có thể ngồi bình thản như thế?” – Đứng dậy vặn vẹo người, Thiện càu nhàu.
“Không.”
“Sao cậu tàn nhẫn vậy? Tôi vừa giúp cậu mà.” – Thiện nhìn Ân như nhìn quái vật, trên mặt hiện rõ bốn chữ “không thể tin được”.
“Tôi bắt cậu giúp tôi à?” – Lạnh lùng đến tàn nhẫn, Ân vẫn không có chút biểu hiện gì trước khuôn mặt thị uy của Thiện.
“Chắc phải nhúng cậu vào nước sôi thì cậu mới bớt lạnh.”
“Nếu thấy khó chịu thì đi ra ngoài đi! Mới sáng sớm đến đây làm gì?”
“Đi chơi.” – Thiện tỉnh bơ.
Do ảnh hưởng của cơn bão vừa đi qua, thời tiết vẫn còn mang vẻ u buồn mờ mịt, ánh nắng khó khăn chạm đến mặt đất vô cùng mờ nhạt.
Thiện sau khi cãi không lại Ân, bị cô đuổi xuống nhà chơi với đám trẻ.
Cậu ngồi trên ghế sofa, tỉ mỉ quan sát đám trẻ ngồi chơi xếp hình dưới sàn.
Ân từng nói với cậu rằng chúng đáng để yêu, cậu công nhận điều đó. Dưới sự yêu thương của Ân, Linh và Phụng, đôi mắt chúng luôn sáng ngời niềm vui.
Ân lúc này đi từ trên lầu xuống, gương mặt có phần dịu dàng nhìn về phía đám trẻ.
Thiện từ lâu đã công nhận Ân rất đẹp. Nhưng vẻ đẹp này của cô thì hôm nay cậu mới được thấy. Nét dịu dàng e ấp kia có phần mông lung không thật, làm cậu vô thức ngẩn ngơ.
Đúng lúc đám trẻ ngẩng lên nhìn về phía Ân, cô lập tức mỉm cười thật hiền. Nụ cười tỏa nắng làm ai kia hồn đã sớm bay khỏi xác giờ xác cũng muốn bay luôn.
Sớm không bằng đúng lúc, Ân từ lúc đi xuống đến giờ không thèm nhìn Thiện một cái bất ngờ ngó qua, không ngờ lại bắt gặp cái nhìn say đắm của cậu dành ình.
Cô chẳng hiểu tại sao mình lại thấy bối rối, chỉ biềt rằng vào giây phút đó, cô đã quay mặt đi thật nhanh.
Để che đi sự bối rối, Ân đến ngồi cạnh đám trẻ, cùng chúng xếp hình.
Thiện lúc này thấy Ân thật ra dáng một người mẹ. Đôi mắt nhìn những đứa con mình đong đầy yêu thương.
Nghĩ đến việc Ân bằng tuổi mình mà có thể lo lắng, gồng gánh cả một cô nhi viện, Thiện thấy mình kém cỏi. Đến giờ phút này, cậu vẫn chưa làm được điều gì có ý nghĩa. Ngoài việc xài tiền ra, cậu chẳng biết làm gì cả.
Tiền? Thiện bây giờ mới thấy thắc mắc không biết Ân đào đâu ra tiền lo cho đám nhỏ khi mà cô chỉ là học sinh cấp ba. Để nuôi một đứa nhỏ tốn không hề ít tiền, huống hồ là đến tận tám đứa.
Sau một lát suy nghĩ, Thiện thấy mình thức tỉnh.
“Ra ngoài một chút nhé!” – Thiện đề nghị, giọng điệu không còn cái kiểu ra lệnh như trước đây.
Ân thấy lạ nhưng vẫn gật đầu.
Bên ngoài cổng, tài xế riêng của Thiện vẫn đang đợi trong xe, nhưng cậu lại muốn đi bộ.
Ân cũng chẳng phản đối.
“Chuyện lần trước ở cửa hàng ôtô… tôi xin lỗi…” – Trong tiếng bước chân nhè nhẹ, Thiện nói mà không nhìn Ân.
Cậu không nhắc lại thì cô cũng đã quên.
“Tôi được trả tiền để làm những việc đó mà.” – Ân nhún vai.
Thái độ bất cần của Ân không nằm ngoài dự đoán của Thiện.
“Tôi cũng xin lỗi vì đã nghĩ sai về cậu.”
“Không sao! Tôi không quan tâm cậu nghĩ gì về tôi.” – Ân cười khẩy, nhưng đôi mắt vô cùng mệt mỏi.
“Cậu có thể thôi nói chuyện với tôi như thế không?” – Thiện đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Ân.
“Tôi không nghĩ mình có cách nói chuyện thứ hai.” – Ân không né tránh, nhìn xoáy lại cậu.
“Chẳng phải cậu rất dịu dàng với những đứa bé kia sao?” – Một cảm giác vô lí nhưng có thật dâng lên trong lòng, Thiện đang ghen tức với những đứa trẻ.
“Cậu muốn được tôi đối xử như con à?” – Nghiêng đầu nhìn Thiện, Ân cười nhạt.
Một lần rồi lại thêm một lần, Ân luôn thành công trong việc chọc tức người khác. Thiện thật sự muốn hét lên, nhưng cậu lại không tìm ra lí lẽ nào để bắt bẻ cô.
“Dù không muốn thì giữa hai chúng ta cũng đã có một mối quan hệ, vì vậy nếu có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau thì tôi nghĩ điều đó sẽ tốt cho cả hai chúng ta.” – Thiện hiểu rằng có gào lên với Ân thì cũng vô ích, đành phải xuống giọng thuyết phục.
Để làm được điều này, cậu đã phải lỗ lực một cách phi thường. Dù không phải là một người nóng tính, khi nói chuyện với Ân còn muốn phát điên chứ đừng nói đến Thiện – cậu thiếu gia có tính cách không khác cái lò lửa mấy phần.
“Điều đó thật sự cần thiết sao?” – Ân tròn mắt nhìn Thiện. Dù không phải là người đa nhân cách nhưng cô có rất nhiều mặt nạ.
“Tôi không hiểu sao cậu luôn như thế nhưng cậu càng như vậy tôi càng thấy cậu đáng thương.” – Thiện đủ thông minh để hiểu điểm mạnh và cũng là điểm yếu lớn nhất của Ân đó là kiêu ngạo. Nếu cứ đánh vào đây, thể nào cũng tìm được đường thắng cô.
“Đáng thương?” – Sắc mặt Ân đanh lại, đôi mắt lạnh lẽo chiếu về phía Thiện.
“Phải! Tôi không nghĩ ra cái lí do gì khiến cậu luôn xây một bức tường giữa mình và những người xung quanh ngoài cái lí do là cậu sợ hãi.” – Thiện nhận ra cách này có hiệu quả, đương nhiên sẽ tiếp tục duy trì.
Nét mặt Ân chuyển sang trắng bệch, vô cùng lạnh lẽo.
“Đừng bao giờ nói về tôi như thế? Tôi không muốn cởi mở với người khác là vì tôi không thích chứ không phải tôi sợ.” – Ân gằn giọng.
Qua biểu hiện của Ân, Thiện càng chắc chắn hơn là mình nói đúng.
“Vậy thì chứng minh đi! Hãy thôi cái kiểu nói chuyện như tạt nước đó đi!” – Thiện nghiêng đầu thách thức.
“Tại sao tôi lại phải chứng mình với cậu? Cậu là gì của tôi?” – Ân cười khẩy, cô biết Thiện đang dùng kế khích tướng với mình.
“Vậy tôi sẽ làm cậu thành gì đó của tôi, như thế cậu có thể chứng minh với tôi rồi chứ.”
Trong con đường vắng, Thiện mang theo nét mặt gian tà, từ từ tiến lại chỗ Ân.
“Xem nào… biến cậu thành mẹ của các con tôi nhé!”
Thiện vừa hoàn thành xong câu nói đã thấy bàn chân mình bị Ân đạp một cái không thương tiếc.
Nhìn nét mặt chịu đau của Thiện, Ân hài lòng mỉm cười, lạnh lùng bỏ đi trước.
Thiện ở phía sau cà nhắc đi theo, dù chân đau nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vui.
Nếu thật sự như vậy thì sao nhỉ? Nếu Ân trở thành mẹ của các con cậu thì sẽ thế nào nhỉ?
Đi thêm một đoạn, Thiện giật mình với chính suy nghĩ của mình.
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
12 chương
2 chương
45 chương
54 chương