Lọ Lem Đường Phố

Chương 11 : Hai vị khách

Cô nhi viện ngày hôm nay có khách, Ân đoán chắc điều đó vì trong sân có một chiếc ô tô lạ. Không chỉ có chiếc ô tô là lạ, không khí bên trong cũng hết sức kì lạ. Im lặng một cách lạ lùng! Ban nãy trên đường về, cô còn không dám nghĩ đến phản ứng của Linh và Phụng khi nhìn thấy cô trong bộ dạng thế này. Giờ thì hay rồi, cả Linh và Phụng đều không thấy đâu, đám trẻ cũng không nô đùa gần cửa ra vào như mọi ngày. Guồng chân của Ân theo sự bất an mà trở nên gấp gáp hơn, cô đi nhanh về phòng thay đồ rồi lập tức đi kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra. Bên trong phòng ngủ của đám trẻ vang lên tiếng nói khe khẽ. Đẩy nhanh cánh cửa ra, Ân thấy Phụng và đám trẻ đang ngồi trên nệm, gương mặt thấp thỏm bất an. “Có chuyện gì vậy?” – Ân hỏi gấp. Vừa nghe tiếng cô, cả Phụng và đám trẻ cùng đồng loạt quay mặt về phía cửa ra vào. Tất cả các đôi mắt ấy đều ánh lên tia hy vọng, giống như gặp được cứu tinh giữa cơn hoạn nạn. “Mày qua văn phòng đi! Linh nó đang ở bên đó.” – Phụng không giải thích gì mà hối thúc bằng giọng không mấy tự nhiên. Ân không thể không nghe ra điều giấu trong giọng nói, lại càng không thể không thấy những đôi mắt âu lo kia. Sự bất an trong lòng cô càng lúc càng tăng lên, giống như một con sâu đang mạnh mẽ cựa mình ra khỏi kén để chính thức trở thành bướm. Nếu không qua văn phòng ngay bây giờ, sợ là đôi cánh lo lắng sẽ phủ kín lòng cô. Phòng của bọn trẻ cách văn phòng một hành lang không dài nhưng vì sự nôn nóng trong lòng Ân mà nó trở nên dài thêm. Trước đến nay, cô không phải là người dễ mất bình tĩnh, lại càng không để bản thân rơi vào cái hố bất an. Có điều, đến bọn trẻ trong sáng là thế mà còn cảm thấy gì đó không ổn, cô nào có thể tiếp tục làm như mọi chuyện đều chẳng đến đâu. Trong tiếng cửa mở nhè nhẹ, Ân thấy Linh đang ngồi trên ghế sofa, đối diện là hai vị khách – Một đàn ông, một phụ nữ. Thấy cô đi vào, tất cả cùng đứng lên như đã được tập từ trước. Đương nhiên, Ân sẽ chẳng cúi chào hai người khách kia nếu không biết họ là ai và đến đây làm gì. Chuyển nhanh ánh mắt về phía Linh, cô nghiêm giọng: “Có chuyện gì vậy?” “Cô chú đây muốn xin con nuôi.” – Linh nói nhanh như sợ trước khi hoàn thành câu nói mình đã hết dũng khí để trả lời. Lời vừa dứt, cô lập tức mím môi nhìn Ân dò xét. Mặc dù bản thân Linh biết rõ nếu phải ví tâm tư của Ân với điều gì đó thì chỉ có thể ví với nước, thoạt nhìn thì nghĩ có thể thấy tất cả, nhìn lâu mới giật mình phát hiện chẳng thể thấy gì nhưng cô vẫn cố chấp tìm kiếm chút biểu hiện cảm xúc. Cũng chẳng phải Ân không biểu lộ biểu cảm, mà cô không biết nên thể hiện thế nào với điều mình vừa nghe thấy. Mí mắt Ân hơi nâng lên rồi nhanh thật nhanh cụp xuống. Mang vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, cô đến ngồi cạnh Linh. Mọi người cũng đồng loạt ngồi xuống như vừa nhận được hiệu lệnh. Kinh doanh bất động sản là một ngành khá phổ biến ở Đà Lạt, số công ty hoạt động trong lĩnh vực này không phải là ít. Trong đó, cái tên Duy Long chẳng mấy xa lạ. Ngày hôm nay, cái tên của công ty ấy cuối cùng cũng lọt vào tai Ân. Sở hữu phần lớn cao ốc và chung cư ở Đà Lạt, nắm trong tay một số lượng lớn những lô đất nằm ở trung tâm, những điều này đủ làm cơ sở ột lời hứa. Thực chất, Ân không mảy may nghi ngờ khi đôi vợ chồng vô sinh hứa rằng sẽ cho đứa trẻ được nhận nuôi một cuộc sống đầy đủ đáng mơ ước, nhưng cô vẫn hẹn họ ngày mai đến sẽ trả lời. Chẳng phải cần thời gian để xem xét lời hứa kia, cô cần thời gian để xem xét chính bản thân mình. Đôi vợ chồng ra về, ngay khi Linh rời khỏi văn phòng để tiễn họ ra xe, Ân lập tức chìm vào khoảng không trầm mặc. Gương mặt vẫn bình thản và đôi mắt vẫn dửng dưng, nhưng đằng sau những cái như bình thường kia lại là một tảng đá đè nặng. Từ trước đến giờ, dù một lần cô cũng chưa từng nghĩ có ngày phải xa rời một trong những đứa trẻ của mình. Cô đã quá quen thuộc với những khuôn mặt đáng yêu, giọng nói trong trẻo của chúng, liệu có thể đủ mạnh mẽ để chúng rời xa mình? Ích kỷ giữ chúng lại bên mình hay để chúng đến nơi chúng có thể hạnh phúc, quả thật không phải là một quyết định dễ dàng với cô. Lúc này đây, cô tự hỏi, phải lựa chọn như thế nào để bản thân sẽ không dùng cả quãng đời còn lại để hối hận vì sự lựa chọn của mình? Có lẽ Ân sẽ tiếp tục ngồi trầm tư như thế nếu Linh không đi vào gọi cô ăn trưa. Bên bàn ăn, ba cô gái mỗi người một tâm tư, bầu không khí cũng theo đó mà nặng như đeo tạ. “Ân, mày tính sao?” – Lấy hết can đảm, Linh phá tan bầu không khí nặng nề. “Tao không biết, nhưng tao không muốn.” – Dấu đi nét mặt mệt mỏi, Ân trả lời qua hơi thở. “Mày nghĩ kĩ đi! Chúng ta không thể lo cho tất cả được. Rồi chúng cũng sẽ lớn lên, đến tuổi phải đi học…” “Tao sẽ đi làm thêm.” – Ân vội vã cắt ngang lời Linh như sợ sẽ bị những lời nói ấy thuyết phục. “Mày còn phải học nữa. Mày chỉ mới là học sinh cấp ba, còn bốn năm đại học nữa.” – Phụng giờ mới lên tiếng. Không nhiều lần Ân và Linh thấy Phụng nghiêm túc thế này. “Bọn trẻ sẽ có cuộc sống đầy đủ nếu được nhận vào một gia đình tốt.” – Linh thuyết phục. Bản thân cô cũng không muốn cho đi một đứa trẻ nào nhưng cô lo chúng sẽ không có được cuộc sống đầy đủ. Chính cô đã từng lớn lên trong cảnh túng thiếu, ăn hôm nay không biết ngày mai thế nên cô không muốn chúng phải sống như thế. Hơn nữa, cô biết Ân đã hy sinh vì bọn trẻ quá nhiều. Đáng ra giờ này Ân đang du học ở Anh nhưng cô lại từ chối học bổng du học mà nhận học bổng trong nước. Linh không muốn bạn mình bỏ quên cuộc đời của chính mình. Ân luôn cười và nói với cô rằng “Tao chỉ sống vì bản thân tao chứ không vì bất cứ ai vì vậy khi tao làm gì hay không làm gì thì cũng vì chính mình”. Mới nghe thì thấy vô cùng ích kỉ và cố chấp nhưng sống bên nhau lâu mới biết Thiên Ân khi nói dối sẽ cười. “Ừ, tao sẽ suy nghĩ.” Sau câu nói của Ân, bầu không khí nặng nề lại một lần nữa được thiết lập, ngoài im lặng ra cũng chỉ có im lặng. Trước giờ ba cô gái luôn cố gắng duy trì cảm giác thoải mái nhất trong bữa ăn nhưng hôm nay chẳng ai còn tâm tư để làm việc đó nữa. Ân không phủ nhận rằng Linh đúng, chỉ là cô chưa sẵn sàng. Đối với cô, những đứa trẻ kia không những là một phần cuộc sống mà còn là một phần cơ thể. Liệu có thể tiếp tục sống bình thường khi cơ thể thiếu đi một phần? Bữa ăn kết thúc một cách chóng vánh, ai làm việc nấy, hoàn toàn không có ý định cải thiện tình hình. Thời gian tiếp tục trôi như nó phải thế. Tối hôm đó, trong bầu không khí ủ dột, Phụng dắt xe ra khỏi cổng, bất chấp trời sắp mưa. Ân lúc này đang lặng lẽ đứng dựa vào cửa, mắt nhìn lơ đãng vào đám mây xám xịt. Người ta vẫn nói sau cơn mưa trời lại sáng, bản thân cô cũng hiểu chẳng có cơn mưa nào kéo dài mãi mãi. Nhưng nói gì thì nói, trước khi trời sáng chẳng phải vẫn là một cơn mưa đó sao. Đến khi Phụng dắt xe đi ngang qua, Ân mới nhớ ra hôm nay Phụng có cuộc thi uống rượu với “thằng nhóc vênh váo”. Đương nhiên cô sẽ không để Phụng đi một mình. *** Tám giờ tối, quán bar Fly hoàn toàn vắng vẻ, DJ chưa lên nhạc mà chỉ chạy máy mấy bài love songs nhẹ nhàng. Ban nãy ở dưới tầng hầm đậu xe, Ân và Phụng còn tưởng mình là hai vị khách đầu tiên của quán. Nhưng xem ra cả hai đã lầm, bên cạnh quầy bar, đối thủ của Phụng đã đợi sẵn. Không chỉ một mà đến ba người, nhìn bóng lưng từ phía sau thế này, Ân cảm thấy rất quen. Không phải oan gia ngõ hẹp đến thế chứ? Trong khi Ân lặng lẽ tiến vào trong thì Phụng đã nhanh nhẹn đi về phía quầy bar, vỗ vào vai một trong ba người con trai. “Đến sớm thế chú em?” “Chú em cái gì? Lát nữa thôi, cô sẽ phải gọi tôi bằng anh đấy.” – Người con trai kia cau có quay sang nhìn Phụng. Phụng bĩu môi, hoàn toàn không có ý tin. Nói thì ai chẳng nói được, cho cô thấy thì cô sẽ phục. Trong ánh đèn mờ nhạt, nửa gương mặt vừa lộ ra của người con trai đó giúp Ân nhận ra đó là Nhật. Quả nhiên oan gia ngõ hẹp! Hai người kia khỏi nói cũng biết là Minh và Thiện rồi. Tất nhiên Ân cũng đã đến chỗ quầy bar và sẽ chẳng có chuyện vỗ vai một ai đó. Lặng lẽ ngồi xuống, cô mặc kệ luôn cái thái độ ngạc nhiên của người bên cạnh. *** Hơn chín giờ, quán bar vắng người nhưng chẳng hề yên tĩnh. Tất cả sự náo loạn này cũng đều nhờ vào tiếng cãi nhau của Phụng và Nhật. Nếu không phải đã đến giờ lên nhạc và âm thanh quá ồn ào, cả hai có lẽ sẽ không ngừng trận đấu khẩu. Theo như thỏa thuận vừa được thiết lập thì cuộc thi uống rượu được chính thức bắt đầu. Cả hai sẽ lần lượt uống tất cả các loại cocktail có trong menu, người say trước sẽ là người thua. Hai kẻ háo thắng bắt đầu nốc rượu như uống nước lã. Nhanh đến nỗi anh chàng bartender phải chóng mặt. Ân cũng gọi ình một ly rượu mạnh rồi ngồi nhâm nhi. Tiếng nhạc dồn dập khiến cô không thể suy nghĩ được gì. Có lẽ trong lúc này, như thế là điều tốt. Cô cần một khoảng lặng để có thể suy nghĩ sáng suốt hơn khi đầu óc hoạt động trở lại. DJ lên nhạc không lâu thì khách trong bar bắt đầu trở nên đông đúc mà trong đó thì không ít những cô gái chân dài. Chỉnh lại tư thế ngồi, Ân dựa lưng vào quầy bar, mắt nhìn theo những bước nhảy của những cô nàng kia. “Muốn ra nhảy à?” – Thiện cũng ngồi quay lưng lại quầy bar và nhìn theo hướng Ân đang nhìn. “Không, chỉ nhìn vậy thôi.” – Ân nói rồi đưa ly rượu kê lên môi nhưng còn chưa kịp uống thì tay cô đã bị Thiện giữ lại. “Đang bị thương mà, đừng uống nữa!” Ân chưa kịp khó chịu vì cái cách Thiện tỏ ra như rất thân quen với mình thì một cặp nam nữ dắt tay nhau bước vào làm cô im lặng. Quay sang nhìn Thiện, cô thấy cậu cũng đang nhìn về hướng đó. Rõ ràng là cậu cũng đã nhìn thấy điều cô vừa thấy. Sau một thoáng cứng đờ, môi Thiện cũng đã có thể cử động để tạo thành nụ cười chua chát, đôi mắt bi thương cùng cực. Người con gái từng đi bên cậu bây giờ đang đi bên một người con trai khác. Có vẻ người con trai đi cùng Đan đang tìm chỗ ngồi. Cậu đảo mắt liên tục, lướt qua những ánh đèn đầy màu sắc, đến cuối cùng dừng lại nơi quầy bar. Nụ cười đắc ý nở trên môi, cậu kéo Đan tiến lại gần Thiện. Ban đầu Đan còn không hiểu người yêu đang kéo mình đi đâu. Ngơ ngác nhìn quanh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy nhân vật mà cô không ngờ và còn đang ngồi cạnh chị gái mình. Một cách gượng gạo, cô cúi đầu không dám ngẩng lên. “Thiện, tôi nghe nói công ty nhà cậu phá sản, chia buồn với cậu nhé! Về nói ba cậu, nếu không có việc làm thì qua công ty của ba tôi, tôi sẽ nói ba cho ông ấy một chức nhỏ để mà kiếm tiền nuôi vợ nuôi con.” – Bằng giọng điệu mỉa mai và nụ cười ngạo nghễ, người con trai đi cùng Đan cao giọng nói. “Nghĩa này! Cậu không có đầu óc à? Giá cổ phiếu Vương Thị vẫn tăng theo từng giờ, cậu nghĩ Vương Thị phá sản thật sao? Ngu ngốc!” – Thiện nói với người con trai đang cười ngạo nghễ nhưng ánh mắt mỉa mai của cậu đang hướng về phía Đan. “Vậy tại sao lại có cái tin Vương Thị phá sản?” – Nghĩa vẫn không tin điều Thiện vừa nói. “Tôi buồn buồn nên tung tin chơi được không?” – Minh chen ngang. Đan nghe thấy thì hơi ngước đầu lên nhìn, nhận được ánh mắt như lửa đốt của Thiện và Minh, cô vội cụp mắt xuống. Phải kiềm chế lắm Đan mới không nghiến răng trừng mắt với Minh. Cái mỏ vàng cô đang đào bị sụp chỉ vì một trò lừa đơn giản. Dù bây giờ đã tìm được cái mỏ mới nhưng Nghĩa còn lâu mới bằng Thiện. Đúng là Đan có tìm cả đất nước cũng không tìm được người con trai như Thiện. Chung tình, hết lòng vì bạn gái và một khi đã có người yêu thì tuyệt đối không qua lại với cô gái nào. Nghĩa thì khác, không đẹp trai bằng Thiện nhưng cũng là một mĩ nam. Nhờ khuôn mặt điển trai cộng thêm sự giàu có mà nghiễm nhiên trở thành một tay sát gái với sở thích hưởng thụ lần đầu của các mĩ nhân. Một khi đã chấm cô nào thì sẽ không bỏ rơi nhưng không có nghĩa là sẽ không chấm thêm những cô khác. Càng nghĩ, cơn giận trong lòng Đan càng lớn lên, cuộn trào thành sóng. Nếu Nghĩa không kéo cô rời khỏi, không biết cô sẽ làm gì. Đan và Nghĩa bỏ đi, Ân mang theo nét mặt lạnh băng quay vào phía quầy bar. Sự cô đơn thật sự không phải là khi bên cạnh không có ai mà là khi ở giữa rất nhiều người nhưng vẫn cảm thấy chóng vánh, trơ trọi. Đây chính xác là cảm giác của Thiện lúc này. Mọi âm thanh dội vào tai cậu lúc này đều như tiếng nói xa xăm. Cảm giác như bản thân lọt thỏm trong cái hố tĩnh lặng giữa vô vàn thanh âm ầm ĩ. Nếu gọi đây là bình yên sợ rằng không thích hợp cho lắm, có lẽ từ “trống trải” vừa vặn hơn rất nhiều. Bản thân cậu hiểu rõ đạo lí “dù cái nhìn lạnh lẽo hay nóng bỏng đến mức nào cũng không thể bức chết người” nhưng lại chẳng thể ép mình ngừng làm chuyện dư thừa. Đôi mắt không tự chủ vẫn hướng cái nhìn u ám về phía Đan. Mất một lúc rất lâu, cậu miễn cưỡng quay mặt trở vào quầy bar. Đến lúc này Phụng và Nhật đã uống hết mười hai loại rượu. Đôi mi dày của Thiện khẽ hấp háy, hình như cậu đang suy tính điều gì đó. Ghé sát miệng mình vào tai Ân, cậu thì thào: “Tôi và cậu quen nhau nhé!” Ân hơi ngẩn người nhưng ngay sau đó gương mặt đanh lại không cảm xúc. “Vì tôi là chị gái của Đan à?” – Cái kiểu nhướn mày đầy kiêu ngạo có đánh chết cũng không bỏ của Ân lại xuất hiện. Thiện bặm môi, trong tiếng nhạc dồn dập, cậu nghe tiếng mình trả lời Ân: “Phải!” “Muốn dùng tôi để trả thù sao?” – Ân nhếch môi cười, một nụ cười đầy đủ vẻ kiêu ngạo và coi thường đối phương. “Tôi sẽ cho cậu nhà, xe và tất cả những gì cậu muốn, đổi lại hãy làm bạn gái tôi.” – Thiện chẳng còn chút gì giống người đang đề nghị, giọng cậu đầy sự khẩn khoản. Ân đương nhiên nhìn thấy sự tuyệt vọng kia. Ánh mắt đang khóa chặt người cô chất chứa bao nhiêu chờ đợi, tha thiết, cầu xin. Nếu không phải vì cậu đụng chạm vào tự ái của cô, ít nhiều cô cũng sẽ cố gắng an ủi cậu, dù chỉ một câu. Nhưng đó chỉ là nếu. “Tôi không phải là Đan.” – Ân gằn giọng, sự tức giận ánh lên trong đôi mắt. Mọi trật tự đã đảo lộn thật rồi, người con gái mà trước giờ Thiện nghĩ vì tiền có thể trở nên máu lạnh, sẵn sàng đuổi người thân ra ngoài giờ đây đang ở trước mặt cậu không đắn đo mà từ chối lời mời béo bở. Còn người con gái cậu tin rằng thanh cao hóa ra lại là người chỉ cần mua là có. “Mày nói xem! Tại sao rượu lại cay đắng như thế trong khi màu sắc của nó vô cùng ngọt ngào?” – Xem ra thứ rượu mà Thiện uống bốc lên não nhanh hơn cậu nghĩ. Trong nháy mắt mọi thứ đã trở nên mờ ảo. Khi cậu quay sang nói chuyện với Minh, giọng nói đã không còn tự nhiên.Lắc lắc chiếc ly đựng thứ chất lỏng màu nâu nhạt trông có vẻ ngọt ngào, cậu dốc cạn một hơi, cảm nhận vị cay nồng chát đắng đi qua cổ họng, xộc lên mũi, cào xé ruột gan một cách trọn vẹn. “Nếu mày muốn một thứ có màu sắc như thế mà ngọt ngào thì uống coca đi!” – Minh biết ý của Thiện là gì nhưng vẫn cố tình hiểu theo nghĩa đen. Phải rồi, Uyên Đan nhìn thanh cao như thế sao lại có thể trắng trợn như vậy? Con người thì quá yếu đuối để có thể nhìn rõ mọi thứ trong khi cuộc đời lại có quá nhiều thứ được ngụy trang một cách hoàn hảo vì thế mà không ít người bị lừa một cách ngoạn mục, chỉ đến khi lãnh tổn thương mới nhìn rõ sự thật. Cũng giống như những con côn trùng khi rơi vào cây nắp ấm mới vỡ lẽ “à thì ra đây là cái bẫy” nhưng đã quá muộn.