Lọ Lem Bướng Bỉnh
Chương 14
January cảm thấy muốn bệnh, chưa bao giờ nàng kiệt sức như vậy trong suốt cuộc đời. John. Tốt bụng, thân thiện, một kẻ giấu mặt. Ai có thể nghĩ tới điều này chứ?
Max đã nghĩ đến!
Đúng, dù lúc đầu anh ấy đã phán đoán sai người, nhưng vẫn hoàn toàn đúng đắn khi cảnh báo nàng nên cẩn thận. Và những gì nàng làm là mang lại một khoảng thời gian khó khăn cho anh ấy vì cho rằng đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nàng!
Chúa ơi, nàng đều kể lại hết với John, còn nói đôi ba câu đùa cợt, đồng ý để anh ta đưa ra xe...!
Nàng kìm lại cái rùng mình, áy náy nhìn Max. “Em nợ anh một lời xin lỗi”, nàng nín bặt, lo lắng nhìn khi Max vụt đứng lên.
“Anh không muốn lời xin lỗi của em, January”, gã gắt lên, đôi mắt xanh sáng rực, tay nắm chặt, “cũng như lòng biết ơn của em”. Gã gay gắt nói thêm.
Nàng do dự trước cảm xúc mạnh mẽ của gã. Nhưng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Max nổi giận với nàng? Gã cố gắng giúp nàng, còn nàng lại đáp trả bằng cách cố ngăn cản và nhạo báng
Nàng thở dài, “Em hiểu rõ tại sao anh giận dữ”.
“Đúng, anh đang rất cáu kỉnh!”, gã hung hăng. “Lẽ ra anh phải chăm sóc em tốt hơn. Phải xem xét kỹ càng lập luận của mình chứ không chỉ nói với cảnh sát về chúng... trước khi quyết định bỏ chạy!”, gã tự chế giễu bản thân. “January, anh sẽ không chạy trốn nữa”, gã cứng cỏi nói. “Anh sẽ không đi đâu hết. Vậy đã rõ ràng chưa?”, gã đứng nhìn nàng giận dữ.
January ngơ ngác trước diễn biến bất ngờ này. Nàng muốn nói là gã có quyền tức giận với nàng chứ không phải với bản thân gã. Nàng lắc đầu hoang mang.
Max quỳ xuống bên cạnh, chăm chú nhìn nàng, “Anh sẽ không quay về Mỹ hay đi bất cứ đâu, January. Thực tế, anh định sẽ bám theo em dai như đỉa trong thời gian tới”, gã nói một cách dứt khoát, không lay chuyển được.
“Nhưng... nhưng bây giờ John đã... đã bị giam giữ, em không còn nguy hiểm nữa.” Nàng vẫn cảm thấy buồn nôn vì tình bạn mà nàng đã có với một kẻ tấn công hàng loạt. Dù nàng tin chắc sẽ có người xóa tan nỗi ám ảnh của John...
“Em có thể không”, Max buồn bực. “Nhưng anh chắc chắn là có.” Gã nắm lấy cả hai tay nàng, ánh mắt gắn chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. “January, anh định gửi thư thông báo cho Jude biết là anh sẽ không làm việc cho anh ta nữa.”
Nàng nhăn mặt. “Có phải vì những điều em đã nói không?”, nàng ân hận thì thầm. “Em thực sự không có ý đó. Em chỉ...”
“Không, không phải vì bất kỳ điều gì em nói”, Max quả quyết. “Dù sao anh cũng định nói tất cả với Jude khi quay lại Mỹ.”
Nàng chớp mắt, “Anh định làm thế thật sao?”.
Gã gật đầu, “January, anh không biết nó nhưng từ khi mẹ bỏ rơi cha con anh lúc anh năm tuổi, anh đã thề sẽ không để ai bước vào cuộc đời mình - nhất là một người phụ nữ - và có thể khiến anh tổn thương lần nữa. Nhưng em...”, gã ngừng lại, lắc đầu. “Em đã lẻn vào cuộc đời anh lúc nào không biết. Anh yêu em. Anh biết rõ là anh yêu em”, gã khẳng định một cách chắc chắn. “Ý nghĩ phải xa em dù chỉ một giây cũng khiến anh phát điên! Bản thân điều này cũng có thể cho em thấy anh điên đến cỡ nào”, gã tự chế giễu. “Thậm chí anh sẵn sàng học cách làm việc ở trang trại nếu đó là điều em muốn. Bất cứ thứ gì, anh sẵn sàng dành cả phần đời còn lại để làm cùng em”, giọng gã khàn khàn xúc động.
January nhìn gã, sự kinh ngạc đang lớn dần trong mắt. Có phải Max vừa nói rằng gã yêu nàng không? Nhưng tối Chủ nhật đó gã đã nói rất nhiều thứ rất khủng khiếp với nàng.
“Anh không mong chờ em sẽ chấp nhận”, gã đau khổ nhận thấy sự nghi ngờ hiển hiện rõ rệt trên khuôn mặt nàng. “Sau khi đã cư xử tồi tệ như vậy thì thực sự anh không hy vọng. Anh đã quá bận rộn để bảo vệ bản thân, bảo vệ cảm xúc riêng của mình nên đã nói và làm những điều đáng ghê tởm với em. Không, anh không mong đợi sẽ được em chấp nhận, anh chỉ muốn nói với em anh cảm thấy thế nào.” Gã mỉm cười trào phúng. “Nếu em còn nghi ngờ thì anh có thể là người rất kiên quyết khi anh muốn. Và trong trường hợp này anh chắc chắn là người như vậy!”, gã xúc động nói thêm.
January nuốt khan một cách khó nhọc trước khi nói, nhưng dù vậy giọng của nàng vẫn khản đặc. “Max, việc mẹ anh bỏ đi khi anh mới năm tuổi không có nghĩa là sẽ chẳng còn ai khác yêu thương anh suốt cuộc đời.” Nàng hít một hơi thật sâu. “Mẹ đã bỏ bố con em khi em lên ba, nhưng điều đó cũng không ngăn cản em yêu anh bằng cả trái tim.” Cuối cùng nàng đã nói ra được nỗi lòng mình!
“Mẹ em bỏ đi khi...?” Max sửng sốt kêu lên. “Nhưng... đó chính là lý do tại sao cha em cắt hình ảnh bà khỏi bức hình cạnh giường ngủ của ông!”, gã hiểu ra với cái cau mày đau đớn.
“Đúng thế”, January gật đầu. “May luôn cố gắng che giấu March và em điều này, vẫn nghĩ rằng chúng em tin là mẹ mình đã chết. Và dù bọn em biết rõ sự thật nhưng vẫn làm như không biết. ý do tại sao May lại quá che chở cho bọn em”, vẻ mặt nàng trìu mến.
“Làm sao một người mẹ có thể nhẫn tâm bỏ rơi ba cô bé xinh đẹp như thiên thần ở độ tuổi ba, bốn và năm được chứ?” Max than thở.
January cười đau khổ. “Em không biết, chắc anh phải hỏi bà ấy thôi.”
Gã lắc đầu, “Anh không hiểu làm thế nào mà bất kỳ...”. Gã đột ngột dừng lại, chợt nhìn chằm chằm January với đôi mắt mở to ngờ vực.
A. Nửa còn lại trong câu nói của nàng cuối cùng cũng được để ý đến. Max, một người đã bị tổn thương từ hồi còn rất nhỏ, sẽ phản ứng thế nào khi biết rằng nàng cũng yêu gã?
Có phải January đã nói...? Nàng thực sự đã nói...?
Nàng gượng cười và thận trọng hỏi. “Biết em cũng yêu anh có làm thay đổi điều gì không?”
“Thay đổi gì không hả?”, gã nhắc lại, tình yêu dành cho người phụ nữ này tràn ngập trong cơ thể đến nỗi gã sắp không chứa nổi nữa. “Thay đổi mọi thứ!”, gã hét lên sung sướng. “Nó làm thay đổi tất cả!” Gã nắm chặt tay nàng. “Nhưng em có chắc là em yêu anh không? Có đủ để cưới anh không?”, gã vẫn ngập ngừng, không tin là điều này lại xảy ra. “Sau tất cả...”
“Tại sao anh không đợi bốn mươi năm nữa hay lâu hơn thế hãy hỏi em câu hỏi này?” January dịu dàng cắt ngang.
“Bốn mươi năm? Em sẽ lấy anh chứ?” Gã nín thở chờ câu trả lời của nàng, trái tim gã đập thình thịch mạnh tới nỗi gã tin chắc nàng cũng có thể nghe thấy.
Nàng nở nụ cười ranh mãnh, “Em không nghĩ là May sẽ cho phép anh rời đi sớm hơn đâu!”.
“Anh không muốn sớm hơn”, gã nín thở cam đoan với nàng. “Thực ra, anh muốn lâu hơn nữa, bốn mươi năm vẫn chưa đủ lâu!”
Những giọt nước mắt hạnh phúc rơi trên má khi nàng vuốt ve gò má như chạm khắc của gã. “Vậy năm mươi năm thì sao? Sáu mươi năm?”, nàng cười to khi thấy gã vẫn không trả lời.
Gã muốn đời đời kiếp kiếp sống với người phụ nữ này. Muốn dành cả quãng đời còn lại bên cạnh nàng, yêu thương nàng và được nàng yêu.
Được nàng yêu lại...
“January!”, gã không để chờ thêm giây phút nào nữa, ôm chặt nàng trong tay, hôn nàng với một sự đói khát mà phải tốn cả ngàn đời mới có thể thỏa mãn được.
Tất cả những chuyện khác không quan trọng vì bây giờ gã đã biết January cũng yêu gã như gã đã yêu nàng. Mọi thứ. May và March. Trang trại. Jude. Thậm chí cả John tội nghiệp.
Bây giờ January là tất cả mối quan tâm của gã.
Nàng sẽ luôn luôn là như vậy!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
17 chương
62 chương
34 chương
17 chương
9 chương