Văn Vũ Dao lúc đi ra không thấy anh thì liền giật mình hoảng hốt. Cô ta đang định ra ngoài tìm anh thì thấy anh đi vào.Chút nhẹ nhõm thở phào lướt qua gương mặt cô ta thu vào hết trong đôi mắt anh. Anh nhếch khóe môi, nở một nụ cười.“Còn muốn mua gì không?”Văn Vũ Dao khẽ lắc đầu, nói: “Chúng ta về thôi.”Anh gật đầu, ‘ừm’ một tiếng.Phó Nghiêm Thành lái xe trở về khách sạn. Anh và Văn Vũ Dao ở trong một phòng tổng thống rộng lớn, nhưng lại khác phòng ngủ.Đến mười giờ tối, Vu Minh đi vào mang theo một tập hồ sơ.Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, chăm chú xem từng chữ một.“Đã chết?” Anh hơi nhíu mày khi nhìn hồ sơ bệnh sử của Cố Dịch Triết. Sau đó khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười. “Phát bệnh tim à?”Nụ cười kì quái ấy khiến người ta khó hiểu, còn có chút sợ sệt.Vu Minh nói lại một lần nữa về tình hình của Cố Dịch Triết cho anh.Sau khi đọc xong, anh bỏ xuống. Phó Nghiêm Thành xoay ghế, ngồi đối diện với cửa sổ sát sàn. Bên ngoài là phồn hoa, ánh đèn lung linh rực rỡ. Bên trên tấm kính phản chiếu gương mặt không rõ nét của anh.“Cậu cảm thấy bệnh sử này thế nào?”Vu Minh cầm tập giấy lên, đọc kĩ lại. Lát sau lên tiếng, “Quá nhanh.”Bệnh tim trong một năm liền đột nhiên tử vong. Cho dù có lên cơn đau tim, cũng không đến mức chết nhanh như vậy. Không hề có di chuyền, bệnh tim đến sớm như vậy, đột ngột như vậy.“Hóa thành tro rồi, không ai điều tra ra được. Cho dù có nghi ngờ, với sự thông minh ấy, có thể dễ dàng thoát được.” Anh lên tiếng.Vu Minh kinh ngạc, hiểu ra ý tứ trong câu nói của anh.“Nhưng tại sao phải làm vậy?”Đáy mắt Phó Nghiêm Thành chuyển lạnh.Trầm Diễm là kiểu người gì anh hiểu rõ, người khác không đụng vào cô, cô sẽ chẳng làm hại ai.Vì vậy chuyện cô phải giết chết Cố Dịch Triết một cách tinh vi như vậy, chắc chắn có nguyên nhân.Vu Minh khó hiểu nói: “Theo như những gì điều tra được. Trước mặt mọi người, họ là đôi vợ chồng hòa thuận. Chưa từng có vấn đề gì.” Sau đó anh ta nghĩ đến một vấn đề, “Cố Dịch Triết ngoại tình?”Phó Nghiêm Thành lạnh lùng nói, “Hắn đánh cô ấy!”Giọng nói kia khiến Vu Minh giật nảy mình. Lạnh lẽo đến cực điểm! Đó là cảm nhận đầu tiên khi anh ta nghe thấy câu nói này.Anh xoay ghế lại. Trên gương mặt tuấn tú là sự lạnh lùng, thâm trầm, sắc bén.Tất cả kẻ thù của anh đều có chung một nhận xét dành cho anh. Ma quỷ!Họ đều kinh sợ mà thốt lên từ ấy.“Trầm Diễm sẽ không vì chuyện ngoại tình mà giết người. Chỉ có một lý do duy nhất, là hắn đánh cô ấy!”Phó Nghiêm Thành hiểu rất rõ con người cô.Nghĩ đến cô đã kết hôn với một người đàn ông như thế nào. Trong lòng anh liền phẫn nộ.Cô dùng điều kiện để trao đổi, muốn rời khỏi anh. Để rồi cuối cùng thành ra như này sao?Rời khỏi anh, kết hôn chóng vánh. Một người chồng vũ phu. Ngoài đầu óc thông minh, mưu mô ra thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối. Năm xưa bên cạnh anh, cô được bảo vệ, chả lo bất cứ cái gì. Bây giờ rời khỏi anh, cô chỉ có một thân một mình.Nghĩ đến việc cô bị đánh, khổ sở ra sao. Anh liền hận đến mức không thể tự tay băm nát tên khốn kia!Trầm Diễm vốn sợ đau. Cô làm cách nào chịu đựng được? Nghĩ đến trên cơ thể cô vì bị đánh mà xuất hiện vết thương, cõi lòng anh liền như bị người ta xé nát vụn.Phó Nghiêm Thành lấy một điếu thuốc ra, châm lửa hút.Hút hết điếu này đến điếu khác, cũng không xua được cảm giác giày vò trong lòng.Vừa đau lòng vì cô, vừa phẫn nộ vì cô, vừa bứt rứt vì cô.Trầm Diễm trở về khách sạn. Sau khi tắm xong liền lăn lên giường, cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành.Kể từ sau khi thiêu Cố Dịch Triết thành tro, cô ngủ đặc biệt ngon. Hai năm nay cô chưa từng có một ngày nào được ngủ ngon bên cạnh con thú kia cả.Cho dù bốn năm bên cạnh Phó Nghiêm Thành, cô cũng chưa từng khổ sở như vậy. Cho dù nằm cạnh người đàn ông đầy mùi chết chóc máu tanh như anh, cô vẫn có thể ngủ ngon. Bởi vì cô biết, anh sẽ không bao giờ làm hại cô..