Lỗ Ái

Chương 289 : Ngoại Truyện 019 Chúng Ta Giả Kết Hôn

Edit: Ramsessivy <img src="https://img.wattpad.com/fb7c950559ae81da5889cdaee612c0d33e157b9f/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f557136524b37336a4c4a4a5f38513d3d2d3937393336353337352e313634616165386364363537653061333930313930303935353231302e706e67" data-pagespeed-url-hash=2688522680 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> "Là do tuổi lớn, không nghĩ tới ngã cầu thang sẽ ngã thành như vậy." Mộ thái thái luôn luôn khóc thương tâm, tay nắm chặt tay của chồng, bi ai nằm trêи giường, "Ngày đó ông ấy vẫn trước sau như một xuống lầu ăn cơm chiều, đột nhiên bước hụt chân, cả người ngã xuống từ cầu thang. Sau khi vào viện, ta mới biết được thân thể của lão Mộ yếu như thế nào. Mấy năm nay nhìn bề ngoài ông ấy không già đi, nhưng tuổi lớn làm sao chống lại được, xương cốt sớm đã bị tàn phá theo thời gian......"Cổ Dư ở bên cạnh lẳng lặng nghe, phát hiện một thời gian không gặp, Mộ bí thư tựa như già đi rất nhiều. Xương cốt không hề cường tráng như thân thể, nét mặt cương nghị không còn nghiêm khắc......!Dù sao, con gái lớn của Mộ bí thư cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, Mộ bí thư chính là thường ngày nghiêm khắc, mới khiến người ta có cảm giác sắt thép, do đó khiến người ta xem nhẹ tuổi thật của ong, nghĩ rằng ông tuy già nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh."Torn." Đại Lận bảo cô ra ngoài nói chuyện, nhìn vết thương trêи mặt bị trầy xước vì gai hoa của cô, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, "Mấy ngày nay không gọi điện thoại cho chị được, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"Cổ Dư thấy Đại Lận hình như đã nhận ra điều gì, thế này mới lấy tay đụng đụng lên vết thương trêи mặt của mình, cười nói: "Bị gai hoa hồng làm thương, chị đang định để chuyện này qua đi mới tìm em. Đại Lận, em vẫn biết chị vẫn thích những món lợi nhỏ, nhìn cái gì là muốn cái đó, bởi vậy lần này khéo làm sao, chị hái trộm hoa hồng của tiểu cữu của em, anh ta chưa kịp làm rõ chuyện này với chị, em thân là người ở giữa nhớ nói giúp chị."Đại Lận thấy thần sắc của cô tự nhiên, lại phân rõ quan hệ cùng Mộ Dạ Triệt, nhíu mày nói: "Hoa hồng của Mộ Dạ Triệt không phải là hoa hồng của chị sao? Hai người cũng sắp kết hôn, còn phân chia gì nữa." "Vậy......!nếu lời chị nói là thật, em có đồng ý để chị nói trắng ra không." Cổ Dư đem cặp mắt linh động kia mà nhìn bốn phía, đột nhiên kéo Đại Lận lại gần, nhỏ giọng mà nói: "Thật ra em cũng biết chị cùng tiểu cữu của em vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, là vì đối phó với Mộ thái thái, mới giả vờ yêu nhau, căn bản không có quan hệ gì. Giờ chị không cẩn thận lại hái sạch hoa hồng trắng của anh ta, khiến quản gia trong biệt thự của anh ta đưa đến cục cảnh sát, vừa rồi anh ta đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh giúp chị, thế này mới phát hiện ra kẻ trộm chính là chị! Chị đâu còn mặt mũi gì, cũng không phải không biết xấu hổ quay về gặp người quen, bởi vậy Đại Lận em phải giúp chị......"Đại Lận thấy cô vẫn không sửa được tật xấu tính toán chi li của mình, lại vì mấy trăm tệ mà hái sạch vườn hoa hồng, liền cười nói: "Xem ra hai người cũng là có duyên, chị xuất ngoại du lịch lại khéo thế nào đi vào biệt thự riêng của tiểu cữu, sau đó ham món lợi nhỏ hái sạch hoa hồng, cuối cùng hai người lại gặp nhau trong cục cảnh sát. Như vậy đi, để em gọi cho tiểu cữu, để tiểu cữu không cần truy cứu nữa.""OK!" Cổ Dư cười khẽ giơ tay, ôm lấy Đại Lận mà cắn cắn, "Lần này du lịch quả thật cố ý giải sầu, thế nhưng lại giải sầu ở trong nhà anh ta! Căn biệt thự đó cũng thật xa hoa, mỗi bông hoa hồng trong vườn cũng có thể bán được năm trăm tệ, lại còn chưa nói đến những bức tranh, chum đèn trong phòng khách xa hoa của anh ta, bởi vậy qua lần này, đột nhiên chị phát hiện con người của anh ta thật ra cũng đủ thối nát, uổng công chị vì anh ta mà tâm tình không tốt phải xuất ngoại du lịch......""Vậy chị có cùng tiểu cữu nói chuyện hay không?" Đại Lận nhìn sắc mặt của cô, nhẹ nhàng đóng cửa phòng của ông ngoại lại, để Cổ Dư nói thật cho cô nghe, "Ngày đó ở khách sạn, quả thật tâm tình của chị không tốt. Bởi vậy lần này trở về, chị còn tính kết hôn cùng tiểu cữu nữa không?" "Giờ bác Mộ đang nằm trêи giường bệnh, sao tụi chị có thể kết hôn được?" Cổ Dư thở ra một hơi, đem thân mình dựa vào trêи tường, ánh mắt nhìn về cửa phòng của Mộ Dạ Triệt, "Hơn nữa em cũng biết, anh ta căn bản không thích chị, nếu nhất định phải trói hai người lại với nhau, chị sẽ càng ngày càng thống khổ. Bởi vậy nhân dịp bây giờ còn cơ hội, chị sẽ để mình dần buông ra, đau lâu dài như vậy không bằng đau ngắn thôi.""Chị tính nghỉ việc ở tòa thị chính?" Đại Lận lắc đầu, vì bọn họ từng bước đi đến nước này mà cảm thấy tiếc hận, "Đừng nghỉ việc. Trước khi ngã bệnh ông ngoại luôn áy máy vì chuyện này, chính là cảm thấy thật có lỗi với chị, Cổ Dư. Ông ngoại vẫn hi vọng chị làm việc ở tòa thị chính, rồi từ từ giúp chị giải quyết những vấn đề xung quanh, nhất định cho Cổ gia một đạo lý công bằng. Bởi vậy nếu chị nghỉ việc lúc này, ông ngoại sẽ thật lo lắng."Cổ Dư nghĩ nghĩ, khó hiểu nhìn mặt Đại Lận, "Bác Mộ có ý gì?""Ý của ông ngoại là, nhất định phải để cho chị cùng Mộ Dạ Triệt kết hôn." Đại Lận gật đầu thật mạnh, trịnh trọng nhìn Cổ Dư, "Ông ngoại luôn mê man, hô hấp mỏng manh, nhưng vừa rooifem giúp ông điều chỉnh lại máy thở, đột nhiên ông nói với em, kết -- hôn. Để chị và Mộ Dạ Triệt kết hôn. Giờ ông ngã từ cầu thang xuống dưới, chính mình cũng cảm giác được năm tháng không buông tha người nào, ông sợ chính mình không chống đỡ được đột nhiên lìa đời, không thể cho Cổ gia chị công bằng, bởi vậy ông kiên quyết để cho Mộ Dạ Triệt kết hôn cùng chị, càng nhanh càng tốt.""Đây là tâm nguyện của ông ấy sao?" Cổ Dư lẳng lặng nghe, cười lắc lắc đầu, "Nhưng chị cũng không thể vì tâm nguyện của bác Mộ, gả cho một người đàn ông không thương mình. Đại Lận, em giúp chị nói một câu với bác Mộ, Mộ Dạ Triệt cũng muốn kết hôn sắp như mong muốn của mọi người, để cho ông ấy biết tin lành, không cần lo lắng.""Cổ Dư, nếu cô dâu không phải là chị, ông ngoại vĩnh viễn không buông lòng được......""Được rồi Đại Lận, giờ em có chút dong dài đó." Cổ Dư cắt ngang lời Đại Lận để cô đừng nói nữa, nghiền ngẫm mà cười, "Hay tin lời chị nói, để bác Mộ nghe được tin lành an tâm dưỡng bệnh, hôn lễ của Mộ Dạ Triệt tuyệt đối sẽ không khiến bất kỳ ai thất vọng, anh ta tin tưởng, chị cũng tin tưởng như vậy." Cô xoay người xuống dưới lầu, nhìn quanh bốn phía, để Thị Na cùng Diệp Tuấn Sinh đang ngồi vắt vẻo trêи sô pha trong phòng khách đứng lên, "Đi thôi! Chúng ta quay về biệt thự ven biển một chuyến!"Thị Na đang ăn nho, nghe vậy quả nho chui tọt vào cổ họng, khiến cho người cô cong lại như một con tôm, "Cổ......Cổ tiểu thư, vừa rồi cô nói gì? Còn muốn quay về biệt thự ven biển một chuyến sao? Khụ, khụ, nghẹn chết tôi! Nước! Nước!"Diệp Tuấn Sinh thì ở bên cạnh giúp cô uống nước, nâng cô dậy từ sô pha, dùng sức vỗ lưng của cô, để cô nuốt quả nho trong cổ họng xuống, "Có thể là hành lý của Cổ tiểu thư còn ở nơi đó, cần quay về lấy, chúng ta đi thôi, đưa Cổ tiểu thư trở về.""Nhưng thiếu gia......"--- Diệp Tuấn Sinh"Thiếu gia sẽ không ăn thịt Cổ tiểu thư! Đi thôi! Đừng nói nhiều nữa!" Diệp Tuấn Sinh giúp cô nuốt được quả nho, cười hưng phấn, đã muốn nâng người cô đi đến chiếc xe du lịch.Bà người ngồi trở lại chiếc xe du lịch, Cổ Dư yêu cầu về Cổ gia một chuyến, sau đó lại đi biệt thự ven biển.Vì thế vài giờ sau, chiếc xe du lịch lại lần nữa đưa cô về đến biệt thự của Mộ Dạ Triệt, tất cả người hầu đều cảm thấy ngạc nhiên đối với việc cô đi mà quay lại, không biết cô còn trở về làm gì.Trêи lầu Lâm Tiêm Tiêm nghe người hầu thông báo, cũng không hiểu vì sao Cổ Dư còn muốn quay lại căn biệt thự này, vì thế mang theo một hiếu kỳ lẳng lặng đi đến ban công của biệt thư, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Cổ đại tiểu thư muốn làm cái gì. Mà Mộ Dạ Triệt thật ra đã rời đi, nghe nói là muốn họp, công việc bận rộn, chỉ có thể đợi đến tối mới có thể quay lại.Bởi vậy hiện tại Cổ Dư đến biệt thự, căn bản Mộ Dạ Triệt không thể thấy, chỉ là uổng phí tâm cơ mà thôi, chứng minh chính mình không cam lòng!Sân dưới lầu, Cổ Dư đi mà quay lại bước xuống xe, mặt mang ý cười, lập tức đi đến trước mặt Đỗ quản gia, giao cho ông ta một chồng tiền, "Ta dùng từng này tiền, mua sạch toàn bộ hoa hồng trong vườn, bao gồm cả hoa hồng đen ở trong nhà kính."Đỗ quản gia liếc mắt nhìn bốn chồng tiền mặt lớn, ánh mắt lại dời lên mặt Cổ Dư, "Cô có nhiều tiền như vậy sao?" Cổ Dư bảo Thị Na nhận tiền, ông ta có nhận hay không cũng không sao cả, bán hay bán hoa hồng cũng không sao, nhẹ nhàng cười hừ, "Vài giờ trước, thân là vị hôn thê của Mộ thị trưởng, tôi có thể nào không cần tiền của Mộ thị trưởng mà đi mua những bông hoa hồng này?" Cô liếc mắt nhìn ông già Đỗ một cái, chậm rãi đi qua bên người ông ta, cười nhìn Lâm Tiêm Tiêm ở lầu hai:"Đỗ quản gia, có khả năng ông không biết, ngay vài giờ trước, Mộ thiếu gia nhà ông vì Lâm Tiêm Tiêm, lại vô tình ném bỏ vị hôn thê là tôi đâu! Vì cái gì tôi lại vào biệt thự, lại vì cái gì mà hái thật nhiều hoa hồng của Mộ Dạ Triệt như vậy, vì sao có thể êm đẹp đứng ở chỗ này, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì vài giờ trước, tôi còn là vị hôn thê mà Mộ thiếu gia chờ đợi kết hôn. Tôi vì muốn cho anh ta một bất ngờ, mới vào biệt thự, hái hết hoa hồng, hóa trang thành người hầu, chế tạo chút "Lãng mạn" thuộc riêng về tôi cùng anh ta, nhưng kết quả cuối cùng thì Đỗ quản gia cũng thấy đấy, ông khiến tôi ở cục cảnh sát tạo thành một bất ngờ thật lớn cho anh ta! Mà anh ta, lại mang theo Lâm tiểu thư tặng cho tôi kinh ngạc chứ không có vui vẻ gì!"Đỗ quản gia đã nghe từ con gái nói rằng mối quan hệ giữa Cổ Nguyệt và Mộ thiếu gia là vị hôn phu hôn thê, bởi vậy khi Cổ Dư nói ra những lời này, ông cũng không nghi ngờ, mà là cũng liếc mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm ở trêи lầu một cái, nói với Cổ Dư: "Vậy hiện tại cô muốn như thế nào?" Thì ra họ Cổ này rất gì và này nọ, cho dù là thân phận, địa vị, lẫn thanh danh, càng danh chính ngôn thuận hơn so với Lâm tiểu thư! Cô ấy mới chính là vị hôn thê thật sự của Mộ thiếu gia!"Không muốn như thế nào cả." Cổ Dư nghiêng mặt đi, dùng ánh mắt cười xem xét vườn hoa hồng bốn phía, "Chính là muốn dùng tiền của Mộ Dạ Triệt cho tôi để mua hết toàn bộ hoa hồng ở đây. Từ giờ trở đi, tất cả mọi người đến vườn hái hoa hồng, trước khi trời tối chuyển hoa hồng đến bờ biển, một đóa cũng không thiếu!""Trước hết tôi cần xin phép thiếu gia." Đỗ quản gia vì chủ nhân trước, không dám tùy tiện làm theo lời cô."Vậy Thị Na, cô mang theo người hầu đi hái hoa hồng đi." Cổ Dư không hề để ý đến ông ta, trực tiếp chỉ đạo Thị Na cùng Diệp Tuấn Sinh bên cạnh, để bọn họ mang theo người đi hái sạch hoa hồng ở nơi này, "Mỗi một bông hoa hồng được thu mua với giá năm mươi tệ, mọi người hái được bao nhiêu tính bấy nhiêu, tính từ bây giờ!""Úi! Mỗi bông hoa giá năm mươi tệ!" Thị Na ở một bên phát ra tiếng thét chói tai, sớm muốn hái sạch hoa hồng ở nơi này, hiện tại lại có cơ hội, cô lại chạy về phòng người hầu, nâng tay hô hào các chị em giúp việc cùng ùa lên, "Các chị em ơi, thiếu nãi nãi của chúng ta đã lên tiếng rồi, mỗi một bông hoa giá năm mươi tệ, chúng ta mau chạy nhanh đi hái! Hái bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu, hạn chót là trước khi trời tối! Giờ chúng ta đẩy nhanh tốc độ một chút, đoạn sau không cần làm việc!"Cô dẫn đầu chạy vọt vào vườn hoa, cầm bông hoa nào liền cắt bông hoa đó, để Diệp Tuấn Sinh nhận Hoa hồng giúp cô, hát lớn, "Hoa hồng hoa hồng, tao yêu mày ~" Những người hầu khác thấy con gái của quản gia chạy vọt vào vườn hái hoa, phút chốc nổi gan lên, tranh nhau chạy về vườn hoa, dùng các loại công cụ để hái hoa!Cổ Dư thấy việc này thu được hiệu quả, đứng ở bên cạnh nhìn một lát, sau đó lẳng lặng xoay người đi ra biệt thự, đi đến bãi biển bên cạnh hóng gió.Cô ngồi trêи bờ cát, tay xách giày của mình, ánh mắt nhìn về phương xa, đôi chân trắng nõn thì ngâm trong nước biển, mặc sóng biển đập vuốt ve. Cảnh biển nơi này quả nhiên là đẹp, không biết khi nào thì cô có thể dựa vào vai người đàn ông mình yêu, ngắm cảnh biển ở nơi này? Hay là, cả đời này cô cũng không có khả năng gặp được người đàn ông đau thường cô, yêu cô?Cô cũng không hiểu được vì sao chính mình lại giống như đàn ông, vì sao keo kiệt, tính toán chi li. Rõ ràng cô có được khuôn mặt con lai, đôi mắt mèo ma mị, nét đẹp lạnh lùng, nhưng cố tình đàn ông thấy cô một lần lại trốn một lần, không biết là làm sao.Gần tới chạng vạng, mọi người hái một lượng lớn hoa hồng chậm rãi đi đến bờ biển, Thị Na dẫn đầu, mỗi người cầm một cái sọt chứa đầy cành lá hoa hồng, mỗi người bọn họ đều hái được hơn trăm cành, đầu đầy mồ hôi, đang cao hứng phấn chấn đi đến bở biển. Nhưng lúc này Cổ Dư đã không còn ở nơi này, mà là gọi điện cho Thị Na, ủy thác cô phát bốn chồng tiền lớn vừa rồi cho người hầu, sau đó ném toàn bộ hoa hồng xuống biển."Nhiệm vụ của mọi người đã hoàn thành, mang theo chút tiền này đi mua sắm đi, Mộ Dạ Triệt sẽ không trách cứ mọi người." Giờ phút này cô ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng tòa thị chính, thân mình ẩn vào trong bóng tối, không có bật đèn, nhìn ánh đèn mơ hồ ngoài cửa sổ, "Ném hoa hồng xuống biển, hoặc là đặt trêи bờ biển tặng miễn phí cho mọi người." Mà bên cạnh cô, là thùng đồ dùng mà cô dọn ra khỏi nơi này, cùng với đơn nghỉ việc."Vừa rồi ba tôi bị tức đến hộc máu, nhưng không ai thèm để ý đến ông, mấy trăm người cùng thi nhau chạy về phía trước, nháy mắt đạp nát vườn hoa hồng......!Ha ha ha, quá sướиɠ, để xem Lâm Tiêm Tiêm kia còn hái hoa hồng giết thời gian nữa không! Ghê tởm, thật đúng là trước kia xem mình như nữ chủ nhân! Thì ra là một con hồ ly tinh khoác da người giả nhân giả nghĩa!""Trước mắt cứ như vậy đi, Thị Na, sau này có việc sẽ liên lạc." Cổ Dư cúp máy, không có thu dọn đồ dùng trêи bàn làm việc nữa, mà là dựa thân mình vào ghế, mê mang nhìn ánh đèn bên ngoài. Hiện tại, cô quyết định không nghỉ việc ở tòa thị chính, mà là đổi một nơi khác, sau đó từ từ tìm phương hướng cho mình, để cô một lần nữa tỉnh táo đứng lên.--- Lâm Tiêm TiêmLâm Tiêm Tiêm nhìn Mộ Dạ Triệt đang lẳng lặng xem tài liệu ở bàn làm việc, cầm ly cà phê nhẹ nhàng đặt vào tay hắn, "Chuyện chiều nay Cổ tiểu thư đến thu mua hoa hồng, Đỗ quản gia có gọi điện cho anh không?"Mộ Dạ Triệt nghe vậy ngẩng đầu, buông tài liệu trong tay, nhìn cô, "Cô cho rằng vì sao cô ấy muốn làm như vậy?"Lâm Tiêm Tiêm cười nhẹ nhàng, mang theo sự áy náy mà nói: "Cổ tiểu thư làm như vậy, chắc là vì muốn phát tiết. Nhưng theo tôi nhìn thấy, Cổ tiểu thư thật sự yêu anh, anh không nên đối xử với cô ấy như vậy.""Yêu?" Mộ Dạ Triệt đang tinh tế nhấm nuốt từ này, đôi mắt đen gợi lên chút cười tà, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêm Tiêm ở trước mặt, "Vậy cô yêu tôi sao?"Lâm Tiêm Tiêm đối mặt với ánh mắt đầy lửa nóng của hắn, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, nhìn một hướng khác mà nói: "Mộ tiên sinh, anh đang nói giỡn." Trong khoảng thời gian ngắn, cô không có khả năng yêu một người đàn ông trong giai đoạn mình vừa mới chia tay! Nếu nói yêu, đó là gạt người!"Đi tắm rửa đi." Mộ Dạ Triệt dùng ngón tay thon dài sạch sẽ của mình mà chạm lên gương mặt ôn nhu của cô, đột nhiên dịu dàng ra lệnh cho cô, "Đêm nay tôi sẽ đến phòng."Lâm Tiêm Tiêm bị hắn đụng chạm khiến sắc mặt ửng hồng, thế này mới nhớ tới chính mình từng hứa với hắn, cô đã chuẩn bị tốt, hi vọng đêm nay hắn có thể ở lại, vì thế nói nhỏ giọng: "Khi nào thì anh đến đây?""Một giờ sau." Mộ Dạ Triệt lấy tay không ngừng vuốt ve lên xuống trêи gương mặt của cô, ánh mắt lửa nóng không ngừng nhìn ngũ quan dịu dàng của cô, tựa như si mê, nhưng cũng không có hôn môi cô, cũng nói: "Cũng có thể là nửa tiếng, tôi cho cô thời gian chuẩn bị,"Lâm Tiêm Tiêm đắm chìm trong hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ của hắn, trái tim đã đập rối loạn nhịp, ngượng ngùng khác thường, nhất là khi bị ánh mắt của hắn đánh gia, bị tay hắn chạm vào, cảm giác giống như điện giật, thân hình mềm mại có phản ứng kỳ quái trong nháy mắt, khiến cho cô đầu tiên mà vội vàng thoát khỏi hắn, sau đó đột nhiên bị hắn kéo vào trong lòng, sau đó lại cam tâm tình nguyện mềm nhũn trong lòng hắn. Điều này khiến cho cô nghĩ tới lúc trước khi hắn cứu cô, hương vị đôi môi lạnh lẽo của hắn chạm vào môi cô thật thoải mái. Hiện tại hắn ôm cô, chính là cái loại lạnh lẽo này, lại khiến người ta có cảm giác vui vẻ chịu đựng."Giờ, liền trở thành người phụ nữ của tôi." Mộ Dạ Triệt nói ở bên tai cô, dùng ngón tay lạnh lẽo của mình mà chạm lên ngũ quan xinh xắn của cô, chậm rãi, dịu dàng, đã muốn thay đổi chủ ý, không tính cho cô thời gian chuẩn bị nữa, mà là tại thư phòng này, chính thức bao dưỡng cô thành tình nhân! "Qua đêm nay, cô sẽ chính thức trở thành tình nhân bên gối của Mộ thị trưởng ở Cẩm thành này, a."Lâm Tiêm Tiêm bắt đầu khẩn trương cùng run run, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, nhìn gương mặt tuấn tú của Mộ Dạ Triệt đang đến gần mình, nghĩ rằng hắn muốn hôn cô. Nhưng hắn trực tiếp bỏ qua môi của cô, đột nhiên một tay đè cô xuống bàn, làm cho cô lấy tư thế nằm úp sấp mà nghênh đón hoan ái tiếp theo của hắn."Tôi......" Cô không có thói quen như vậy, muốn lật người lại, nhưng người đàn ông phía sau dùng bàn tay đè nặng vai của cô, đang dùng ánh mắt đánh giá cô, giọng nói tà ác mà gợi cảm, mang theo tiếng khàn khàn nhè nhẹ, "Như vậy sẽ không đau, cũng sẽ không để cho tôi nhìn thấy mặt của cô, a." Âm thanh thanh nhã mê người của hắn cũng không mất đi hơi thở dương cương mà phun bên tai cô, khiến cơ thể cô co rút một trận, cổ trắng đã đỏ bừng.Lâm Tiêm Tiêm cảm giác hắn đang tháo thắt lưng, áo ngủ trêи người của mình thì bị lột xuống dưới, để lộ thân thể trắng ngọc cùng đôi chân thon dài, cùng ma sát với thân thể cao to của hắn, điều này khiến cho cô tràn ngập sợ hãi đối với chuyện sắp xảy ra, cùng tràn ngập chờ mong. Bởi vì hơi thở trêи người hắn khiến cô càng ngày càng thích, thân thể không tự chủ được bị hắn hấp dẫn, luôn muốn tới gần hắn chứ không phải rời xa hắn......Cô thích loại cảm giác này, tuyệt vời, thoải mái, ngọt ngào, nhưng mà đang lúc cô nằm trêи bàn để lộ thân thể chuẩn bị nghênh đón hắn, điện thoại bên cạnh vang lên. Điện thoại luôn có công hiệu này, mỗi lần đều vang lên tại thời điểm mấu chốt, vừa làm cô giảm bớt khẩn trương, lịa khiến cô cảm thấy từng đợt thất vọng...... <img src="https://img.wattpad.com/964e5f788bd705faadf717ed7952b12f8492640f/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f7769654d3779584f715362414e513d3d2d3937393336353337352e313634616165623937343165653130393638323936373638313630312e706e67" data-pagespeed-url-hash=296874319 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> "Tiểu cữu lập tức lại đó." Mộ Dạ Triệt đã mở cửa đi ra ngoài.---Mộ trạch.Quả nhiên Mộ bí thư đã tỉnh, nhưng ông vẫn cần máy thở như trước, hơi thở mong manh. Giờ phút này ông nhìn con trai tuấn mỹ cao ngất ở bên giường, cũng nhìnnhìn Cổ Dư được gọi tới, gian nan nâng tay lên, "Kết......hôn......"Mộ thái thái với sắc mặt tiều tụy thì giải thích thay chồng, vô cùng đau đớn nhìn Mộ Dạ Triệt vừa vội vàng tới được, cổ họng muốn phát ra tiếng khóc, "Trước khi ba con bị ngã, vẫn không thể nào quản chuyện của con được, bởi vì ông ấy tin tưởng con, ủng hộ những điều con làm, tin rằng con sẽ xử lý tốt chuyện hôn nhân đại sự của mình. Nhưng giờ, ông ấy sợ mình chết không nhắm mắt, hối hận không có gây áp lực cho con. Hiện tại tâm nguyện duy nhất của ông ấy chính là để con kết hôn cùng Cổ Dư, chỉ cần kết hôn, ông ấy sẽ khiến mình cố gắng tiếp tục chống đỡ."Mộ Dạ Triệt nhìn cha mình trêи giường bệnh, nhướng mày, nói giọng khàn khàn: "Ba, con có thể vì ba cưới một cô con dâu môn đăng hộ đối, nhưng không nhất định phải là Cổ Dư."Môi của Mộ bí thư run lên một trận, sắc mặt đột nhiên biến hồng, tỏ vẻ ông đang tức giận, tim đập nhanh hơn. Bác sĩ cùng Mộ thái thái ở bên cạnh vội vàng ngăn Mộ Dạ Triệt nói tiếp, kéo hắn qua một bên, gần như là cầu xin hắn, "Ba con như vậy sẽ khiến tăng huyết áp lên não, Dạ Triệt con đừng nói gì thêm nữa! Con đồng ý đi, để ba con được sống lâu thêm mấy ngày, đừng để ông ấy chỉ ngã một cái, từ nay về sau liền lìa khỏi cõi đời này......!Dạ Triệt, mẹ van xin con, xin con thương xót, cho ba con có một hi vọng để chống đỡ, hiện tại chuyện này như cục đá đè trêи ngực ông ấy......"Cổ Dư đứng ở phía sau bọn họ, thấy Mộ thái thái phẫn nộ vẫn dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cô, để cô đi qua, bỗng nhiên cô xoay người chạy ra bên ngoài, rời khỏi nơi đầy áp lực này.Phía sau cô thì có Đại Lận, Đằng Duệ Triết, cùng anh trai Cổ Ngạo, chị dâu Mã Nhã Thanh đi theo đến được, nhưng khi cô vội vã chạy đi, không ai nhẫn tâm kéo cô lại. Bởi vì bọn họ không nhúng tay vào chuyện này được, phải để Cổ Dư tự mình đi lựa chọn, gả hoặc không lấy chồng, có muốn lấy bản thân mình ra để giúp Mộ bí thư nuốt xuống cơn giận trong ngực này hay không.Cuối cùng cô chạy tới trong vườn của Mộ gia, hít từng ngụm không khí thanh lương, gắng hết sức để chính mình không bị áp lực, đang muốn đẩy cánh cổng chạy ra ngoài, đột nhiên Mộ Dạ Triệt không biết đuổi theo từ khi nào giữ lại tay của cô, bình tĩnh nói với cô: "Cùng anh kết hôn giả đi. Đợi bệnh tình của ba có chuyển biến tốt, chúng ta lập tức giải trừ hợp đồng."Cổ Dư trực tiếp bỏ qua hắn, đẩy cánh cổng đi ra ngoài, thầm nghĩ mau rời khỏi nơi này. Thân hình thon dài của Mộ Dạ Triệt đi ở phía sau cô, cũng bị buộc không có sự lựa chọn nào khác, "Nếu hiện tại chúng ta rời đi, vậy chờ ông ấy chết. Ông ấy bỗng nhiên bị ngã, bị té tổn thương đến thân thể, nhưng cơn giận trong ngực ông ấy mới là điều mấu chốt. Giả kết hôn cùng anh, ngoài chuyện lấy giấy chứng nhận kết hôn, tất cả những điều khác đều không thay đổi, em có thể tiếp tục cuộc sống của mình, em cũng chính là em, toàn bộ dựa theo em mà sống.""Hơn nữa --" Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy của Cổ Dư mà bổ sung thêm một câu, "Em không nên dung phương pháp thu mua toàn bộ hoa hồng trong biệt thự để chứng minh em đã không cần anh, lòng của em đối với anh hẳn là đã nguội lạnh, giống một người xa lạ mà kết hôn giả cùng anh, sẽ không sợ hãi sinh ra tình cảm thật, đối với anh ung dung bình thản, đây mới là em đã hoàn toàn quên mất anh!""Vậy phiền anh dự thảo sẵn hợp đồng." Cổ Dư quay đầu nhìn hắn, gương mặt cũng không có bị chọc giận, hay là tuyệt vọng thương tâm, xoay người chậm rãi đi trở về, "Trong hợp đồng ghi rõ trả tiền thù lao trong lúc làm việc, phạm vi tiếp xúc, cùng với vấn đề bồi thường."Cô đi vòng quanh Mộ Dạ Triệt tuấn tú một vòng, vươn hai ngón tay ra, "Thời gian hai tháng, tôi chỉ phụ trách chăm sóc bác Mộ để bệnh tình của bác chuyển biến tốt hơn, những việc khác không nằm trong phạm vi công việc. Hơn nữa tôi cũng tin tưởng cậu của Đại Lận là chính nhân quân tử, tuyệt đối không cảm thấy hứng thú với cô gái mà mình luôn mãi hối hôn, nếu không chính anh ta sẽ bị coi thường. Lúc này đây, tôi sẽ kết hôn để cho mọi người xem, để cuộc hôn nhân hô hào trong hai năm nay rốt cuộc trở thành sự thật, hoàn thành tâm nguyện của mọi người! Ha ha! Mộ thiếu gia, anh cũng không nên hối hận, lần này tôi sẽ dọn vào ở nhà của các người, ngoài chuyện đem hai bác trở thành cha mẹ của mình, tài sản của Mộ gia cũng có một nửa thuộc về tôi, cùng với toàn bộ biệt thự trêи danh nghĩa của anh cũng có một nửa thuộc về tôi, thế nào?" "Không có từ hối hận này." Ánh mắt Mộ Dạ Triệt trầm tĩnh như nước, lẳng lặng nhìn cô, "Bởi vì ngoài việc nhận giấy chứng nhận kết hôn, tất cả những điều khác sẽ không thay đổi, tất cả dựa theo hợp đồng mà làm, bản thiếu vĩnh viễn không có khả năng thích em." "Tôi đây mỏi mắt mong chờ." Cổ Dư thật sự cười sang sảng với hắn, đôi mắt trong suốt chứa ý cười, mặt vui vẻ, dễ dàng đi qua bên người hắn, thoải mái đi vào Mộ trạch.---.