Lỗ Ái

Chương 205 : Duệ triết 'qua lại'

Trâu Tiểu Hàm Vài ngày sau, vụ án giao dịch về đứa bé, quả nhiên Pháp viện bắt đầu mở phiên tòa xét xử, hai mẹ con Trâu Tiểu Hàm không có ngày nào là không muốn ra nước ngoài, đáng tiếc lại bị theo dõi, làm sao cũng không thể đi được! Trâu Tông Sinh thì đang phái người đến Hải Nam quật ba mét đất tìm kiếm tung tích của Đại Lận, tìm đến mọi ngóc ngách ở Hải Nam, đều không thu được tin tức gì. Cho đến khi lại nhận được thông báo triệu tập của tòa án, thế này ông ta mới lộ diện với sắc mặt xanh mét, xuất hiện ở tòa. Tòa án liền tuyên án Trâu Tiểu Hàm vì đã tiến hành giao dịch phôi thai bất chính, phạt tù ba tháng, bác bỏ mọi quyền sở hữu toàn bộ số cổ phần của Đằng thị mà cô ta nắm giữ rồi chuyển nhượng ra ngoài, trả lại cho Đằng thị. Bởi vì Đằng Vi Trì mất tích, tuyên án kéo dài thời hạn phạt tù anh ta phù hợp thời điểm, đợi đến khi tìm được người, lại tiến hành chế tài pháp luật với anh ta. Trâu Tông Sinh không còn lời nào để nói đối với điều này, nhìn con gái đứng trước vành móng ngựa vừa khóc vừa gào, nước mắt chảy thành sông, ông chỉ có một yêu cầu, đó là Trâu Tiểu Hàm mang bệnh nặng trong người, thần kinh ảnh hưởng khiến cơ thể không có sức lực, chấp hành phán quyết hình sự này bằng cách giám sát giam giữ tại ngoại, để thuận tiện trị liệu bệnh tình. Đối với yêu cầu này, tòa án tổng hợp lại tất cả điều kiện và xem xét mãi, cuối cùng cũng đồng ý, cũng gởi bản sao quyết định chấp hành giam giữ tại ngoại cho Viện kiểm sát nhân dân và cơ quan công an, để bọn họ chấp hành việc giám sát, cho đến khi cô mãn hạn tù được thả tự do! Trâu Tiểu Hàm vẫn không hài lòng với kết quả này, nằm ở chỗ ngồi mà khóc khóc gào gào, để ba cứu cô. Trâu bí thư nhíu hàng lông mày rậm, ôm một bụng giận vì con gái không biết cái tính ích kỷ và tác oai tác quái của mình lúc trước, vung tay áo, tuyệt tình rời đi! “Ba, ba đừng đi, cứu con……Bây giờ con đang tìm đứa bé, ba phải giúp con, một khi chúng ta tìm ra nó, Đằng Duệ Triết sẽ không còn lời nào để nói……” Trâu Tiểu Hàm quát to thê lương ở phía sau, hoàn toàn phá bỏ hình tượng thục nữ của mình, chính là một kẻ điên khăng khăng một mực lời nói của mình, “Bây giờ họ phán tội con làm giao dịch bất chính, nhưng đứa bé vẫn là con của con như trước, là con mang thai chín tháng mười ngày mà sinh ra, chỉ cần ba tìm được nó, là có thể chứng minh con sinh ra đứa con của Đằng Duệ Triết, chứ không phải một đứa bé da đen!” Mà cô không nghĩ qua, cho dù đứa bé đó có thật sự tồn tại, vậy thì lại thế nào? Đó là phôi thai mà cô ăn trộm, là con của người khác, vi phạm pháp luật, tự mình thành người mang thai hộ, lại là thêm một câu chuyện gièm pha khác! Ba cô là Trâu bí thư lại không muốn ép buộc phí sức nữa, cũng không phải là do cô không có đầu óc sao, vậy mà lại để lộ bí mật với xung quanh, không biết suy nghĩ mà nói toàn bộ ra cửa miệng! Trước mắt ông đã không trông cậy mong đợi gì vào đứa con gái này, đã là không đảm bảo sẽ bảo vệ cho cô, chỉ cần bảo vệ được quyền thế của mình, lại hô mưa gọi gió ở Cẩm thành! Một ngày này, Trâu Tiểu Hàm bị áp giải lên xe cảnh sát, đưa đến cục công an khu vực Giang Đông, bắt đầu một cuộc sống chưa từng chia lìa với người nhà và bị giám sát giam giữ ở bên ngoài! Cô là đại tiểu thư sống cuộc đời an nhàn sung sướиɠ, từng giễu cợt Tô Đại Lận ngồi tù, kém xa so với cô, như vậy cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có giờ này ngày này, tất cả những việc cô làm có khiến người ta giận sôi gan sôi máu so với vụ án phóng của Tô Đại Lận trước kia hay không? Tiếng xấu gièm pha của cô bay đầy trời, thời hạn ba tháng tù giam đã là sự cố gắng lớn nhất khi Trâu bí thư dàn xếp với bên Pháp viện. Cô gạt người mẹ thân thiết nhất của mình, nhận sự giúp đỡ của bên thứ ba là tình nhân của ông ba, hơn nữa còn mượn dao giết người, làm tất cả mọi tội danh rơi xuống trêи người của bên thứ ba đó. Đối mặt với người mẹ đang thương tâm khổ sở khi biết chuyện chồng mình có tình nhân, cô lại lựa chọn coi thường, hơn nữa còn cười nhạt…… Nếu có một ngày cô mất đi ba, mất đi mẹ, cùng người phụ nữ bí ẩn che chở cho mình, cô còn lại cái gì? — Tô Đại Lận Đại Lận xem TV thấy được hình ảnh Trâu Tiểu Hàm bị áp giải lên xe cảnh sát, rồi đột nhiên không có tâm trạng ôn tập bài giảng, buông thả ngòi bút, hai mắt kinh ngạc nhìn màn hình TV. Hình ảnh này cùng hình ảnh năm đó khi cô bị áp giải lên xe cảnh sát là giống nhau như đúc, điều duy nhất không giống là, mẹ của Trâu Tiểu Hàm đuổi theo phía sau xe cảnh sát, hơn nữa còn đánh cảnh sát, muốn cứu con gái ra khỏi vòng vây của cảnh sát. Trâu Tiểu Hàm thì khóc lóc sướt mướt, có vài lần muốn nhảy ra khỏi xe, đều bị cảnh sát kéo trở về, trực tiếp bị bắt lại. Vì thế phu nhân bí thư lại đứng phía trước xe cảnh sát, muốn ngăn xe lại, nhưng vẫn bị kéo ra, chật vật ngã trêи mặt đất, biến thành tóc tai bù xù, không còn vẻ ung dung của một phu nhân. Xe cảnh sát gào thét đi qua, màn hình TV lại hiện lên dòng tít, Trâu Tiểu Hàm là kẻ khả nghi làm giao dịch đen bất chính, cuộc giao dịch lại không có kết quả, bị phán tuyết thời hạn một năm tù giam, còn phải trả lại số cổ phần của Đằng thị, nhưng cơ thể lại mắc bệnh nan y, tòa án chấp nhận tiến hành giam giữ tại ngoại, việc giám sát sẽ do cục công an khu vực Giang Đông thực hiện! — Đằng Duệ Triết – Tô Đại Lận Ngay sau đó, màn hình lại chuyển đến hình ảnh trước cửa nhà Trâu bí thư trong khu biệt thự dành cho cán bộ thị ủy, phóng viên bên ngoài lại tiếp tục đưa tin, đứa bé da đen vẫn chưa được đón về Trâu gia như cũ, vẫn bị gởi nuôi ở bệnh viện, có khả năng Trâu gia sẽ đưa đứa bé đến cô nhi viện. Mà Trâu lão thái thái đã được đưa ra nước ngoài, giống như là di dân, tránh xa tin đồn. Sau đó phóng viên lại phỏng vấn một ít người qua đường, nhưng vởi vì trong khu biệt thự này đều là những người quan chức có địa vị, bởi vậy họ không đồng ý nhận phỏng vấn, mà để mấy người giúp việc đối phó chỉ trỏ, nói láo ba xạo, nói gia đình của Trâu bí thư tốt lắm, không thể tưởng tượng được Trâu tiểu thư có thể làm ra loại chuyện này, thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, khiến mọi người trong khu này mất mặt theo. Đại Lận nhìn sân vườn trống rỗng của Trâu gia kia cùng bậc thang cao cao trước cửa nhà, bỗng nhiên nhớ tới cái ngày mới ra tù, nhớ tới hình ảnh bà nội Viên đứng ở cửa đón cô. Ngày đó cũng là một ngày hè nóng bức, lão thái thái với mái tóc hoa râm, trêи mặt là một nụ cười tươi ôn hòa, gọi cô một tiếng Đại Đại thân thiết. Đó là bà nội gọi cháu gái một tiếng đã lâu không gọi, tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng cũng là thân nhân duy nhất sau khi cô ra tù. Cô không thể quên được bộ dáng trước đây của mình khi làm nũng trong lòng bà nội Viên, giống như chỉ cần cô mở miệng một cái, bà nội liền thõa mãn mọi nguyện vọng của cô. Lão thái thái thích để cô nằm trêи đùi của bà, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô, rồi cười kể chuyện xưa cho cô nghe, vĩnh viễn ôn nhu và hiền lành như vậy……. Nhưng thật sự cô tưởng tượng không ra, bà nội Viên sẽ dạy dỗ cháu gái Trâu Tiểu Hàm như vậy, sẽ cưng chiều sủng nịnh Trâu Tiểu Hàm cho tới loại tình trạng hôm nay, khiến Trâu Tiểu Hàm thấy mình được cưng chiều mà biến thành kiêu ngạo, hoàn toàn là một kẻ điên chỉ biết đến lợi ích cho riêng mình. Cô không khỏi có chút thổn thức, tắt TV, lưng dựa lên sô pha nghỉ ngơi. Mấy ngày nay cô ở nhà tẩm bổ cơ thể, cảm giác thật yên tĩnh, thật thỏa mãn. Chiều nào tan làm Duệ Triết cũng lại đây chăm sóc cô, sau đó lại đi nhìn con một chút, rồi đến thư phòng giải quyết công việc, cho đến đêm khuya trở về phòng cùng cô ôm nhau ngủ. Bọn họ rất ít khi nhắc lại chuyện trước kia, ôm nhau đi vào giấc ngủ, thẳng giấc đến bình minh. Ngày mai Duệ Triết sẽ đến văn phòng Chính phủ của thị ủy để nhận chức, bởi vì cô không thể ra khỏi cửa, nên để Như Tuyết giúp cô mua một bộ đồ vét mới và áo sơ mi, là bộ hàng hiệu chất lượng mà cô nhìn trúng khi lướt mạng, sau đó thời điểm Như Tuyết đi ra ngoài dạo phố sẽ mua giùm cô đem về. Hiện tại cô đang dùng bàn ủi hơi nước ủi thẳng bộ quần áo, chờ hắn trở về mặc thử. Rất nhiều năm về trước cô cũng từng mua quần áo cho hắn, rất quen thuộc phong cách của hắn, bởi vậy không lo lắng chuyện mua sai kϊƈɦ thước, chỉ lo lắng hắn nhiều tuổi hơn, càng ngày càng thuần thục, có một chút thay đổi sở thích. Cô nhớ rõ trước kia Diệp Tố Tố cũng thường xuyên mua quần áo cho hắn, hắn rất thích, xem đó như là báu vật, cô chạm vào một chút cũng không cho. Không biết hiện tại, hắn có thể thích cô chuẩn bị quần áo cho hắn như vậy hay không? Cô nhẹ nhàng cười, từ sô pha đứng lên, dọn dẹp sách vở bút thước trêи bàn, chuẩn bị đi nhìn con. Con đang được nữ vệ sĩ chăm sóc, nữ vệ sĩ có kinh nghiệm làm mẹ, vừa là vệ sĩ vừa làm иɦũ ɦσα em, là Duệ Triết tinh tế lựa chọn đưa qua đây, làm người ta thật an tâm. Cho nên cô cũng yên yên ổn ổn nghỉ ngơi vài ngày trong tháng ở cữ, nhìn con phát triển hàng ngày. Cô nghĩ chờ tới cái ngày cô tốt nghiệp, liền dẫn theo con đã hơn một tuổi đến trường lấy bằng tốt nghiệp đại học, cùng con chụp chung ảnh tốt nghiệp, làm kỷ niệm những tháng ngày ở sân trường đại học Cẩm Thành này. Cô nghĩ, đợi đến thời điểm đó, hẳn là cô có thể đường đường chính chính xuất hiện ở Cẩm thành, không cần trốn tránh bị đuổi giết và mai danh ẩn tích, lại là một cô gái bình thường. “Thái thái, bởi vì hôm nay Đằng tổng đến tòa án, nên tắt điện thoại rồi, chúng tôi không liên lạc được, cô có muốn chờ thêm một tiếng nữa rồi làm bữa tối hay không?” Nữ vệ sĩ ôm tiểu Trạch Khiêm vừa mới tỉnh giấc xuất hiện trước mặt cô, vừa cười nói: “Không biết cô có còn nhớ Tiểu Tuyết Cầu hay không? Hiện tại nó được gởi nuôi ở nhà Torn, thay cô chăm sóc nó, Torn mới báo tin qua mọi chuyện đều ổn cả, để cô đừng lo lắng. Đợi cho tất cả chướng ngại vật được dẹp sạch, cô ấy sẽ ôm Tiểu Tuyết Cầu qua đây. Bởi vì Tiểu Tuyết Cầu là cún, không cẩn thận sẽ làm bại lộ hành tung của cô.” Đại Lận gật gật đầu, ôm con lại đây, nhìn cậu nhóc đang mở to đôi mắt sáng trong mà đánh giá bốn phía, vừa mới bυ" sữa xong nên cái miệng nhỏ nhắn còn đang chúm chím, có vẻ càng thông minh hoạt bát hơn. Cô lấy tay chấm lên cái đầu mũi khéo léo tuấn tú kia một cái, cậu nhóc liền hướng nhìn về cô lập tức, tò mò nhìn mẹ. Bây giờ cậu nhóc này còn nhỏ, đợi cho lớn thêm một chút, có thể cùng chơi với Tiểu Tuyết Cầu, chạy tới chạy lui dưới tán cây phong cùng Tiểu Tuyết Cầu, làm bạn với ba mẹ. Hình ảnh kia thật là đẹp, là mong cầu khó thành của cô trong cuộc đời này, lại cầu mong có được một ngày đó. Làm sao cô lại quên mất Tiểu Tuyết Cầu làm bạn ngày ngày bên cạnh cô được? Tuy nghèo khổ, nhưng lại có một Tiểu Tuyết Cầu thông minh hiểu tiếng người làm bạn, cả đời thật khó quên. Nửa giờ sau, Duệ Triết còn chưa trở về, cô ôm con lại đi vào giấc ngủ đặt xuống giường nôi, bắt đầu tự mình chuẩn bị bữa tối. Nhưng làm xong bữa tối, vợ chồng Ngao Thần ra ngoài dạo chơi cũng đã trở lại, mà Duệ Triết vẫn chưa trở về, có thể là bị đồng nghiệp ở tòa thị chính mời khách, đi giao lưu. Cô đi lên lầu gọi điện, phát hiện hắn vẫn tắt máy như trước. Mà lúc cô mở máy tính ra, thế mà lại phát hiện có người kết ban bạn tài khoản QQ của cô. Cô xem biểu tượng loa thông báo không ngừng chớp chớp, phát hiện đối phương xin cô kết bạn để báo tin cho cô, mỗi một nội dung đều nối liền Cô thật sự tin rằng Trâu Tiểu Hàm sinh ra một đứa bé da đen sao? Vậy tại sao Trâu Tiểu Hàm lại bị phán tội bỏ tù vì làm giao dịch phôi thai? Cô nên có cái nhìn lý trí một chút về người đàn ông của mình, thời điểm năm đó anh ta chia tay với Diệp Tố Tố, vẫn còn lên giường với nhau! Mà lúc đó cô còn đang ở trong tù!. Đại Lận nhìn thấy dòng câu cuối cùng, máu toàn thân bắt đầu chảy ngược, có chút kϊƈɦ động. Chia tay còn lên giường với nhau? Sau đó, còn thêm một tin nhắn: Nếu muốn biết tôi là ai, vậy hãy kết bạn với tôi! Nhưng nếu cô không kết bạn cũng không sao, tôi sẽ thông qua cách này để cho cô biết anh ta qua lại bên ngoài! Đại Lận không kết bạn, tắt đi, vì cô chỉ tạo và dùng QQ này khi ở khu ký túc xá của đại học Cẩm Thành, như vậy đối phương chính là thông qua cái máy tính ở đó mà tìm kiếm dữ liệu rồi lôi ra, sau đó kết bạn với cô! Hiện tại cho dù cô có đang ở nơi nào, đối phương đều đã gởi loại tin tức này, để cho cô biết Duệ Triết Qua lại! — Phiên tòa xét xử chưa kết thúc, Đằng Duệ Triết thấy Trâu bí thư tuyệt tình phất tay áo rời đi, bờ môi gợi cảm hiện lên một chút cười châm chọc, ánh mắt dời về Trâu Tiểu Hàm đang chán sống muốn tìm cái chết. Trâu Tiểu Hàm bị áp giải đến cơ quan công an, vừa khóc vừa kêu gào, sống chết cũng không chịu đi. Nhưng mặc kệ cô làm loạn thế nào, vẫn bị cảnh sát kẹp trái kẹp phải áp giải lên xe, xe gào thét đi qua trước mặt phu nhân bí thư cũng đang trong cảnh chán sống muốn tìm cái chết như vậy. Hai mẹ con khóc như mưa, náo loạn làm bao nhiêu chuyện gièm pha, cho đến một ngày hôm nay, vẫn không chịu nhìn lại sửa chữa sai lầm, không chịu chấp nhận mình kém cỏi như vậy. Mà xe của Trâu bí thư, trước khi xe cảnh sát áp giải phạm nhân đi đã chạy khỏi Pháp viện từ lúc nào, không có đưa con gái đến cục công an, cũng không trả lời những nghi vấn của phóng viên, trực tiếp lái xe rời đi, rất ít lần lộ diện trước mặt công chúng. Đằng Duệ Triết đứng ở trêи bậc thang, từ trêи cao quét mắt nhìn thấy toàn bộ khung cảnh kêu loạn ở phía dưới, phát hiện nơi này ngoài hai mẹ con Trâu gia đang khóc lóc ầm ĩ, còn có một người phụ nữ đứng sau cột đèn đường ở cách đó không xa. Cô ta mặc một bộ đồ đen từ trêи xuống dưới, mắt kính đen che khuất nữa khuôn mặt, mái tóc xõa dài, đôi môi đỏ mọng lộ một chút cười rất nhỏ, chính là đang âm thầm nhìn chăm chú vào hắn. Chắc chắn là cô ta cố ý để lộ chỗ đứng của mình, khi hắn quay qua nhìn về phía cô ta đang đứng, cô ta lập tức xoay người đi ra phía sau, đi hai bước liền quay đầu lại, khiến cho hắn chú ý. Đằng Duệ Triết nhìn bóng dáng mảnh khảnh này, lông mày nhếch nhẹ, cũng bước chân đi qua. Cô gái này mang giày cao gót lại chạy đi nhanh hơn, qua chiếc váy dài màu đen, có thể thấy được dáng người thướt tha của cô ta, cao gầy thon thả, làn da lại trắng nõn như ngọc, tao nhã lại trong trắng thuần khiết. Cô ta cố ý dẫn Duệ Triết hướng về dòng xe, vội vàng bắt một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi. Duệ Triết không rõ cô ta muốn làm cái gì, nhưng tuyệt đối biết rõ, cô ta muốn hắn đi theo. Bởi vì tốc độ chạy của xe taxi rất chậm, người phụ nữ này lại luôn luôn nhìn chăm chú vào hắn qua kính chiếu hậu, hơn nữa lại luôn luôn cười, có một thâm ý khác. Đằng Duệ Triết ngồi lên xe của mình, khởi động cùng chạy đi, lại phát hiện người này cố ý cướp đường xe chạy, để xe của hắn và xe taxi cách nhau đến hai chiếc xe, khiến hắn chỉ có thể nhìn về nơi xa, không thể đến gần. Sau đó, khi xe taxi cách xa Pháp viện và không xa tòa thị chính lắm thì dừng lại, một chiếc xe tải giao hàng trêи đường đi ngang qua, dừng lại, người phụ nữ này mới lợi dụng cơ hội bước xuống xe biến mất, không xem hắn là gì mà rời đi giữa thanh thiên bạch nhật! Hắn dừng xe lại, sải bước đi đến bên cạnh chiếc xe taxi. Tài xế xe taxi liền hạ cửa kính xuống, nhìn nhìn hắn, vội vã nói: “Tiên sinh, vừa rồi nữ hành khách kia có nhờ tôi nhắn dùm vài câu cho ngài, nói nếu ngài muốn tìm cô ấy, bây giờ hãy đến cây cầu qua Giang Bắc, cô ấy đang chờ ngài ở đó.” “Nói cho tôi biết hướng mà cô ta rời đi!” Đằng Duệ Triết nhíu mày! “Bên kia!” Ngón tay của tài xế xe taxi chỉ về phía trước. Nhưng đang lúc Đằng Duệ Triết muốn đuổi theo, hắn lại gặp gỡ cố nhân ngay trước cửa tòa thị chính, đó là một nhóm người đồng nghiệp đang theo người đứng trong hàng ngũ cấp cao của văn phòng Chính phủ thị ủy là Tiêu Tử. Giống như mấy người này vừa mới kết thúc cuộc họp ở thị ủy, đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, vừa nói vừa cười leo lên xe của mình, đang thiết lập mối quan hệ giao tình với Tiêu Tử. Mắt thấy Đằng Duệ Triết xuất hiện ở cửa, mấy người này nhịn không được mà la lên gặp gỡ ngẫu nhiên, đi qua chào hỏi với hắn. Đằng Duệ Triết quay đầu, nở một nụ cười mỉm thâm lạnh, hai tròng mắt yên lặng nhìn vài người đồng nghiệp mới này, liếc mắt nhìn Tiêu Tử ở bên cạnh một cái, lại cười qua bên đây. Tiêu Tử cũng nhìn hắn, không nói một tiếng mà chỉ nhìn, ánh mắt nhìn theo hắn luôn mang theo một tia địch ý rất nhỏ, nhưng thái độ vẫn ôn hòa. “Hẹn ngày không bằng gặp ngày. Nếu đã gặp ở đây, chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội. Đằng thị trưởng, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi, hôm nay vội vàng quá, không có chuẩn bị đầy đủ, ngày mai lại mời hai vị đến bữa tiệc chào mừng……” Người bên cạnh nhiệt tình mời hắn, có lòng không thể từ chối, “Chúng tôi đặt bàn ở Kim quan rồi, cố ý chào mừng hai vị tân thị trưởng trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Cẩm thành chúng ta, mời ngài đi cùng Tiêu phó thị trưởng ……”. Đằng Duệ Triết nghe một tiếng xưng hô xa lạ này, lại đảo mắt liếc nhìn thái độ đạm mạc của Tiêu Tử, biết Tiêu đại công tử không muốn dùng cơm chung với hắn, cười cười nói: “Nếu là nhân tiện, tôi sẽ không đi.” Nghe nói Tiêu Tử được Trâu bí thư đề bạt, giữ chức vụ phó thị trưởng. Nếu không phải nửa đường nhảy ra Đằng Duệ Triết hắn, chức vụ thị trưởng lần này sẽ do Tiêu Tử nắm giữ, hèn gì ánh mắt của Tiêu Tử nhìn hắn lại có một tầng địch ý, quả thật đúng là thâm cừu đại hận đọng lại từ nhiều năm, hoàn toàn đem mối hận giết mẹ, cướp vợ đặt lên người hắn! Nhưng mà không sao cả, hắn nhảy ra giữa đường cũng không phải muốn tranh cao thấp với Tiêu Tử, cũng không có nửa tia quan hệ nào với Tiêu gia của anh, bởi vì hắn đã sớm phân rõ giới hạn với Tiêu gia, không nhất thiết phải liên lụy nhau, mà là vì một mục đích khác, làm người bước trêи con đường với Trâu Tông Sinh! “Ha ha, Đằng thị trưởng, không phải là nhân tiện, rõ ràng là gặp gỡ ngẫu nhiên mà! Hẹn ngày không bằng gặp ngày mà!” Một người là thị trưởng, một người là phó thị trưởng, đâu ra cái đạo lý mời phó thị trưởng, mà lại không mời thị trưởng được? Bởi vậy mấy người này nhất định phải mời hắn đi cho bằng được, cho dù là uống hai tách trà cũng tốt, “Đi thôi, Đằng thị trưởng, đều đặt bàn cả rồi, ngài không thể không đi được. Tiểu Lâm, mau lái xe chở Đằng thị trưởng, chúng ta đến Kim quan.”. Vì đồng nghiệp có lòng không thể từ chối, Đằng Duệ Triết vẫn bị mấy người này mời đến khách sạn Kim quan, không hề tìm kiếm hành tung của cô gái kia nữa, tạm thời bỏ qua chuyện này. Vài giờ sau, hắn mới phát hiện mình vẫn luôn tắt máy, cũng không có gọi điện báo cho Đại Lận, để cô ở nhà đừng đợi hắn về. “Đêm nay không về ăn cơm, sẽ về muộn một chút.” Hắn gọi điện thoại cho Đại Lận, thái độ biểu hiện không thật sự thân mật, cũng không gọi thẳng tên Đại Lận khi ở bên ngoài, ngữ điệu thật bình thản, “Không cần làm bữa tối, cứ như vậy đi.” Vừa kết thúc trò chuyện, thân ảnh Tiêu Tử liền xuất hiện ở toilet, nhìn hắn một cái qua tấm gương, cúi đầu, dường như không có việc gì mà rửa đôi tay trắng thon dài của mình. “Gọi điện cho giúp việc sao?” Tiêu Tử nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu, cười đến châm chọc, “Không thể tưởng tượng được Đằng Duệ Triết anh gần đây lại là con người của gia đình như vậy, buổi tối có bữa cơm gặp mặt xã giao còn có thể gọi điện về thông báo cho giúp việc một cái, giống một ông chồng đang gọi về cho vợ thì đúng hơn.” Đằng Duệ Triết thả điện thoại di động vào lại túi quần, ngoảnh mặt làm ngơ với lời mỉa mai của Tiêu Tử, mày kiếm khí phách nhướng nhẹ lên, tiếng nói bình tĩnh, “Tiêu phó thị trưởng cũng đừng quên gọi điện về nhà báo cho vợ biết, nói sẽ về muộn. Một mình Cao Vãn Tình ở nhà bận rộn với con cũng không phải dễ dàng gì, cứ nghĩ cô ấy là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, lại nguyện ý chịu khổ vì cậu, hối hả ngược xuôi giúp cậu, cũng xem như là có tình có nghĩa! Hơn nữa……” Hắn dừng một chút, khóe môi lại cong lên một ý cười lạnh, “Bây giờ bác Tiêu lại tái hôn, bác gái qua đời chưa được nửa năm đã cưới vợ mới, mở tiệc mừng cưới hoành tráng, làm nở mày nở mặt cô dâu, hơn nửa trong một năm đầu để tang, vì quan tâm đến vợ mới cưới, không cho phép tổ chức lễ cúng bái bác gái ở nhà, ra lệnh con dâu đi ra ngoài mà thắp hương cho mẹ chồng, kết quả Tiêu đại thiếu cậu đúng là đến mộ phần của bác gái mà thắp hương, đem di ảnh của mẹ mình ra đặt ở phòng khách. Bởi vậy không phải Tiêu phó thị trưởng cũng nên quan tâm đến cảm nhận của mẹ mình ở dưới suối vàng, hỏi bà ấy một chút, có đồng ý rời khỏi nhà hay không?” “Đây là chuyện nhà của tôi.” Tiêu Tử cười lạnh, “Không thể tưởng tượng được Đằng Duệ Triết anh lại biết rõ ràng rồi đi hỏi thăm chuyện nhà người khác như vậy!” “Tôi cũng không hứng thú nhúng tay vào chuyện nhà của cậu!” Đằng Duệ Triết lạnh lùng trả lời, “Nếu Tiêu gia cậu không mở tiệc mừng cưới hoành tráng, phát thiệp mời đến Đằng gia, làm sao tôi biết được cha con hai người đem di ảnh của bác gái ra để ở phòng khách, hơn nữa còn hủy bỏ lễ cúng bái cho bác gái?! Tiêu gia cậu chỉ ham lo ngày vui, lại quên rằng hài cốt của bác gái còn chưa hóa thành tro, vẫn là người của Tiêu gia như cũ. Bà ấy ở nơi chín suối mà biết được đứa con này đối xử với mình như vậy, chỉ sợ ở nơi âm phủ cũng thương tâm muốn chết thêm lần nữa, thật đau đớn, ôi!” “Đằng Duệ Triết, anh không có tư cách nói với tôi những lời này!” Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Tiêu Tử đã bao phủ một tầng uất giận, đôi mắt sắc bén, “Tôi làm vậy, cũng là muốn để bà ngủ yên, không cho bà nhìn thấy cuộc sống mới của ba và vợ mới, rồi càng thương tâm hơn. Dù sao vợ trước đã qua đời, người khác còn muốn tiếp tục sống. Ngược lại là Đằng Duệ Triết, anh quân pháp bất vị thân với cha ruột, cũng không chấp nhận mẹ đẻ, chẳng lẽ còn muốn nói với tôi, rằng anh cũng là một người con có hiếu?” “Người con có hiếu là gì?” Đằng Duệ Triết mở miệng cười lạnh hỏi lại anh, “Tiêu Tử cậu mới đúng là một người con hiếu thảo!” Chấm dứt vấn đề đau khổ không liên quan đến hắn, Đằng Duệ Triết xoay người trở lại phòng VIP dành cho khách quý. Làm người đừng tự cho là sẽ có một gia đình hạnh phúc viên mãn không bao giờ tan biến, đến khi cha mẹ qua đời, khi Đằng gia hắn chia năm xẻ bảy, bỗng nhiên hắn phát hiện tất cả mọi bi kịch được sinh ra, là vì những người con cháu như hắn không đủ Hiếu thuận. Nếu lúc trước khi Tiêu mẫu bệnh nặng hết sức chống đỡ nỗi, Tiêu Tử không mang Đại Lận trở về Tiêu gia, mà là cưới một người con gái khác, buông tha cho Đại Lận. Nếu lúc trước hắn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cam tâm tình nguyện cưới Trâu Tiểu Hàm, như vậy hôm nay, ba nhà Tiêu, Đằng, Trâu có phải đều vui vẻ hòa thuận — Tiêu mẫu sẽ không qua đời hay không? Lão Đằng sẽ không bị bỏ tù? Trâu Tiểu Hàm sẽ không thay đổi thành một con người vô liêm sỉ? Trâu gia sẽ không dây dưa không ngừng với hắn? Mà Đại Lận bây giờ còn không biết ở một góc nào đó sinh hoạt, tiếp tục trải qua cuộc sống gian khổ thấp hèn của mình. Tuy rằng hèn mọn, nhưng hẳn là bình yên hơn so với hiện tại, đã sớm kết hôn sinh con cùng một người đàn ông bình thường, an bình. Chính là, trải qua bao chuyện gió táp mưa sa, Đại Lận trở thành người của hắn, hắn trở thành người canh giữ bên cạnh cô. Hắn đã hứa với Đại Lận rằng, anh tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con em bị một tia thương tổn nào, cho em một gia đình đầy đủ hạnh phúc. Nhưng hiện tại cái Gia đình này không phải là gia đình nhỏ của chúng ta, mà là Đằng gia, bởi vì con trai của chúng ta ngoài việc cần ba và mẹ ra, còn muốn ông nội, bà nội, ông cố. Nếu ba mẹ anh có thể sửa đổi, Đại Lận em có nghĩ đến chuyện muốn có thêm một người ba người mẹ nữa hay không? — Tô Đại Lận Đại Lận ngồi trước máy tính nhận điện thoại hắn gọi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhìn mặt bàn trống rỗng. Cô không có soạn đồ đạc gì, nhưng trong lòng cô đã giả vờ xong việc, bởi vậy ôm lời dặn dò đạm mạc của hắn ngồi một chỗ. Vì sao bây giờ mới nhớ gọi điện thoại cho cô, hơn nữa giọng điệu lại bình thản như vậy? Mấy tiếng trước khi ngồi máy tính, cô luôn luôn chờ điện thoại của hắn. Hiện tại tuy rằng đã đợi được, nhưng trong lòng thì ngược lại, không thoải mái. Cô xem máy tính, nhịn không được lại đăng nhập vào QQ của mình, phát hiện thông báo kết bạn quả nhiên lại nhấp nháy, cộng thêm một lời nhắn: Còn chưa đồng ý kết bạn sao? Tôi có cái này cho cô xem, về người đàn ông của cô. Tay phải của cô nhẹ nhàng run lên, vẫn nhịn không được mà đồng ý. Sau đó đối phương liền gởi cho cô mấy tấm ảnh chụp, toàn bộ đều là vài giờ trước, Duệ Triết đứng trước cửa pháp viện đang nhìn nhau với một cô gái mặc váy đen, sau đó là hình ảnh vội vàng đuổi theo. Cô xem hết những tấm hình này lại tiếp tục bấm qua những tấm hình khác đang được gởi qua không ngừng, đột nhiên tắt khung cửa sổ hội thoại, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào thông báo tin nhắn đang nhảy nhảy chớp chớp. Bởi vì những tấm hình đó, bóng dáng cao gầy của cô gái đó, rõ ràng là Diệp Tố Tố! Mà biểu hiện của Duệ Triết nói cho cô biết, hắn thật sự để ý cô gái này! — Đằng Duệ Triết – Tô Đại Lận Đằng Duệ Triết từ bên ngoài trở về, phát hiện Đại Lận nằm lên bàn học trong thư phòng mà ngủ, đôi mắt to nhắm lại chặt chẽ, giống như đang nằm mơ. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô, trở lại phòng ngủ của bọn họ, giúp cô cởi quần áo. Thế này Đại Lận mới bừng tỉnh, hai mắt xinh đẹp chớp chớp, tỉnh táo lại, dịu dàng thắm thiết nhìn hắn, kêu Duệ Triết. “Duệ Triết, anh đã về.” Cô ngồi dậy từ trêи giường, chính mình cởi quần áo, để lộ ra chiếc váy ngủ ở trêи người không có mặc nội y, chui vào trong chăn, “Anh đi tắm rửa trước đi, em chuẩn bị áo ngủ cho anh.” “Ừ.” Duệ Triết đã sớm cởi áo sơ mi và quần dài của mình, để lộ thân hình khôi vĩ tinh tráng đầy nam tính của mình, quay đầu lại cười với Đại Lận, để cô ngoan ngoãn, chân dài rảo bước đi về phòng tắm. Hơn mười phút sau, Đại Lận cầm quần áo ngủ của hắn xuất hiện ở cửa, đột nhiên bị hắn xấu xa bắt giữ lại, trực tiếp kéo vào trong phòng tắm! Trong phòng tắm ướt sũng, toàn thân hắn tinh tráng, trần như nhộng, cơ bụng rắn chắc, dáng người hoàn mĩ cùng những nơi đẹp mắt trêи cơ thể đều lộ ra ngoài, còn có bọt nước đang giọt giọt, mỹ nam gợi ɖu͙ƈ vô cùng. Hắn không ngại để Đại Lận nhìn thấy, đặt Đại Lận mềm mại lên trêи tường, một tay chống đỡ vách tường, một tay ôm lấy cô, cúi đầu, đôi môi gợi cảm đầy lửa nóng chạm lên môi cô, lập tức môi lưỡi giao triền! Đại Lận bất ngờ bị hắn ôm vào phòng tắm, vòng eo căng thẳng, đã bị hắn vòng lại trong tay, lại bế cô lên đi vào phía trong phòng tắm, lập tức trở thành một con cừu nhỏ trong lòng hắn. Đừng xem nhẹ sức bật của một người đàn ông bị cấm ɖu͙ƈ lâu lắm rồi, Đại Lận bị hắn vòng ôm vào trong ngực, đôi môi bị hôn lại sưng lại căng lên, toàn cơ thể lại bị vuốt ve và va chạm! Nhưng hiện tại cô đang ở cữ, chuyện giường chiếu cũng chỉ có thể làm được từng bước này, để hắn cởi váy ngủ của cô ra, để lộ thân hình trơn mịn, kéo giữ hai cổ tay đưa lên đỉnh đầu, bộ ngực sữa lại cao cao, mặc hắn ăn đủ! Sau đó, cô chỉ cảm thấy một tiếng nổ vang ở trong tai, toàn thân khô nóng khó nhịn được, cơ thể của cô dưới cánh tay của hắn càng ngày càng mềm yếu, đôi tay nhỏ bé chủ động đặt lên vòm ngực nóng bỏng của hắn, ôm chặt lấy hắn. Đôi môi cực nóng của hắn thì ngày càng làm càn, từ phía trêи chuyển dần xuống bên dưới…… Lại không biết qua bao lâu, cô mê man say trong men tình được hắn ôm ra khỏi phòng tắm, ngủ thẳng trêи giường, hắn lại giúp cô lau khô cơ thể, động tác vô cùng mềm nhẹ, giúp cô lau khô một chút nước còn dính trêи người, lại mặc quần áo giúp cô. Cô nghiêng người, chui vào trong lòng hắn. Có phải cô thật may mắn hay không? Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, còn có thể có được tình yêu của hắn? Hắn từng là anh Duệ Triết của cô, rất ghét cô, không bao giờ nhìn cô lọt vào mắt, cho dù cô theo đuổi thế nào, hắn đều có người để âu yếm, trong lòng không bao giờ có vị trí dành cho cô. Nhưng hiện tại lại không giống vậy, hắn là người thuộc về cô, là baba của Trạch Khiêm. Cho dù trước kia hắn yêu Diệp Tố Tố đến cỡ nào, vậy cũng đã là chuyện của quá khứ, hắn đã nói hiện tại người hắn yêu là cô, muốn quan tâm chăm sóc cho hai mẹ con cô, không để cô và con bị thương tổn. Như vậy, cô không cần thiết phải để ý đến chuyện trước kia của hắn. Dù sao tình cảm lưu luyến trước kia của hắn và Diệp Tố Tố, cô đã từng chứng kiến, thấy được hắn và Diệp Tố Tố là yêu nhau như thế nào, không xa rời đối phương như thế nào. Nếu đã từng chứng kiến, vậy đột nhiên Diệp Tố Tố xuất hiện cũng không có gì bất ngờ. Nói không chừng dù bọn họ chia tay nhưng vẫn làm bạn, chính là Diệp Tố Tố có việc trở về, xong xuôi lại bay qua Châu Âu, cũng không có vượt qua mối quan hệ tình yêu ái muội gì với Duệ Triết, chỉ là một người bạn. Nhưng thật ra là Mẫn Mẫn, ở ký túc xá của đại học Cẩm Thành lại tiết lộ QQ của cô, rốt cuộc là có ý gì? Gởi ảnh chụp của Duệ Triết và Diệp Tố Tố cho cô xem, là có ý đồ gì? “Duệ Triết.” Cô chậm rãi mở hai mắt, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình, “Anh có điều gì giấu em không?” Duệ Triết vốn dĩ đang ôm cô, thấy đôi mắt thanh tú của cô chớp chớp nghi ngờ, mím môi nín thở nhìn hắn, hắn chợt nhíu mi, chậm rãi buông cô ra, suy tư làm thế nào để trả lời cô. Nếu không phải ngửi được cái gì đó, vì sao cô lại hỏi như vậy? Có phải cô xem TV biết được chuyện Trâu Tiểu Hàm làm giao dịch phôi thai, trách cứ hắn không nói tình hình thực tế cho cô biết? “Đại Lận, ý em muốn nói là điều gì?” Hắn nghiêng đầu, nhìn cô ở trong lòng mình. “Có phải vụ án giao dịch phôi thai của Trâu Tiểu Hàm có liên quan đến Đằng Vi Trì?” Quả nhiên Đại Lận nói ra nghi vấn của mình, dịu dàng nhìn chăm chú vào hắn, “Anh nói em đừng gặp Mẫn Mẫn, mà Đằng Vi Trì lại mất tích. Điều này chứng minh việc Đằng Vi Trì mất tích có liên quan đến anh, là anh nửa đường phái người bắt cóc Đằng Vi Trì, nhốt anh ta lại ở Hải Nam! Mà vì sao sau khi Trâu Tiểu Hàm làm giao dịch về đứa bé với Đằng Vi Trì xong, lại sinh ra một đứa bé da đen? Cô ta không có khả năng làm chuyện phiêu lưu mạo hiểm như vậy, đi trộm một đứa con lai để khiến mình mất mặt! Nếu cô ta làm giao dịch về đứa bé, chắc chắn đứa bé trong cuộc giao dịch này là con của anh, để anh vĩnh viễn không đoạn tuyệt quan hệ được với cô ta!” “Bởi vậy?” Đằng Duệ Triết nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cô, chờ kết luận của cô. “Bởi vậy, nếu văn kiện mà anh và Ngao Thần ký kết với nhau là một phần của hợp đồng, mà trêи văn kiện lại nhắc đến chuyện Đẻ một đứa con lai, vậy rất có khả năng đứa bé da đen của Trâu Tiểu Hàm là do anh tạo ra giúp cô ta!” Đại Lận nói ra kết luận của mình, đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng, nín thở nhìn hắn, hi vọng loại suy đoán này của mình là sai, “Nhưng có một loại khả năng khác, đó là Đằng Vi Trì cố ý tạo ra một đứa bé da đen cho cô ta, cố ý để Trâu gia bị gièm pha, để hai nhà Trâu Đằng trở mặt với nhau, anh ta sẽ ở giữa mà trục lợi! Nhưng nếu đúng thật là như vậy, bản hợp đồng mà anh ký với Ngao Thần lại giải thích như thế nào? Trong đó có nhắc đến con lai!” Duệ Triết nghe được từ Văn kiện này, sắc mặt liền hơi hơi thay đổi, hắn ngồi dậy, dựa lưng vào tấm tựa đầu giường, ánh mắt lẳng lặng chăm chú nhìn thẳng về phía trước, thật lâu sau mới nói: “Đại Lận, có phải Thư Mẫn Mẫn tìm em đúng không?” Đại Lận nằm trong chăn, giọng nói buồn bã: “Em không có gặp lại Mẫn Mẫn, trước mắt cô ấy cũng không biết em đang ở đâu. Nhưng chuyện văn kiện, là em nghe được từ miệng con trai của Như Tuyết. Ngày đó ở trêи thuyền, Tiếu Tiếu trộm được văn kiện này từ két sắt, để Torn dạy nó biết mặt chữ, sau đó sắc mặt của Torn liền trở nên kì lạ vô cùng, không chịu đưa văn kiện cho em xem, lúc đầu thì nói là bài tập của hai đứa nhỏ, lúc sau lại nói là văn kiện mật của Ngao Thần. Sau này Tiếu Tiếu mới nói cho em biết, trong văn kiện này có nhắc tới một khoản tiền rất lớn, là nói về số tiền mà anh phải trả, hơn nữa trong văn kiện còn nhắc tới Đẻ một đứa con lai, điều này làm em liên tưởng đến đứa con của Trâu Tiểu Hàm…… Bởi vậy Duệ Triết, anh có thể nói cho em biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hay không?” Cô cầm lấy bàn tay to của hắn, khẩn trường nhìn hắn, “Chân tướng sự việc là suy đoán đầu của em, hay là suy đoán sau? Anh nói cho em biết!” Hắn nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt sáng quắc, “Chân tướng sự việc, chính là Trâu Tiểu Hàm sinh ra một đứa bé da đen! Cô ta bị phạt tù ba tháng, đúng là vì làm giao dịch với Đằng Vi Trì, chuyển nhượng cổ phần của Đằng thị ra ngoài, cấu thành phạm tội, nhưng Đằng Vi Trì lại động tay động chân từ giữa, làm cho cô ta sinh ra một đứa bé da đen, không để cô ta thành công đi trộm phôi thai, bởi vậy Pháp viện mới phán cô ta ngồi tù có thời hạn sáu tháng. Nhưng Trâu bí thư lại dàn xếp từ giữa, nên cô ta chỉ chấp hành việc giam giữ tại ngoại có thời hạn ba tháng, để thuận tiện chữa bệnh cho cô ta.” “Duệ Triết, em có nên tin anh không?” Đại Lận nằm úp lên người hắn, trong lòng lại càng ngày càng bất an, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong lòng hắn, “Lần cuối cùng em nằm mơ gần đây, là chúng ta có một cô con gái, nhưng con gái của chúng ta bị Trâu Tiểu Hàm ôm trong tay, vẫn khóc với em gọi mẹ ơi. Nhưng một khi em vươn tay muốn chạm vào nó, nó lại biến thành một đứa trẻ da đen……” “Ngốc, đó chỉ là mơ thôi, là em luôn muốn có một cô con gái, nên đem tâm nguyện của mình đặt vào giấc mơ.” Bàn tay to của hắn nhẹ vuốt khuôn mặt và sợi tóc của cô, ánh mắt khẽ nhíu, nhìn thẳng về phía trước, “Đừng suy nghĩ nhiều, tình hình Trạch Khiêm của chúng ta vẫn tốt, sẽ khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên, để ông cố, ông nội, bà nội yêu thương chăm sóc hết mực, một nhà sáu người chúng ta sẽ tạo thành một gia đình đầy đủ, bù đắp lại những thiếu thốn trước đây của Đại Đại……” “Vâng.” Đại Lận nằm trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ ở lòng bàn tay của hắn, để lộ một nụ cười vừa hạnh phúc lại vừa ưu thương. Thời thơ ấu của cô là vui vẻ, nhưng không được trọn vẹn, bởi vì từ nhỏ cô đã không còn mẹ đẻ bên người, chỉ có thể lớn lên trong một môi trường giàu có, một gia đình bằng mặt mà không bằng lòng. Duệ triết biết cô muốn có một gia đình, hơn nữa là một gia đình đầy đủ. Cô không muốn vì cô mà gia đình của Duệ Triết tan vỡ, không muốn vì có cô, mà Duệ Triết mất đi cha mẹ, một gia đình đầy đủ bị hủy hoại. Thật ra cô cũng muốn có ông nội, có ba, có mẹ, cùng với những người thân trong gia đình. Như vậy cả nhà sẽ đoàn viên, hòa hòa hợp hợp, là một hình ảnh mà cả đời này cô khó lòng cầu mong được. Nếu có một ngày, cô có thể ở chung được với Đằng bá phụ và Đằng bá mẫu, để bọn họ chấp nhận cô, có phải Duệ triết cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc hay không? Duệ Triết từng rất yêu thương mẹ của mình, chính là vì cô, hắn mới chôn dấu sự tin tưởng và yêu thương đối với bà vào tận đáy lòng, lại ra khỏi Đằng gia đã từng dưỡng ɖu͙ƈ hắn nhiều năm qua. Hắn không muốn gia đình này, mà lựa chọn cô, nhưng khi trải qua cảnh cửa nát nhà tan cô mới hiểu được, người còn sống nhất định phải có thân nhân, có một gia đình đầy đủ thì con người ta mới có khả năng có một cuộc sống viên mãn, cô muốn hắn có cơ hội báo đáp ân tình dưỡng ɖu͙ƈ của cha mẹ, không làm một người con bất hiếu, có được hạnh phúc thật sự. — Tô Đại Lận Ngày hôm sau, cô để hắn thử bộ đồ mới mà mình mua cho hắn, tay áo dài, rộng, kiểu dáng, màu sắc, toàn bộ đều vừa vặn, khiến thân hình tuấn mỹ mê người của hắn càng thêm xuất chúng, trong sự cao quý không mất đi vẻ trầm ổn cẩn thận, không mất đi khí chất của mình. Hắn cực kỳ kinh ngạc đối với sự cẩn thận chu đáo của cô, không thể tưởng tượng được Đại Lận có thể biết được sở thích của hắn, biết được hắn chỉ mặc áo quần của thương hiệu quốc tế nổi tiếng này, cà vạt, dây lưng, giày da, tất cả đều cùng một thương hiệu. Hơn nữa cô còn biết phối bộ đồ vét nào sẽ hợp với áo sơ mi và cà vạt nào, trường hợp nào thì mặc bộ quần áo như thế nào, tuyệt đối không hề khoa trương quá độ. Hắn dùng cánh tay dài ôm lấy vòng eo của cô, tặng cô một nụ hôn nóng bỏng đầy cảm kϊƈɦ, chạm nhẹ lên trán của cô: “Hôm nay không có tiệc rượu xã giao, buổi chiều chờ anh về. Hôm nay đến tòa thị chính là vì có hai cuộc họp hội nghị, còn tiệc chúc mừng nhận chức là vài ngày sau, chỉ sợ là long trọng lắm đây.” Đại Lận nhìn hắn, rất muốn hỏi hắn tối hôm qua có gặp Diệp Tố Tố hay không, nhưng lời nói đến cửa miệng lại nuốt vào, ôn nhu tiễn hắn ra cửa: “Em chờ anh về.” Sau khi hắn lái xe rời đi, cô đến thư phòng mở máy tính, gỡ cài đặt ứng dụng QQ, một lần nữa cài lại máy tính. Tối hôm qua sau khi đối phương gởi một loạt hình ảnh qua cho cô, cô liền đưa tài khoản của cô gái bí ẩn này vào danh sách đen, rồi nhắn tin cho Kỵ sĩ, giải thích tài khoản QQ này sẽ bị hủy, không bao giờ đăng nhập nữa, cũng nhắn dãy số QQ của cô gái kia cho Cổ Ngạo, để anh đi kiểm tra. Sau đó xóa cuộc hội thoại với cô gái bí ẩn kia, chỉ lưu lại những tấm ảnh, xóa luôn tài khoản QQ của mình, từ nay về sau không sử dụng nữa. Cô cảm thấy làm như vậy mới có thể khiến tâm mình an yên, không cần vì hai ba câu nói của người này lại khiến lòng mình nghi ngờ thật mạnh. Cô cần tin tưởng thái độ và biểu hiện của Duệ triết, chứ không phải mấy tấm hình, mấy câu nói. Cô gái trong tấm ảnh đúng là Diệp Tố Tố, mà xưa nay Diệp Tố Tố ở Cẩm thành chắc hẳn không phải vì Duệ Triết. Bởi vì thời điểm khi cô vừa ra tù, Diệp Tố Tố cũng đã tới Cẩm thành. Một lần đó Diệp Tố Tố cũng không có nối lại tình xưa với Duệ Triết, mà là một mình bay trở về Châu Âu, trước khi đi còn dặn cô hối cải làm người mới cho tốt! Điều này chứng minh, đoạn tình cảm giữa Diệp Tố Tố và Duệ Triết đã hoàn toàn xong, Diệp Tố Tố của ba năm sau, đã bình thường trở lại khi đối mặt với vụ án phóng hỏa, lựa chọn chia tay Duệ Triết trong hòa bình…… Cô ngồi ở trước bàn một lúc lâu, cho đến khi xác định sẽ không tiếp tục nhận tin từ đối phương nữa. Thế này mới đứng lên đi lại ở thư phòng. Cô theo cánh cửa ngầm đến căn biệt thự ở sát vách, cũng chính là căn nhà mới của cô và Duệ Triết, giúp Duệ Triết đem quần áo qua đây. Thật ra cô làm vậy là có chút mạo hiểm, bởi vì căn biệt thự này bị người ta theo dõi, lúc nào cũng có khả năng bị người ta phát hiện ra hành tung của mình, bị Trâu gia bắt được. Nhưng giờ phút này cô đã nghĩ sẽ làm như vậy, bởi vì vừa rồi đứng bên cạnh cửa sổ, cô phát hiện Đằng mẫu tìm đến nơi này, giống như muốn nhìn xem Duệ Triết sống có tốt không, một thân gầy yếu, cho nên cô liền mở cửa ngầm qua bên này, đứng ở trêи lầu nhìn Đằng mẫu dưới sự hỗ trợ của vệ sĩ, đi vào phòng khách, sửa sang lại bộ sô pha cho Duệ Triết. Đằng bá mẫu gầy yếu đi nhiều, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn, ngây ngốc đánh giá căn nhà mới của Duệ Triết. Mặc dù giờ phút này căn biệt thự không có một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ, nhưng bà vẫn đang dọn dẹp, giống như chỉ có vậy, mới có khả năng cảm nhận được đây là nơi mà con ở — sô pha và bàn ăn là con vừa mới ngồi, cái ly là con vừa uống qua, chén đũa là con mới sử dụng, tất cả vật dụng trong nhà đều có hơi thở của con…… Cuối cùng xoay người, chậm rãi đi lên lầu, cũng phát hiện nơi này không hề có ảnh cưới của Duệ Triết và Đại Lận, cũng không có một tấm ảnh chụp chung, mặc dù có vẻ xa hoa, lại lạnh lùng im lặng. Tình cảnh này, làm cho khuôn mặt của bà thêm ưu thương, chỉ cảm thấy con và Đại Lận cũng giống bà, đều không sống tốt. Nhưng khi bà bước lên lầu, lại phát hiện có một cô gái đứng trêи hành lang, toàn thân thanh lịch, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại có phần quyến rũ, hai má hồng nhuận, phong thái yểu điệu thục nữ, đang ôm quần áo của Duệ Triết đứng đối diện mỉm cười với bà. Hình như cô gái này cao hơn một chút, cơ thể nõn nà, so với thân thể gầy yếu của mấy tháng trước, có phần mềm mại đẫy đà hơn. “Đại Lận?” Lúc này đây, bà tuyệt đối không cho rằng đó là Thư Mẫn Mẫn, mà là Tô Đại Lận đã thay da đổi thịt, xinh đẹp hơn người! Bà giật mình, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng thế nào, vui sướиɠ nhìn Đại Lận vừa mới sinh con xong, ngay cả hô hấp cũng không dám thở! Đại Lận cũng không ngại với bà như trước, mỉm cười, ôm đống áo quần đi vào thư phòng. Đằng mẫu cũng vội vàng chạy qua đây, lại phát hiện thư phòng đã không còn bóng dáng của Đại Lận.