Lỗ Ái

Chương 132

Editor: June_duahau Vừa trở về tới chỗ ở, Đằng Duệ Triết đã trực tiếp đè cô lên ván cửa, giữ chặt lấy gáy cô, sau đó là một cái hôn mãnh liệt đầy nhung nhớ. Môi lưỡi anh vừa bá đạo mà kích thích, liên tục gặm mút hương vị tươi ngọt thuộc về cô, thỏa thích khuấy đảo bên trong khoang miệng cô, khiến cho cô nức nở không thôi, muốn dùng chân ngăn anh lại. Không biết làm sao cả thân thể bỗng lơ lửng trên không, đôi chân thon dài bị ép mở ra quấn quanh vòng eo rắn chắc của anh, nửa người trên cũng vắt trên người anh, nếu thả chân cô sẽ bị ngã xuống. Vì thế, lúc anh chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào thì cô mở trừng đôi mắt to mọng nước, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ trước mắt. Mà bàn tay nóng như lửa đốt của anh đang lần mò vào sờ soạng người cô, từ cặp mông vểnh cao trượt lên vòng eo tinh tế, lại lẻn vào bên trong áo lông, dán lên làn da trắng noãn của cô. Đồng thời một tay chộp lấy đôi tay nhỏ bé đang bám trên vai anh kéo xuống dưới, cái tay còn lại như có ma thuật chui vào trong quần áo của cô, kéo bỏ dây áo, giải phóng toán bộ trói buộc trên người cô. Cô ngửa đầu trốn, anh liền đuổi theo, đôi môi mỏng của anh dễ dàng chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn kia, hôn đến khi cô không nhịn được mà thở gấp phì phò, bộ ngực cũng theo đó mà nhô cao, phập phồng kịch liệt. Anh bộ dáng cao lớn, cô lại mềm mại tinh tế, rõ ràng thể lực cách xa nhau, làm cho anh không cần tốn nhiều sức lực đã có thể tóm gọn "con mồi", khiến cô bấu víu vào anh vô cùng chặt chẽ... Lúc cô chìa tay định với lấy cái áo lông của mình, muốn dùng quần áo che chắn phần cơ thể đang lộ ra ngoài không khí thì anh liền ôm lấy cô đi về phía chiếc giường. Anh kéo áo lông của cô, cởi bỏ quần dài của cô, khiến cô trần như nhộng dưới ánh mắt anh, chỉ thấy cặp * kia, trơn nhẵn thon dài, giống như cặp hành tây trắng nõn trơn mềm bày ra trước mắt anh, vô cùng mê người. Nhưng lúc anh mò xuống bờ eo của cô, chuẩn bị hành động lại phát hiện có gì đó bất thường, bên trong bắp đùi tuyết trắng tất cả đều là máu đỏ, bên trong quần lót hồng nhạt còn đệm một miếng lót băng vệ sinh. Anh nhất thời mất hứng, hơi thở nặng nề dần dần ngừng lại, từ trên người cô đứng lên, kéo chăn qua che kín toàn bộ thân thể cô. Đại Lận cũng bốc chốc che kín hai chân lại, đôi mắt ánh lệ nhìn anh đầy oán giận. Cô không muốn như vậy chút nào, không thích anh rõ ràng không yêu nhưng lúc nào gặp cũng ôm cô, hôn cô. Đằng Duệ Triết nhìn ánh mắt kia, mày rậm nhíu lại, ánh mắt như chim ưng, nhìn cô nằm xuống giường. Oán giận anh sao, nhìn ánh mắt lạnh lùng kia, một chút nhiệt độ cũng không có. Áo sơ mi của anh bị cô kéo loạn, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên ý cười bí hiểm, lát sau liền khom người xuống ôm cô lên. Lần này anh ôm cả chăn lẫn người lên, ôm vào trong ngực sau đó bước vào nhà tắm bên ngoài. Trong nhà tắm, chăn bông bị cởi ra một bên, để cách ra tránh cho nước bắn tung tóe lên. Cả anh và cô đều trần như nhộng đứng dưới vòi hoa sen ấm áp, anh rửa sạch kinh nguyệt dây ra trên đùi cô, dùng nước ấm rửa trôi thân thể trắng tuyết đầy dấu hôn của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh không mặc quần áo, thế nên toàn bộ thân hình nam tính hoàn mỹ đều hiển hiện một cách trần trụi, thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, đường cong cân xứng hoàn mỹ, cơ bụng rắn chắc như thép, đôi chân thon dài cường tráng, nhẹ nhàng dán lên thân thể mềm mại của cô, một đen một trắng, vô cùng hợp khít. Hai người bọn họ đứng dười vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chậm rãi chảy xuống, len qua từng khe hở giữa hai thân thể, vô cùng ấm áp. Cô buông gương mặt nhỏ nhắn xuống, hai tay ôm lấy thân thể mình, không muốn để lồng ngực rộng lớn kia va chạm vào bộ ngực mềm mại của cô. Anh buông mí mắt nhìn cô một cái, nhìn cô vì che chắn mà hai bầu ngực trắng nõn bị chèn ép nhau tạo nên khe rảnh sâu hun hút, đôi mắt đen càng thêm đục ngầu, lửa nỏng* lập tức xẹt qua. Nhưng anh chỉ nâng tay đóng vòi nước ấm lại, lấy khăn tắm bao quanh người cô, che khuất cảnh đẹp. Bản thân thì lấy chiếc khăn lông lau khô thân mình, sau đó mặc lại quần áo. Anh dùng chăn bọc lấy cô đem ôm trở về phòng, sau khi vào phòng, liền đi lấy quần lót và băng vệ sinh cho cô, chiếc ga giường bị dính kinh nguyệt cũng được anh thay ra. Tiểu Tuyết Cầu nhìn thấy ba mẹ chủ nhân rủ nhau đi tắm rửa về ném nó trong phòng một mình, liền một mình xoay tròn ở trên giường, sau đó chạy đến bên chân Đằng Duệ Triết. Chỉ là, nó rất vui, nhảy lên nhảy xuống lăn lộn trên giường, nhìn baba chủ nhân nhà nó. Nó không tắm cũng không sao, đêm nay nó muốn ngủ cùng với baba của nó a. Hừ ~hừ ~Đại Lận đứng một bên quay lưng lại mặc nội y, tấm lưng tuyết trắng mềm mại mà tinh tế, dáng vẻ vô cùng mảnh mai. Cặp mông trơn láng khẽ vểnh cao, khe đùi gợi cảm, eo nhỏ tinh tế, lúc nâng cặp đùi lên mặc quần lót vào trông càng có vẻ gợi cảm mê hồn. Cô thấy xấu hổ khi dùng băng vệ sinh ngay trước mặt Đằng Duệ Triết, liền vội vàng mặc váy ngủ vào rồi chạy vội ra nhà tắm bên ngoài, hơn nữa còn cầm hai cái dùng ban đêm, phòng ngừa nửa đêm tràn dịch. Mấy phút đồng hồ sau trở về phòng, liền thấy Đằng Duệ Triết đã nằm trên giường, anh nằm nghiêng người để vị trí trong lòng nhường cho cô. Mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái đã được lau sơ qua, trông có vẻ đặc biệt tươi mới lạ thường. Chỉ đáng thương cho Tiểu Tuyết Cầu, chiếc giường nhỏ không có chỗ cho nó nằm, đành phải nằm sấp trên chiếc đệm lót sàn giơ móng cào cào tự chơi. Đại Lận không lên giường ngủ mà khoác áo ngoài rồi ngối xuống bàn đọc sách, đem chiếc mành bên cạnh giường kéo lên, ngăn cách cô và Đằng Duệ Triết. Sáng sớm ngày thứ hai, cô vừa lật người, ôm lấy Tiểu Tuyết Cầu đang cọ xát bên người, chuẩn bị rời giường. Nhưng lúc mở mắt ra, lại phát hiện bản thân đang ôm chính là đầu của Đằng Duệ Triết, cô và anh đang mặt kề mặt, miệng đối miệng, mắt to trợn tròn, cả người đang gắt gao chui trong lồng ngực rộng lớn của anh, một chân còn gác trên eo anh nữa. Trong lòng cô cả kinh, ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, vội vàng buông anh ra. Đằng Duệ Triết lại có vẻ vô cùng lười nhác, giơ tay với lấy chiếc đồng hồ báo thức nhìn nhìn, lát sau quay lại liền ôm chầm lấy cô tiếp tục ngủ, giọng nói lúc sáng sớm vẫn còn khàn khàn: “Mới hơn 5 h sáng, ngủ thêm một chút nữa.” Anh mổ mổ lên miệng cô vài cái, bàn tay to ở dưới chăn sờ tới sờ lui, ôm chặt lấy cô, dùng cả chân lẫn tay để cố định cô lại. Cô bị anh xoa nắn một trận liền run rẩy cả người, cả người co rụt trong chăn, vội vàng hất bàn tay đang làm loạn của anh ra, ngồi dậy. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, vừa ra khỏi chăn liền bị khí lạnh ập tới, cô để trần đôi chân mảnh khảnh trắng nõn nà xuống giường, vội mặc quần áo. Không may, băng vệ sinh tối qua mặc đã bị ướt, quần lót cũng bị dính, bụng lại đau âm ỉ. Cô không thể không khoác thêm chiếc áo dài, đi chân trần, cầm quấn lót sạch vào nhà tắm tẩy rửa. Đằng Duệ Triết cũng nhìn thấy kinh nguyệt dưới quấn cô, lại nhìn nhìn trên giường, để trần cánh tay ngồi dậy. Thời kì đặc thù của con gái không đến nỗi kinh khủng như thế chứ, sao lại ra nhiều như vậy. Dáng vẻ Đại Lận gầy yếu như thế, lúc nào cũng ra nhiều như vậy, còn chịu được sao? Rạng sáng lúc 3 giờ, anh thấy cô vẫn còn liều mình chống cự trên bàn học, xém chút nữa là nằm sấp xuống bàn học ngủ, anh liền bế cô lên giường, không cho cô mang theo miếng đệm lót phía dưới. Ai biết được sáng sớm dậy lại khiến cô dây ra đỏ cả drap giường. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cái mạng nhỏ của cô còn giữ được sao. Anh đứng đậy mặc áo trong quần dài vào, muốn đi xem cô tắm rửa thế nào. 5 giờ sáng, bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn, nhưng dưới lầu có mấy nhà đã thức dậy, đẩy xe hàng rong đi làm, tiếng bánh xe vang lên trong sân. Anh liếc nhìn hành lang cũ một cái, ánh mắt thâm thúy dán chặt lên gương mặt tái nhợt của cô. Nhìn dáng vẻ này, chắc có chỗ nào khó chịu. “Đau bụng?” Anh kéo cửa đóng lại, ánh mắt chuyển qua tay cô đang ôm lấy bụng. Cô khép chặt hai chân, đứng bên cửa không nói chuyện. Đương nhiên là đau rồi, mỗi tháng cô đều sợ nhất là mấy ngày này, bụng đau liên tục mấy ngày, ăn cái gì cũng đau, tay chân thì lạnh lẽo. Từ sau khi vào tù đều như thế, hệ tiêu hóa có vấn đề, kinh nguyệt thì kết thành khối. Mấy ngày nay cô đều phải nằm trên giường nghỉ ngơi, ngủ một giấc đau đớn mới qua đi, nhưng cô không có thời gian tĩnh dưỡng, chỉ có thể chống đỡ, chịu đựng nó qua đi, lâu dần đã thành quen rồi. Hôm nay có thể là thức quá khuya, lại mới ngủ có hơn hai giờ, cho nên thấy rất đau, bụng nặng trịch, chỉ muốn nằm trên giường. Cô tha thiết nhìn chằm chằm lên cái giường của mình, lại nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, không biết nên làm sao cho phải. Nếu cô lên giường nằm, anh ta lại trèo lên rồi ép buộc cô thì cô nên làm gì bây giờ? Thân thể cô thật sự không thoải mái, bụng đau quặn từng đợt, ngực khó chịu chỉ buồn nôn, chân tay lúc nào cũng lạnh như băng, nếu lại có người ép buộc cô nữa, cô chỉ muốn chết thôi. Đằng Duệ Triết nhìn dáng vẻ cô muốn nằm nhưng lại không dám, trong lòng ngoại trừ có chút tiếc nuối với cô còn có áy náy. Đôi mắt lúc nào cũng mang vẻ lạnh nhạt chợt trở nên nhu hòa, đi đến bên cạnh cửa ôm lấy cô, đặt cô lên giường.