Lỗ Ái

Chương 130

Editor: June_duahau “Hàm, con nhìn gì vậy? Mệt chết đi được, cũng không biết Duệ Triết có thật đến cái nơi quái quỷ này không nữa?” Bí thư phu nhân cũng cải trang một dạng y như vậy, mắt đeo kính râm đội mũ hoa, sợ bị người ta nhận ra vội quay đầu nhìn con gái: “Chúng ta đi tắm rửa trước đã, sau đó ăn sáng rồi lại đi quanh đây tìm một lát. Dượng nhỏ của con ở trong khu cán bộ cấp cao này, quan hệ với người trong cục Công An rất tốt, chúng ta đến đó nhờ hắn giúp đỡ một chút.” “Mẹ, đừng làm vậy!” Trâu Tiểu Hàm ngắt lời mẹ mình, vừa đi lên thang máy, vừa bình tĩnh nói: “Chúng ta gạt ba đi chuyến này để tìm người, nếu để dượng nhỏ biết, việc này không phải sẽ truyền đi sao? Nếu ba biết chúng ta không đi du lịch mà là đi tìm người, nhất định sẽ nổi giận! Mẹ, con có cách tìm được người phụ nữ kia.” Trâu Tiểu Hàm ung dung cười, gương mặt xinh đẹp không có một chút lo lắng nào. “Cách gì?” Bí thư phu nhân tò mò nhìn con gái mình, đồng thời giơ tay vén lại loạn tóc bị gió thổi loạn cho cô. Không hổ là con gái do bà một tay dạy dỗ, làm việc luôn thận trọng kiên định, tuyệt không kiêu căng xốc nổi. “Con biết người phụ nữ kia là ai sao? Chắc không phải đứa con gái Tô gia đấy chứ?” “Vẫn chưa xác định chắc chắn, nhưng cũng phải tám chín phần.” Trâu Tiểu Hàm hé miệng cười, nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình trong gương. Ôm hôn người đàn ông của cô trong mưa, còn bị Tiêu Tử hủy bỏ hôn ước ngay tại chỗ, Tô Đại Lận kia đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ! Buổi sáng một ngày ba tháng trước, truyền thông đưa tin ngay đó Tô Đại lận bị Tiêu Tử ném lại trước cửa khách sạn, cô ta cảm thấy cuối cùng mình cũng nhổ được thứ dơ bẩn mắc ói trong lòng rồi. Làm sao Tiêu Tử biết được cảnh hôn kích tình sưới mưa kia, cô ta không biết, nhưng cô ta có thể xác định, Tô Đại Lận chân đạp hai thuyền lần này cuối cùng cũng bị lật thuyền rồi. Rất tốt, để xem cô ta còn dám quấn quýt lấy Duệ Triết không buông nữa không, còn biết xấu hổ nữa không! Ba năm trước không biết xấu hổ thì thôi, ba năm sau, nhà tan cửa nát vẫn còn chưa từ bỏ ý định quấn lấy anh, quả thực là đem cái chết của ba mình dẫm dưới chân mà! Đùa giỡn với Tiêu Tử chẳng khác gì con khỉ! Nhà họ Tiêu khoan dung độ lượng không cần thể diện, nhưng Trâu gia nhà cô còn lâu mới có cửa! Trâu gia cùng Đằng gia là ai chứ, môn đăng hộ đối, Duệ Triết chỉ có thể là của Trâu Tiểu Hàm cô, ai cũng đừng hòng cướp đoạt. “Con gái ngoan, xem ra đúng là tiểu yêu tinh của Tô gia quấn lấy Duệ Triết không buông! Lần trước không phải con nói nhìn thấy tiểu yêu tinh đó ở trong nhà của Duệ Triết sao? Vật nhỏ này ba năm trước đã không được giáo dục tốt một lòng đuổi theo Duệ Triết....” Nghe manh mối của con gái, sắc mặt bí thư phu nhân trở nên tối tăm: “Lần này nếu để ta bắt được tiểu yêu tinh kia, sẽ để cô ta nếm một chút cái gì gọi là "điểm tâm"!” ---- Đại Lận và Cổ Tuấn một đường phi xe đạp đến trường, đến nơi cả hai đã mồ hôi đầm đìa, thở phì phò, đột nhiên Đại Lận rùng mình một cái. Cô ngửa đầu lên nhìn những tia nắng thấp thoáng mùa thu, bỗng chốc cảm thấy mùa đông đến rồi. Nhưng kỳ lạ a, rõ ràng cả ngươi cô nóng tới đổ mồ hôi mà. Cổ Tuấn giúp cô cầm túi xách, đem Tiểu Tuyết Cầu ôm vào trong ngực, cùng cô bước vào lớp. Tiểu Tuyết Cầu trừng mắt nhìn Cổ Tuấn, cu cậu tỏ vẻ âm trâm không vui, trong lòng thì đang mắng. Tiểu tử thối ngươi buông ra cho ta, ai cho ngươi ôm! Nếu còn không buông, ta cắn cho ngươi kêu cha gọi mẹ! Cổ Tuấn xoa xoa đầu nó, muốn cho tiểu gia hỏa kia ngoan ngoãn một chút. Không hổ là chó của Đại Lận a, ngay cả nhíu lông mày cũng đáng yêu như vậy. Tuy rằng từng cắn cậu, xém chút nữa khiến cậu bị chó dại cắn, nhưng vì Darling, vậy cũng đáng giá! Nghĩ như thế, liền xách cổ Tiểu Tuyết Cầu lên, cho nó ăn bữa sáng tình yêu. Tiểu Tuyết Cầu giãy dụa tứ chi, kém chút nữa đã bị bóp chết. Mẹ kiếp, có người dùng phương thức này để cưng nựng chó sao! Đại Lận đứng một bên nhìn Cổ Tuấn không hiểu thế nào là chăm sóc sủng vật nhưng vẫn cố xách nó lên cho ăn, liền quát một tiếng, vội vàng đoạt lấy Tiểu Tuyết Cầu từ tay Cổ Tuấn lại, “Cậu muốn bóp chết nó sao? Về sau không cho phép chạm vào Tiểu Tuyết Cầu nữa!” Đôi mắt hạnh của cô như bốc hỏa, chuyện này đối với Cổ Tuấn mà nói chẳng khác gì tiếng trời cao vọng lại. Cổ Tuấn, cuộc sống yên bình của tôi vì cậu bám theo phía sau mà không thể an bình nổi! Tiểu Tuyết Cầu vừa được cứu, liền chui thẳng vào trong lòng Đại Lận, còn không quên ló đầu tức giận trừng mắt nhìn Cổ Tuấn. Được lắm, tên tiểu tử thối, muốn trả thù lần trước ta cắn ngươi sao?! Hừ, về sau chúng ta không đội trời chung! “Tôi chỉ muốn cho Tiểu Cẩu Cầu ăn bữa sáng thôi.” Cổ Tuấn vô tội giải thích, nhìn Tiểu Tuyết Cầu lấy lòng. Cậu ta cũng có nuôi một con chim anh vũ, mỗi lần ăn đều bóp miệng nhét thức ăn vào như vậy mà!!! Tiểu Tuyết Cầu cùng Đại Lận đồng thời quay đầu đi, không để ý đến cậu ta, bước thẳng vào lớp học. Trong lớp, giáo viên đã bắt đầu điểm danh, học sinh trong lớp nhìn thấy Đại Lận và Cổ Tuấn cùng nhau vào lớp, nhất trí cho rằng hai người bọn họ là một đôi, học sinh nữ thì hâm mộ vẻ đẹp của Đại Lận, các nam sinh thì âm thầm vỗ ngực liên tục, ghen tỵ vì để cho tiểu tử Cổ Tuấn kia nhanh chân đoạt mất hoa khôi mới của lớp. Tân hoa khôi sánh với Cổ Tuấn, chẳng khác nào đóa hoa tươi cắm ở.... trên miếng bánh mỳ. Đúng, là bánh mỳ, chứ không phải bãi * trâu, bởi vì tiểu tử Cổ Tuấn kia tuy cà lơ phất phơ, nhưng cậu ta có một ông anh trai tài giỏi, nhà rất giàu, bề ngoài cũng rất đẹp trai. Bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Gương mặt nhỏ nhắn của Đại Lận khẽ mỉm cười, không để ý đến những ánh mắt đó liền trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu lên lớp. Đúng là những đứa nhỏ đang độ tuổi thanh xuân, năm đó cô cũng từng đứng ở vị trí này, gia cảnh giàu có, đám bạn bè công tử nhà giàu nhìn thấy người đẹp hai mắt cũng tỏa sáng, bình chọn hoa khôi của lớp, bình chọn đệ nhất mỹ nhân, cả ngày chỉ chăm chăm nhìn ngó, không hề để tâm đến học hành. Diện mạo đẹp thì có thể làm cơm ăn sao? Có thể đem gia sản mà ba mình gây dựng được làm cho "miệng ăn núi lở" sao? Rồi sẽ có một ngày, ba mẹ cuối cùng cũng không thể bảo hộ nổi con cái mình nữa, bọn họ sẽ già đi, hoặc là chết vì bệnh, sẽ buông tay, do vậy, chỉ có thể dựa vào bản thân mới có khả năng sống sót. Cho nên, đôi lúc cô cảm thấy, nếu đổi sang nhìn ở một góc độ khác, ba năm khó nhọc trong tù đối với cô mà nói, đó há chẳng phải chính là sự tôi luyện sao? Nếu không có ba năm này, cô vẫn còn không biết trời cao đất rộng mà chạy đuổi theo Duệ Triết.... “Darling, một phần ba thịt dê cùng một phần năm phần thịt bò chín trong nồi*, vì sao chúng nó không tán gẫu?” Cổ Tuấn ngồi một bên tiếp tục cợt nhả, không chịu yên tĩnh một giây nào. (* Câu này ed cũng ko hiểu nghĩa lắm, để nguyên theo convert vậy) Đại Lận đang xem sách, nghe vậy liền ngẩng đầu lẳng lặng nhìn cậu ta: “Cổ Tuấn, nếu có một ngày anh trai cậu "thành gia lập nghiệp", hoàn thành nghĩa vụ nuôi nấng cậu, cậu sẽ làm thế nào?” “Đi mua Harley, cưỡi Harley mang Đại Lận cậu đi vòng quanh thế giới.” Cổ Tuấn không thèm nghĩ ngợi thuận miệng nói ra, đầu gục xuống bàn, cười tủm tỉm nhìn cô: “Đến lúc đó tôi được tự do rồi, muốn làm cái gì thì làm, ai cũng không thể quan tôi! Darling, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Vì sao bọn nó không tán gẫu?” Bên môi Đại Lận kéo lên một chút ý cười khó hiểu, liếc mắt nhìn đứa nhỏ Cổ Tuấn không biết sầu là gì, cúi đầu tiếp tục chép bài. Chờ cô lo liệu xong tiền học phí mới có thể cùng Cổ Tuấn trả lời vấn đề đó. “Được rồi, bởi vì chúng nó không quen.” Cổ Tuấn xoa xoa lông mày lẩm bẩm một câu, cũng tự thấy mất mặt nên ngồi vào một bên, cùng đám anh em của mình chơi đùa. Sau khi tan học, Đại Lận nhận được điện thoại của Đằng Duệ Triết gọi đến. “Tan học rồi hả?” Âm thanh hùng hồn mà có lực của anh vang lên, trầm giọng hỏi cô. “Vừa tan.” Cô nhẹ giọng đáp, không có kinh ngạc, cũng không nói gì thêm. Số điện thoại của cô tuy rằng không nói cho anh biết, nhưng lúc cô ngủ, anh đã đem số của cô lưu vào máy mình. “Đươc rồi, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, vài ngày nữa anh sẽ trở lại thăm em.” Sau đó anh cúp điện thoại. Cô không tỏ vẻ gì, cất điện thoại vào trong túi.