Lỗ Ái

Chương 128 : Tiểu Hàm tìm đến! (1)

Buổi chiều, Đại Lận bị giáo viên hướng dẫn gọi đến phòng giáo vụ, nhìn thấy đám anh em đại ca của Cổ Tuấn đang quỳ gối trước cửa phòng giáo vụ, quây thành một vòng đánh bài tú-lơ-khơ, còn Cổ Tuấn thì đang ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, tựa lưng vào tường nhìn bên ngoài, hai cái chân buông thõng lắc lưa qua lại. Cô không hề để ý đến cậu ta, trực tiếp đi vào phòng. Thầy phụ đạo gọi cô ngồi, cười vui vẻ nói đã có kết quả kỳ thi vừa rồi của cô, đạt được thành tích cao nhất, trường học đã bắt đầu tiến hành làm thủ tục nhập học cho cô, bảo cô buổi chiều đi ghi danh và lĩnh thẻ chứng nhận sinh viên. Chỉ có điều bởi vì đã khai giảng năm học mới được hơn nửa kỳ, nên phòng kí túc xá cho sinh viên của trường đã kín, nếu muốn ở cần phải chờ trường học sắp xếp. “Chuyện này không có gì, trước tiên em ở bên ngoài cũng được.” Đại Lận đứng dậy cảm kích nhìn vị thầy giáo này, khóe mắt mang theo ý cười còn vì vui mừng quá đỗi mà hiện lên một tầng hơi nước: “Sau khi nhập học, em nhất định sẽ cố gắng chăm chỉ học tập, trân trọng cơ hội không dễ gì mới có được này.” “Vậy là tốt rồi.” Vị thầy giáo kia yên tâm gật gật đầu, vô cùng hài lòng nhìn cô học trò nhỏ vừa chịu khó chịu khổ này. Rời khỏi phòng giáo vụ, Đại Lận đi đến nơi nhận kết quả thi cùng lĩnh thẻ sinh viên của mình, tâm tình cô lúc này vẫn còn rất kích động không tài nào bình tĩnh lại được. Ba năm trước, thẻ sinh viên của cô bị đại học Cẩm Thành gạch bỏ, còn bây giờ, cô lại có thẻ sinh viên mang tên mình rồi, có thể trở thành sinh viên một lần nữa. Nếu tất cả đều thuận lợi, ba năm sau, hoặc thậm chí là 5 năm sau, cô đã có thể đứng thẳng lưng làm người rồi. Đến lúc đó, cô hi vọng bản thân đã học xong, trở thành một nghiên cứu sinh, xuất ngoại du học, định cư ở nước ngoài.... A, nghĩ vẫn còn rất xa!!! Cô cười cười chua xót, sau khi nhận đủ các loại giấy tờ cùng chứng nhận, cô liền tới phòng học chính thức báo danh. Giáo viên muôn chính thức giới thiệu người mới với mọi người trong lớp, điền tên của cô vào danh sách sinh viên mới, như vậy, sau này cô không cần mỗi môn học lại phải chạy đi tìm lớp, cũng không cần phải lén lút đi học hộ hoặc thi hộ người ta để được nghe giảng, giờ đây cô đã có thể danh chính ngôn thuận ngồi trong lớp nghe giảng bài, mỗi lần thầy cô điểm danh, tên của cô cũng được xướng lên. Như thế, so với lúc trước Tiêu Tử đi cửa sau giúp cô vào được đại học Trạch Châu, có tôn nghiêm hơn nhiều. Cô cười vui sướng, lần đầu tiên cô có thể ngẩng đầu giới thiệu bản thân mình như vậy, giống như lời tuyên thệ của tân sinh viên ba năm trước "Tôi là Đại học sinh*, nhất định phải quyết chí tự cường, đền đáp tổ quốc". Có điều, đền đáp tổ quốc không phải là chí hướng của cô, cô chỉ muốn ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, ngẩng đầu làm người. (*Cách gọi khác của sinh viên đại học) Người chỉ có thể tự mình cố gắng mới có thể lấy được sự tôn trọng của người khác. Sau khi giới thiệu xong bản thân, dưới những tràng vỗ tay cùng gương mặt tươi cười chào đón của mọi người, cô đi về phía chỗ ngồi của mình, chính thức trở thành thành viên của lớp này. Các bạn học rất nhiệt tình, thân thiết bắt chuyện với cô, hỏi han.... Sau khi tan học, cô lại tiếp tục chạy tới khách sạn. Công việc trước sau vẫn vất vả như vậy, chạy đến tay chân mỏi nhừ, hôm nay lại còn là ngày đặc thù của cô, nhưng toàn bộ mệt mỏi đều tan thành mây khói, chỉ còn lại nỗi kích động khao khát về một tương lai tươi đẹp phía trước. Sau khi cô nhập học, cần phải kiếm tiền học phí, kiếm tiền mua sách vở đồ dùng,.... Mấy ngàn học phí? Cô bước đi như bây chợt hơi dừng lại một chút, ngừng bước truyền đồ ăn. Lại thêm một khoản phí hơn 1 ngàn bỗng chốc từ đâu bay đến? Trên người cô 1 ngàn gửi ngân hàng cũng không có, càng khỏi cần nói trong vài ngày xoay sở ra được mấy ngàn, đi bán máu sao? Khuôn mặt vui sướng dần dần ảm đạm lại, ánh mắt buông xuống, chạm phải tầm mắt theo dõi nghiêm khắc của quản lý, tay chân lại lưu loát trở lại vội vàng mang thức ăn lên cho khách. Hazz, nhìn một bàn ăn của khách ở đây cũng đã hơn mấy vạn, nhìn lại mình, mỗi một đồng kiếm được đều gian nan nối tiếp gian nan. Nhớ ngày đó, mấy ngàn tiền sinh hoạt hàng tháng của cô cũng không đủ dùng, mẹ Hàn Tử mỗi lần chi tiền làm đẹp cũng đều mấy vạn đồng, toàn bộ đều lấy tiền của baba.... Baba, baba đã bị cô làm liên lụy rồi. Cô khép chặt hai tròng mắt đã giăng kín sương mù, lần nữa mở mắt ra, đặt toàn bộ thức ăn lên bàn cho khách sau đó lui ra ngoài. Sau khi tan tầm đã là hai giờ sáng, cô ngồi trong tiệm bánh mì lạnh lẽo hiu hắt, ngẩng đầu xem tin tức trên TV. Lúc này, trên TV đang phát lại tin Tiêu Tử chuẩn bị đính hôn với thiên kim nhà họ Cao, con gái chủ tịch tập đoàn Cao Hâm, quả nhiên là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Nhưng bởi góc quay không được rõ ràng nên cô không nhìn rõ được gương mặt vị hôn thể của Tiêu Tử, chỉ nhìn thấy một đôi "bích nhân" xuất hiện trước màn ảnh, khiến người ngoài nhìn vào cũng phải ghen tị. Cô ngừng ăn, quay đầu đi hắt hơi một cái, cầm khăn giấy bưng kín khuôn mặt không muốn để nước mắt giàn dụa.... Đằng Duệ Triết từ bên ngoài bước vào, lẳng lặng nhìn cô, chìa tay giơ ra một tấm card, “Bên trong tấm thẻ này có tiền học phí cũng tiền sinh hoạt kỳ này của em, chi phí sau này cần phải dựa vào em rồi!” Đại Lận rút mấy tờ giấy ăn che miệng lại, ngước mắt nhìn bóng dáng cao như núi của anh, lạnh lùng mà kiên định nói: “Tôi không cần.” Mắt anh phát lạnh, nhìn cô chằm chằm. “Tôi không cần dùng tiền của anh.” Cô lặp lại một lần nữa, đôi mắt đẹp không hề chớp cũng nhìn chằm chằm vào cặp mắt lạnh như ưng mâu* của anh, đáy mắt bắt đầu hiện lên tia sáng bi thương, cô vội vàng đứng dậy cầm lấy túi xách rồi xoay người rời đi. Vì sao cô phải cầm tiền của anh? Anh là gì của cô, cô lại là gì đối với anh? Mỗi lần cô muốn đứng dậy, anh liền xuất hiện, luôn luôn lấy thái độ bố thí để đối đãi cô. Bố thí sự dịu dàng, bố thí sự đồng tình cũng thương hại, bố thí học phí cho cô,.... Người đàn ông này không biết, so với Tiêu Tử, cô lại càng không hi vọng nhìn thấy anh. Cô không muốn gặp anh, bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ cảm thấy bản thân mình ti tiện cỡ nào, không ngẩng đầu lên nổi. Nhớ đến chuyện Tiêu Tử chuẩn bị kết hôn với người con gái khác. Thực ra Tiêu Tử không phải không yêu cô, anh chân chính yêu cô, nhưng bị cô làm tổn thương triệt để nên mới lựa chọn gánh vác công ty mà mẹ Tiêu để lại, lựa chọn Tiêu gia; nhưng cho dù là vậy, Tiêu Tử vẫn là ánh hào quang chiếu sáng thế giới âm u nhất cuộc đời cô, đó là người đàn ông mà đời này cô không thể nào quên được cùng day dứt không thôi. Vận mệnh an bài, vật đổi sao dời, bây giờ Tiêu Tử lấy người khác, cô thầm muốn nói với Tiêu Tử, Tiêu Tử, anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, hãy lấy người con gái xứng đôi với anh, cùng nhau sống hạnh phúc suốt cuộc đời. Còn đối với Đằng Duệ Triết, cái gì cô cũng không muốn nói, chỉ muốn cách anh ta thật xa. Trên đường lớn yên tĩnh, chỉ có một mình cô đạp xe đi giữa đêm hôm, mặc kệ Đằng Duệ Triết có đi theo sau lưng mình không, cô chỉ muốn sống một cuộc sống mới của riêng mình thôi. Cô không phải chuột chạy qua đường, mỗi khi nhìn thấy người lạ không cần phải hoảng hốt chốn đi nữa. Ngoài Tiêu Tử ra, cô không nợ bất kì ai thứ gì, một chút cũng không thiếu, tất cả cô đều trả hết rồi. Cho nên, cô trở lại là chính cô. “Cho tôi một cái trứng muối, cho nhiều thêm ít nước dùng nữa.” Cô ghé vào chợ đêm mua ít thức ăn về cho Tiểu Tuyết Cầu, sau đó mang theo hộp đồ ăn, tiếp tục chạy xe về phía trước. Cuối thu, gió đêm mang theo hơi lạnh phả vào khiến người ta thanh tỉnh, mũi cô bị gió lạnh làm cho ê ểm, nhưng cô cảm thấy cuộc sống như vậy đã rất tốt đẹp rồi. Tương lai, cô chỉ muốn tự mình xoay sở tiền học phí, còn muốn dành dụm một ít để mua thuốc trị bệnh, nấy đó đều là mục tiêu phấn đấu của cô, muốn nỗ lực hoàn thành. Vừa mở cửa phòng ra, Tiểu Tuyết Cầu đang ngồi xổm trên đệm lót chào đón cô, cu cậu lắc lắc cái đuôi nhỏ, bổ nhào về phía cô.. Cô ôm lấy tiểu gia hỏa vào lòng vuốt ve, sau đó bỏ trứng muối vừa mua xong, thêm ít cơm và nước dùng bỏ cho nó ăn. Bản thân thì lấy quần áo rồi vào phòng vệ sinh tắm rửa, khẽ vốc nước rửa vết phỏng trên đùi, sau đó lại ngồi xổm dưới sàn nhà tắm giặt sạch quần áo. Lúc đi xuống lầu phơi quần áo, liền bắt gặp Đằng Duệ triết một thân tây trang màu đen đang đứng trong sân, ánh mắt sâu xa chăm chú nhìn cô. Gương mặt tuấn tú, môi mỏng khẽ thở ra làn khói mỏng manh như sương mù, đôi mắt tinh anh dưới ánh đèn có vẻ sâu thẳm, cứ yên lặng nhìn cô như vậy. Anh muốn tôn trọng cô, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cô vì tiền mà ngược đãi bản thân như vậy được. Cuộc sống bây giờ của cô không cần lấy nước mắt làm bạn nữa, nhưng lại vất vả cực nhọc vô cùng, bả vai gầy yếu đó phải gánh trên vai bao nhiêu trọng trách. Đã không có tiền chữa bệnh dạ dày, càng không có tiền trang trải học phí của bản thân thì sống thế nào? Đợi đến lúc cô có thể kiếm được tiền chữa trị, dạ dày của cô nói không trừng đã di căn sang dạng khác, bệnh nặng càng thêm nặng rồi. Đợi đến lúc cô có thể kiếm đủ tiền học phí, vậy một năm học này phải làm sao? Cô ban ngày lên lớp, tối đến lại "vó ngựa không dừng" chạy đua kiếm sống, chưa biết chừng một ngày nào đó cơ thể cô sẽ không chịu nổi mà sụp đổ. Cô vốn đã không có một thân thể tốt, lại không có nhà, so với những người khác có thể vừa học vừa làm, có người nhà gánh một phần học phí đại học, sau ba năm khốn khổ trong tù, giờ đây viêc quan trọng nhất đối với cô chính là chữa khỏi bệnh dạ dày, bồi dưỡng thân thể thật tốt. Bằng không, anh sợ cô sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa. Đại Lận đứng dưới sân liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người phơi quần áo, để anh đối diện với bóng lưng mình. Tuy rằng hiện tại cô không kiếm đủ học phí cũng tiền chữa bệnh, nhưng cho dù có phải bán máu, cô cũng không muốn cầm tiền của Đằng Duệ Triết. Dù sao cuộc sống của cô cũng vừa mới bắt đầu, không còn bị bàn bè ngày xưa chế nhạo, không có chuyện liên quan đến anh và Tiêu Tử, càng không có những ánh mắt hèn mọn nhìn cô. Nếu cô chấp nhận sự bố thí của anh, có khác gì cuộc sống hèn mọn trước kia đâu? Bất quá, Đằng Duệ Triết anh đã từng là người xem thường cô nhất, cho nên không cần lại đến đây nhục nhã cô thêm nữa. Cô phơi xong quần áo liền yên lặng xoay người lên lầu. Đằng Duệ Triết bước tới, nhanh chóng bắt được khuỷu tay cô, giận tái mặt: “Đem tiền nhận lấy, đừng có hành hạ thân thể mình đến không chịu được!” “Tôi chưa bao giờ xem thường thân thể mình cả, chính anh mới không chịu buông tha cho tôi!” Cô quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Anh có từng nghĩ tới, tôi và anh đến cùng là cái quan hệ gì không?” Môi mỏng của Đằng Duệ Triết khẽ nhếch lên, bàn tay to nằm chặt khuỷu tay mảnh khảnh của cô, mày kiếm nhướng cao: “Tô Đại Lận em là người phụ nữ của anh! Đời này em đừng mong chạy thoát! Đem tiền nhận lấy, trước chữa cho xong bệnh đã!” Anh đem tấm thẻ bỏ vào trong túi áo cô, lại cúi đầu nhìn cô, chầm chậm nói: “Mật khẩu là ngày sinh nhật của em, đủ để em chữa bệnh cùng chi trả học phí năm nhất, đừng trả về nữa, thân thể em không chờ được đâu.”