Lỗ Ái

Chương 119 : Chương 93-3

Edit: Ter.P Chậc, đừng nói cậu ta cả ngày không có gì làm, chỉ quanh đi quẩn lại làm những chuyện không đàng hoàng! Anh cả Cổ Ngao của cậu ta chỉ muốn kết thúc một trăm linh tám lần chuyển trường, có thể để đứa em đường đường chính chính cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp, sau đó ra nước ngoài du học, Cổ Ngao sẽ tặng cho cậu ta chiếc mô tô trị giá hơn hai trăm. Thật lòng mà nói, cậu ta căn bản vốn là học tại trường ở Cẩm thành. Sau khi gây chuyện, tiếp tục chuyển rồi lại chuyển trường, sau khi chuyển vài lần như thế, cuối cùng vẫn bị anh cả đưa đến một trường đại học để cải cách đứa em “hư đốn” này, Cậu ta bĩu môi, đi xuống cầu thang, chuẩn bị đi gặp anh trai. Chưa xuống hết cầu thang, Cổ Tuấn gặp một người đàn ông tuấn mỹ trưởng thành, tuổi ngang tầm với anh trai Cổ Ngao, khí chất cũng không có khác biệt lắm, chẳng qua đâu đó ẩn hiện lên một chút cao ngạo. Khuôn mặt lạnh như băng, làm người khác cũng không muốn tới gần, nhưng người đàn ông này… hình như có chút gì đó quen mắt. Anh liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục xuống lầu. Đằng Duệ Triết cũng dõi theo anh, bản thân cũng thấy tên tiểu tử này có phải đã từng gặp ở đâu rồi? Từng gặp trong một tiệc rượu nào đó sao? Một tiểu thiếu gia nào chăng? -- Đại Lận chờ khi Cổ Tuấn đi khỏi, mới mở cửa ra, nhìn thấy hộp cơm đặt trên sàn nhà, nhưng không lấy vào. Tiểu Tuyết Cầu nhanh chóng tha hộp cơm vào, cắn rách bọc nhựa bên ngoài, trông vô cùng hạnh phúc. Cô vỗ vỗ con chó, hỏi thăm:“Vừa rồi bị cậu nhóc kia giữ chặt có đau không?” Tiểu Tuyết Cầu lắc lắc cái đuôi, ra vẻ rất đau. Bị một tên nhóc không biết điều coi như một món đồ chơi, đương nhiên phải đau chứ! Thật khiến cho nó không còn mặt mũi! Đường đường vốn là chó con của Đằng tổng, thế mà bị những con người kia khinh thường, không biết giận đâu cho hết! Nó kêu lên vài tiếng, rồi vùi mình vào đống thức ăn vừa “thu thập” được. Đại Lận bất đắc dĩ, cầm theo một đống vỏ chai lụm được, đi xuống gara dưới lầu, đem đi bán. Trong thời gian đó, Đằng Duệ Triết đi vào phòng cô, anh chỉ thấy được một căn phòng nhỏ, giấy dán tường màu tím nhạt, có cả một số hình ảnh hoạt hình trông vô cùng ấm áp, đáng yêu. Con chó của anh ngồi xổm trên sàn tích cực ăn, thân hình tròn vo cùng bộ lông trắng, nhìn bộ dạng ăn uống này vô cùng phấn chấn. Nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Tuyết Cầu lập tức quay đầu lại, sủa một tiếng, nhưng lại nhận ra là baba, mừng rỡ nhanh chóng chạy đến chỗ Duệ Triết. Đằng Duệ Triết ôm Tiểu Tuyết Cầu ngồi trên chiếc giường nhỏ, nhìn bàn học đầy sách vở, mắt dừng lại trên một tấm giấy ghi chú của Đại Lận. ”11 giờ sáng đi mua thuốc,12 giờ ra ngoài ăn cơm cùng Tiểu Tuyết Cầu, buổi chiều đến nhà sách, mua thức ăn cho chó!” ”Kế hoạch sau khi kì kiểm tra tiếng anh kết thúc.” “......” Tô Đại Lận bỏ đi hình ảnh cô tiểu thư thiên kim yếu ớt ngày nào, giờ chỉ sống như một cô bé sinh viên đơn thuần bình dị. -- Đại Lận ở dưới lầu bán vỏ chai được năm mưới mấy đồng, nét mặt rạng rỡ trở về phòng, suy nghĩ không biết phải nên mua gì đó thật tốt cho Tiểu Tuyết Cầu; Nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu chén xong xuôi thức ăn, ngồi xổm xuống, ôn nhu nói:“Đi vệ sinh mau lên, sau đó chúng ta ra ngoài!” Con chó vừa nghe xong, chạy tọt vào buồng vệ sinh. Hắc hắc, baba đã đi đâu mất, chỉ vừa quay người lại mà baba đã không còn đây? Nó cứ tiếp tục chạy, đôi mắt vẫn đảo quanh tìm kiếm Duệ Triết. Đại Lận khóa kỹ cửa, đi đến, một phen ôm lấy nó, cho con chó ngừng chạy loạn. Tuyết cầu vùi mình vào ngực cô, ngoảnh nhìn theo nơi baba rời đi. Đừng nói, baba đang cùng nó chơi trốn tìm đấy chứ? Đại Lận ra ngoài ăn cơm hộp, sau đó đi đến hiệu thuốc, mua thuốc dạ dày. Rồi tới hiệu sách. Cô dự sẽ đến hiệu sách tìm một số cuốn giáo trình Anh ngữ, cầm theo giấy bút, ngồi đối chiếu ra để làm. Nếu bảo vệ bắt gặp, cô phải bỏ xuống tìm kiếm những cuốn sách khác, đi tới đi lui, còn có Tiểu Tuyết Cầu luôn đi theo bên chân cô. Sau khi rời khỏi hiệu sách, lúc đó đã bốn, năm giờ chiều, cô cùng Tiểu Tuyết Cầu đến siêu thị, mua dầu gội đầu và thức ăn cho chó. Tiểu Tuyết Cầu ngồi gọn trong chiếc xe đẩy của Đại Lận, lông xù lên, làm cho những đứa trẻ xung quanh cảm thấy thích thú, tò mò liên tục đụng vào. Nó ngao lên một tiếng, ra vẻ không muốn bị người khác sờ soạng. (Ter: Chó mà cũng ra vẻ thanh cao __--__ Quỳ:”>) Ngoài thức ăn cho chó, Đại Lận còn mua sô-cô-la, rau, trứng, thịt bò trong siêu thị. Lúc này cô chỉ muốn nấu một nồi canh nhỏ, lấp đầy bụng trống, sau đó tận hưởng giấc ngủ thật thoải mái mà bản thân đã thèm khát bấy lâu. Đại Lận háo hức trở về, hàng xóm cũng không để ý, cô đi nhanh qua. Cô biết rằng chuyện hôm trước do Cổ Tuấn gây ra có chút đe dọa bọn họ, nhẹ nhàng cười, lấy dầu gội vừa mua để vào nhà vệ sinh. Thời gian làm việc của cô căn bản không được cố định; nhóm bà dì hội tụ này cũng không biết được thời gian nghỉ của cô, Đại Lận làm bộ như hôm nay vẫn phải đi làm như thường ngày. Cô mang đồ đạc xuống, bật bếp xào rau. Hơn mười hai mươi phút sau, hội bác gái đều ở phòng riêng ăn uống, sau khi ăn tối, cô trở lại, lợi dụng hành lang đen tối, không có người, Đại Lận quay lại phòng nghỉ ngơi. Cô muốn có giấc ngủ ngon, cũng không muốn bị dì Trương quấy rầy, nên tắt toàn bộ đèn, để mọi người nghĩ rằng trong phòng này không có ai. Rạng sáng hai giờ cô bị cái đòng hồ báo thức kêu réo. Kèm theo đó là tiếng người tắm rửa trong buồng vệ sinh.