Livestream siêu kinh dị
Chương 74 : Đôi tay trong sương mù
Dịch: Âm Gian Tú Tràng
Núi rừng âm u, vắng dấu chân người. Nhiệt độ nơi này thấp hơn trong nội thành, hít vào một cái chỉ toàn thấy khí lạnh lấp tràn cả phổi.
"Có gọi được cho Thiết Ngưng Hương không?"
"Dường như nhóm cô ấy gặp phiền toái gì đó tại con kênh Lang Đầu. Chỉ là, đội trưởng Thiết bảo chúng ta không cần lo lắng, tự cô ấy xử lý được."
Tôi móc một điếu thuốc ra theo thói quen, ngậm lên môi: "Chưa bị mất liên lạc, như vậy, tình hình vẫn chưa đến mức bết bát nhất."
Vừa đình mồi thuốc, một người cảnh sát đi chung liền ngăn cản: "Trong rừng không được đốt lửa. Cậu đến đây giúp hay đến đây gây thêm phiền toái?"
Người vừa lên tiếng là Ngô Mãnh, phó đại đội trưởng đội trinh sát hình sự. Gã chính là người dẫn đội chi viện thứ hai.
Do gã nói có lý, dĩ nhiên là tôi nghe theo. Chỉ là, với vẻn vẹn vài người cảnh sát tiếp viện thế này, chẳng có bất cứ tác dụng nào cả.
Muốn lùng bắt Lộc Hưng giữ núi rừng mênh mông thế này, từng người như thế chỉ là mò kim đáy biển mà thôi. Độ khó quá cao nha!
Lấy điện thoại di động ra, để đề phòng bất trắc, tôi liền gọi điện cho anh Lưu mù: "Alô, anh Lưu. Anh để sạp ở đó hoặc dọn sơ sơ đi, rùi ghé nhà em, dẫn Bạch Khởi đến ngay nghĩa trang Tùng Lâm dùm em với. Chuyện khẩn cấp, anh gấp gấp dùm em."
Có hai người ở lại trông coi dưới chân núi. Tôi đi theo nhóm tiếp viện thứ hai gồm bảy người cảnh sát hình sự, tiến sâu vào trong dãy núi.
"Chúng ta chia làm hai đội, Triệu Bân, lão Ngụy, và đàn em của đội trưởng Thiết. Ba người các anh đi đến kênh Lang Đầu chi viên, tôi dẫn nhóm còn lại đi sang mặt Bắc ngọn núi tìm kiếm."
"Vậy có được không? Tôi nghĩ chúng ta nên đi chung đi, tốt nhất là gặp mặt nhóm của Thiết Ngưng Hương cái đã." Chẳng phải tôi muốn đối nghịch với Ngô Mãnh, nhưng vì tình hình trong núi quá phức tạp trong khi bốn người bọn họ lại không rành đường. Rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong hoàn cảnh này.
"Cứ làm theo lời tôi nói! Nếu cậu có ý kiến, cứ việc ở lại!" Ngoại trừ Thiết Ngưng Hương ra, Ngô Mãnh chẳng hề nể nang ai trong cục cả sát cả, vì thế chẳng hề nghe lọt lổ tai lời tôi nói.
Nếu như trước đó, tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn khi thấy thằng này gặp chuyện xui xẻo nếu tách ra đi riêng. Nhưng lần này thì khác, Lộc Hưng đã giết 05 người, kẻ này vô cùng nguy hiểm.
"Măt Bắc chính là vị trí bóng râm của vùng núi non này, đã không đóng nắng trong thời gian khá dài. Mặc dù nó là đường tắt vào núi, nhưng tôi sợ các anh gặp một vài thứ xui xẻo."
"Thứ gì xui xẻo? Sói à? Hay rắn, gấu? Nếu cậu sợ thì về trước đi! Bọn tôi đang truy bắt thủ phạm, không phải đi picnic." Ngô Mãnh và ba người cấp dưới dẫn hai con cảnh khuyển rời đi.
Chờ bọn họ đi xa, người cảnh sát gọi là lão Ngụy bèn đụng nhẹ tay tôi một cái: "Đừng để trong lòng. Mặc dù Ngô Mãnh nói chuyện bặm trợn thế, nhưng tính tình tốt lắm."
Năm nay, lão Ngụy hơn 40 tuổi, chỉ còn vài năm nữa là về hưu: "Vì đi hướng Bắc vào núi khá nguy hiểm, nên nó mới đi đầu xung phong, để ba người chúng ta đi tiếp viện, kể như lo lắng cho chúng ta rồi."
"Em hiểu chứ, nhưng lúc này không phải là lúc để cậy mạnh nha." Tôi thở dài, đi cùng Triệu Bân và lão Ngụy lên núi từ phía Nam. Cả nhóm bắt đầu đến kênh Lang Đầu cách đây 02 km.
Trong rừng rậm u cốc này, con đường càng lúc càng khó đi. Đi khoảng nửa tiếng, sương mù mờ mịt nổi lên, nhìn phía trước khoảng mười mấy mét mà không thể thấy rõ.
"Theo sát, đừng đi lạc." Lão Ngụy cầm bản đồ trên tay, đi đầu hàng, trong khi Triệu Bân đi cuối bỗng dừng bước đột ngột.
"Chuyện gì vậy?"
Gương mặt cậu ta tái mét, tay loay hoay thiết bị truyền tin trong tay: "Tín hiệu gián đoạn, chúng ta mất liên lạc với nhóm đội trưởng Thiết rồi."
"Mất tín hiệu à?" Việc mất tín hiệu trong vùng núi rừng vô cùng nguy hiểm. Lão Ngụy đành dừng bước.
"Đừng hoảng hốt, có lẽ do sương mù dày quá thôi. Chờ sương mù tan đi, có lẽ sẽ liên lạc được với cô ấy." Chuyện đã đến nước này, tôi đành nói rõ ý muốn của mình.
"Vậy chúng ta hiện giờ..."
Tôi nhìn con đường núi vừa dài vừa hẹp kia: "Đi tiếp thôi, ngày hôm nay bắt buộc phải tìm ra cô ấy."
Thiết Ngưng Hương là mục tiêu của Lộc Hưng, chắc chắn sẽ bị tấn công. Trong khi đó, nhóm ba người kia đi con đường phía Bắc, là đường bóng râm quanh năm, e sợ có chuyện chẳng lành xảy ra. Hiện tại, chỉ có ba người chúng tôi có thể giúp đỡ Thiết Ngưng Hương mà thôi.
"Cậu cũng đừng lo lắng quá. Lúc đội trưởng Thiết xuất phát, có dẫn theo người giữ một tại nghĩa trang này. Ông ta rành đường xung quanh hơn chúng ta mà." Lão Ngụy mở lời an ủi.
Tôi nghe thế, bèn lắc đầu: "Vậy anh có nghĩ đến một trường hợp khác không?"
"Trường hợp gì?"
"Nếu người giữ mộ đó là đồng bọn của nghi phạm thì sao?"
Tôi luôn nghi ngờ cả thế giới, đó chính là thói quen nghề nghiệp từ lúc làm streamer cho Âm Gian Tú Tràng.
"Chắc không đâu."
"Nói chung, chúng ta đi càng nhanh càng tốt, chuẩn bị tinh thân chiến đấu thôi." Cuộc truy lùng lần này có độ khó quá lớn. Thông thường, khi đuổi bắt đào phạm bên ngoài, cảnh sát thường hô hào cả quần chúng địa phương chỉ điểm, dò đường. Ấy thế mà, sau khi xác định cơ cấu nơi này trở thành nghĩa trang Tùng Lâm, cư dân trong khoảng cách mấy dặm xung quanh đây đều bị giải tỏa hết. Lý do mà cấp trên đưa ra là, người sống không thể nào ở quá gần nơi người chết an nghỉ.
Không có dân bản xứ dẫn đường, thiết bị liên lạc mất tín hiệu. Nếu như đây là những gì mà Lộc Hưng đã trù tính từ trước, vậy gã cũng vô cùng đáng sợ nha.
Đi thêm nửa tiếng, sương mù chẳng những không tan đi mà còn dày đặc hơn. Ba người chúng tôi băng rừng mà đi, vô cùng vất vả.
Dưới chân là những tầng lá thông mục nát, tầm nhìn chỉ khoảng vài mét ở hai phía trước sau và bên trái, bên phải. Tôi nhìn chằm chằm vào lưng lão Ngụy, cứ sợ anh ấy sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình.
"Chưa tới sau anh? Theo lý thuyết, quãng đường 02 km không dài như thế chứ?" Sương lớn thế này mà phải lần mò đi trong rừng tậm, vật duy nhất để dựa vào chỉ là một tấm bản đồ cỏn con. Nếu không có một vị thở săn với kinh nghiệm phong phú, hậu quả lạc đường chắc chắn xảy ra.
Lão Ngụy lấy ra một con dao nhỏ, khắc hình sao năm cánh lên vỏ thân cây, sau đó quay lại, cười nói: "Cái bản đồ này vô dụng rồi, nhưng cơ bản là chúng ta không hề đi sai hướng nha."
"Âm khí và tiết trời ẩm áp cứ tăng dần, có lẽ chúng ta đang đi dần đến mặt bóng râm của vùng núi đấy." Ngô Mãnh dẫn mỗi hai con cảnh khuyển đi, nên dựa vào bản đồ mà lạc đường là chuyện dễ hiểu.
Tôi vẫy Triệu Bân và lão Ngụy lại: "Hai anh hỗ trợ giùm, em leo lên cây định hướng xem sao."
Tôi chọn một gốc đại thụ to tướng, leo lên nhìn xung quanh, nhưng vẫn chỉ thấy sương xám mù mịt.
"Khoan hẵng xem bản đồ, giờ chúng ta leo lên ngọn núi nào cao cao xem thử đi." So với sức mạnh thiên nhiên to lớn, con người thật nhỏ bé làm sao. Ba người chúng tôi mất cả buổi mới leo lên được tởi đỉnh một ngọn núi khá cao. Nhìn xuống dưới, cách đây nửa tiếng, quả thật chúng tôi đã đi lệch khỏi con đường ban đầu.
"Tôi vẫn luôn xem bản đồ mà, vã lại, chúng ta chỉ toàn đi thẳng..." Lão Ngụy cầm bản đồ, đứng cuối đội hình, định hướng lần nữa: "Được rồi, lần này sẽ không đi trật nữa đâu."
"Không đơn giản như vậy! Làn sương mù này không đến sớm, cũng không đến trễ, mà lại xuất hiện ngay khi cảnh sát vào núi. Không bình thường, vô cùng bất thường." Một cảm giác không may xuất hiện trong lòng, tôi luôn cảm giác có thứ gì đó ẩn nấp trong làn sương này, nhìn chằm chằm vào chúng tôi từng giây từng phút.
"Lão Ngụy, Triệu Bân, chúng ta bước nhanh thôi. Gặp Thiết Ngưng Hương càng sớm càng tốt. Chờ lâu nữa, coi chừng chúng ta sẽ bị vây ở nơi này vĩnh viễn luôn quá." Chẳng thể phí thêm thời gian nữa rồi, tôi quay người, xuống núi: "Chúng ta đi gần nhau một chút, có nguy hiểm thì la làng lên."
Ngược lại với trình tự lên núi, Triệu Bân dẫn đầu đội hình xuống núi, tôi ở giữa, lão Ngụy sau cùng.
Cả ba người đi thẳng vào giữa màn sương mù. Ai ai cũng im lặng không nói, tâm tình nặng nề.
Đi đến độ chừng ở khoảng giữa sườn núi, tôi bỗng cảm giác có ai đó dùng hai tay khoác lên vai tôi: "Gì thế, lão Ngụy?"
Lão Ngụy có tuổi tác khá cao, theo chúng tôi lên núi qua một thời gian dài như thế, phỏng chừng đã quá mệt mỏi.
Ban đầu, tôi cũng không để ý. Nhưng đi được vài bước, tôi nhận ra thứ đang đè trên vai mình càng lúc càng nặng: "Anh ta làm sao vậy nhỉ? Thân thể mệt dữ lắm rồi sao?"
Tôi bước chậm lại, đưa tay mình nắm vào tay lão Ngụy trên vai: "Lão Ngụy, anh không sao chứ?"
Xúc cảm truyền từ đầu ngón tay đến não bộ không phải là lớp da trơn mịn của con người, mà là một lớp lông lá đâm nhói tay.
"Đây là..." Quay ngang đầu liếc nhẹ để trông thấy cái gì đang bám vào trên vai, tôi trợn tròn con mắt lên vì trông thấy hình ảnh qua khóe mắt. Đây đâu có phải là tay người, mà là hai cái móng vuốt của loài động vật mà.
"Là Sói Ấn Vai!" Lúc còn nhỏ, tôi có nghe mấy cụ người miền núi kể chuyện. Có vài người đi đường rừng sẽ gặp cảnh sói ấn vai như thế này. Bầy dã thú đó rất thông minh, chúng giả trang y hệt người. Chỉ cần người bị chộp vai quay lại, nó sẽ lập tức cắn đứt cổ người đó.
Trước đây, nghĩa trang Tùng Lâm từng là một bãi tha ma hoang dã. Ngày đó, người ta dùng cách Thổ táng khi có người chết. Bầy sói đói bụng mà không thể kiếm ra mồi, bèn đào móc mộ người mới chết lên, moi thi thể ra làm thức ăn. Vì thế, bọn thú dữ này cũng bị lây nhiễm âm khí, đáng sợ vô cùng.
"Mình bị sói hoang ấn vai sau lưng, vậy lão Ngụy đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị sát hại?" Tôi không dám quay đầu nhìn lại, còn bóng lưng Triệu Bân phía trước cũng càng lúc càng xa, sắp sửa biến mất khỏi lớp sương mù. Tôi biết rõ, con sói hoáng sau lưng chuẩn bị tấn công.
"Làm sao bây giờ?" Tôi không có bất cứ món vũ khí nào trên người, giờ mà mở miệng kêu cứu, chắc chắn con sói hoa này sẽ cắn đứt cần cổ tôi ngay.
Hiện tại, chỉ có thể dựa vào bản thân. Tôi có gắng kìm hãm nhịp tim, đi về phía một gốc cây thông to lớn.
Tôi bước chậm dần, ngay khi vai trái lướt ngang vỏ cây, tôi liền nghiêng đầu. Hai tay của tôi nhích nhẹ về bả vai bên phải.
Vì nửa người trái của tôi ép sát gốc cây thông, nếu con sói muốn cắn, chắc chắn nó sẽ phải đưa đầu sang bên phải mà cắn.
Một mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên, sát ngay khóe mắt của mình, tôi trông thấy một chiếc hàm với răng nanh bén nhọn đang dần dần áp sát.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
105 chương
34 chương
186 chương
56 chương
25 chương