Edit by Liên Vĩ
╬═●═╬═⃝═╬═●═╬
Mọi người kinh ngạc đến muốn rớt hàm.
Thanh Liên Kiếm chính là danh kiếm đứng hàng đệ tứ trong bảng xếp hạng giang hồ đệ nhất binh khí, thanh kiếm bình thường so đấu cùng thì sẽ ảm đạm thất sắc, thậm chí sẽ bị chém đứt.
Đây là chuyện gì a!
Một thanh sài đao đen như mực thế nhưng có thể ngăn trở lại Thanh Liên Kiến, làm thay đổi nhận thức của bọn họ.
Thu Tư Vũ sắc mặt không mấy tốt đẹp, tàn nhẫn nói: "Đừng tưởng rằng thanh sài đao này của ngươi ngăn cản được Thanh Liên Kiếm của ta thì ngươi sẽ trở nên lợi hại!"
"Chỉ cần lợi hại hơn ngươi là được!" Sủng Ái ám quang trong mắt lưu chuyển, đôi đồng tử đen lấy nhiễm ý cười lạnh lẽo đoạt đi tâm phách.
"Tiện nhân!" Thu Tư Vũ chém lưỡi kiếm sang.
Nàng ta chưa từng cùng tiểu công tử giao thủ qua, khi biết được cô hiện tại nội lực bị phong bế nên trong lòng rất là chắc chắn, vì vậy chiêu thức nàng ta xuất ra toàn là sát chiêu, mỗi kiếm xuất ra đều là muốn đoạt mệnh.
Mọi người khẩn trương nhìn lên trên đài, Sủng Ái đối với công kích mãnh liệt của Thu Tư Vũ liên tục lui về phía sau duy trì ra một khoảng cách an toàn, làm cho người xem liên tục hãi hùng khiếp vía.
Cũng may mỗi lần mắt thấy kiếm Thu Tư Vũ sắp đâm trúng tiểu công tử, cô đều sẽ trong một khắc nghìn cân treo sợi tóc tránh đi.
Dung Thiếu Khanh đứng cùng một chỗ với Liễu Tùy Ý, ánh mắt ám trầm nhìn chằm chằm lên lôi đài.
Chỉ cần kiếm của Thu Tư Vũ chân chính uy hiếp đến Sủng Ái, hắn sẽ cực nhanh qua đi cứu cô, giết Thu Tư Vũ!
Dưới chân của Thu Tư Vũ nhanh chóng dời bước, trong chớp mắt nàng ta lấy tốc độ như sấm chớp vọt đến trước mặt của Sủng Ái, mũi kiếm chuẩn xác hướng ngay ngực trái của cô mà đâm tới.
Xưu......
Sủng Ái nhẹ nhàng tránh đi.
Mọi người chỉ nghe thấy âm thanh vang lên, đoản kiếm trong tay cô rẽ qua không khí lấy góc độ xảo quyệt đâm qua như là muốn đâm thủng yết hầu của Thu Tư Vũ.
Thu Tư Vũ trừng lớn hai tròng mắt, vội vàng tránh đi, nhưng lại không may bị chém qua khăn che mặt.
"Ồ ~" Sủng Ái lấy kiếm chỉ vào nàng nàng, khẽ cười nói: "Ngươi thấy sao?"
Tóc đen của Thu Tư Vũ buông xuống trên mặt, chiếc khă che mặt mông lung huyền ảo kia của nàng ta bị lưỡi kiếm của Sủng Ái cắt đứt một đường, thoạt nhìn hơi chật vật.
Mà làm nàng ta càng thêm phẫn nộ chính là ngữ khí gợi đòn kia của Sủng Ái.
"Hừ!" Thu Tư Vũ ánh mắt oán độc nói: "Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta?"
Dù sao nàng ta cũng là chưởng môn nhân của một đại môn phái trong chốn giang hồ này, đường đường là Cung chủ của Thủy Nguyệt Cung, người trong giang hồ nhất định sẽ không trơ mắt nhìn nàng ta bị giết.
Nàng tuyệt đối sẽ không thua một tiểu tiện nhân tà giáo đến cả nội lực cũng không có!
"Ngươi quá ngây thơ rồi, nếu ta muốn giết ngươi, thì thời điểm ở khách điếm......"Đôi môi diễm lệ quyến rũ của Sủng Ái câu lên một nụ cười tàn khốc, nói: "Ngươi đã sớm làm bạn cùng đại đệ tử của ngươi rồi!"
Nói xong, tại thời điểm Thu Tư Vũ còn chưa kịp phản ứng, cô liền đến bên cạnh Thu Tư Vũ,đoản kiếm mà đen tản ra mũi nhọn sắc bén, đâm thẳng đâm thẳng vào đôi mắt của Thu Tư Vũ.
Cuối cùng.
Kiếm chỉ cách đôi mắt của Thu Tư Vũ một lóng tay thì dừng lại.
Đồng tử của Thu Tư Vũ co lại, quá nhanh! Nàng ta còn chưa nhìn rõ động tác của Sủng Ái thì đã bị chế trụ!
"Đôi mắt này của ngươi thật là xinh đẹp, làm ta nhất thời muốn đào nó ra......" Sủng Ái cúi người cười khẽ, hơi thở tà ác khiến lòng người run sợ.
Khăn che mặt của Thu Tư Vũ đã bị mồ hôi lạnh của chính mình làm ướt, cắn răng nói: "Ngươi không dám giết ta!"
Sủng Ái cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là nhất thời muốn lưu lại một cái mạng nhỏ này cho ngươi, thật cho rằng ta ta không giám giết ngươi rồi sao?"
Nói xong, cô làm bộ muốn đâm xuống lần nữa.
Trong nháy mắt Thu Tư Vũ sắc mặt trắng bệch như quỷ, phảng phất giống như bị tử thần bóp lấy yết hầu, hoảng sợ đến một âm thanh trong cổ họng cũng không phát ra được.
"Tiểu công tử thắng!" Liễu Tùy Ý đúng lúc khi tuyên bố nói.
"Sư phụ!" Đệ tử Thủy Nguyệt Cung kêu lên.
Thu Tư Vũ xiêm y hỗn độn xụi lơ trên mặt đất, đôi tay nắm thành quyền, móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt ở lòng bàn tay.
Từ trước đến giờ nàng ta chưa bao giờ hận muốn giết chết một người đến như vậy.
Nhưng đúng lúc này.......
Sủng Ái đứng ở trên đài bễ nghễ nhìn mọi người ở phía dưới, đồng tử đen như mực tản ra ánh sáng lập lòe, âm thanh ôn hòa cười nói
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
7 chương
134 chương
23 chương
12 chương
10 chương
15 chương