Linh Vũ Thiên Hạ
Chương 4217 : Hối hận cũng không hối 1
Băng Nhu giao cho Lục Thiếu Du một khối ngọc giản không gian, thân ảnh xinh đẹp lập tức thả người rời đi.
- Bắt đầu lĩnh ngộ vậy.
Lục Thiếu Du thu hồi ngọc giản không gian, ánh mắt lóe lên, bí cảnh Cổ tộc không giống bình thường, sợ rằng hắn cũng phải ngây ngốc, lĩnh ngộ một thời gian ngắn trong bí cảnh Băng gia này. Đến lúc đó cũng mượn cơ hội đột phá tới Hóa Hồng cảnh. Một khi đột phá tới Hóa Hồng cảnh, khi đó mới chính thứ được coi là cường giả đỉnh phong trong ba ngàn đại thiên thế giới này.
Trong dãy núi trùng điệp trong sơn mạch có hai đạo thân ảnh giống như thiểm điện xé rách không gian.
- Các ngươi cho rằng có thể đuổi tận giết tuyệt người Đô Linh gia chúng ta sao? Không có dễ như vậy đâu.
Một đạo thân ảnh màu nâu đang đuổi theo một đạo thân ảnh màu tím rồi nói.
Phụt.
Đạo thân ảnh mặc áo bào tím phía trước giống như đã bị thương nặng, trong miệng không ngừng có máu tươi phun ra, rốt cuộc khi tới không trung trên một sơn cốc thì bị người sau lưng đuổi kịp, cho nên không thể không đáp xuống bên dưới.
- Trốn không thoát đâu.
Đạo thân ảnh màu nâu kia đuổi tới, hai mắt tràn ngập sát khí nhìn vào đạo thân ảnh phía trước rồi nhanh chóng đáp xuống bên dưới.
Một lát sau, trong sơn cốc, trong sơn cốc có vách núi dựng đứng, một nam tử có thân hình gầy gò, người mặc bộ trường bào màu tím, khuôn mặt vốn tuấn lãng khiến cho người ta nhìn qua có chút ôn hòa, có xúc động giống như muốn ôm hôn lúc này lại tràn ngập hàn ý, hai mắt nhìn chăm chú vào lão giả mặc trường bào màu nâu trước mặt.
- Ngươi trốn không thoát đâu, đuổi tận giết tuyệt Đô Linh gia, ta không buông tha cho ngươi.
Lão giả này âm trầm nhìn qua nam tử mặc áo bào tím, sát ý trong mắt không thèm che dấu bắn ra.
- Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong, ngươi cho rằng mình có thể giết ta sao? Ta muốn đi ngươi còn chưa giữ lại được ta.
Nam tử mặc áo bào tím có hoa văn lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt đảo qua lão giả trước người, người này cũng chính là Đông Quan Trạch, hắn nhếch miệng lên cười nói:
- Ngươi đuổi theo ta xa như vậy đủ chưa? Không che chở cho dư nghiệt Đô Linh gia ngươi, ngươi lại đuổi theo ta, ta thấy đợi sau khi ngươi trở về, người Đô Linh gia các ngươi cũng đã chết hết rồi.
- Đáng hận.
Lão giả mặc áo bào màu nâu rít lên một tiếng, trong mắt có hung quang bắn ra, sát ý ngập trời nói:
- Ta sẽ không buông tha cho ngươi.
Tiếng quát vừa dứt, quanh thân lão giả mặc áo bào màu nâu này có lực lượng linh hồn bàng bạc từ trong cơ thể phô thiên cái địa tuôn ra. Áo nghĩa linh hồn dẫn động năng lượng thiên địa, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, lập tức ngưng kết thành một đạo quyền ấn.
Oanh.
Trên đạo quyền ấn này có quang mang năng lượng bắn ra tứ tung, mang theo năng lượng linh hồn khủng bố chấn động. Trong lúc mơ hồ có tiếng sấm vang vọng, khiến cho không gian run run. Quyền ấn dùng xu thế sấm sét, tốc độ như thiểm điện hung hăng đánh về phía Đông Quan Trạch.
Nhìn qua đạo quyền ấn này đánh tới, Đông Quan Trạch nhanh chóng lui về phía sau, không dám ngạnh kháng, thân hình như quỷ mị nhanh chóng lùi lại.
- Trốn không thoát đâu.
Lão giả mặc áo bào nâu âm trầm hết lớn, quyền ấn phá không phong tỏa đường lui của Đông Quan Trạch, quyền ấn biến đổi, hóa thành một đạo chưởng ấn, mang theo vô số tàn ảnh chưởng ấn cùng với linh hồn chấn động cuồn cuộn phô thiên cái địa đánh về phía Đông Quan Trạch.
Sắc mặt Đông Quan Trạch trầm xuống, khẽ cắn răng, bàn tay đột nhiên nắm chặt, năng lượng linh hồn bàng bạc ở trong cơ thể tuôn ra, một thanh trường kiếm linh khí mang theo vô số tàn ảnh nhanh chóng bắn ra.
Xoẹt.
Tàn ảnh của trường kiếm cùng với tàn ảnh chưởng ấn va chạm vào nhau lập tức vỡ tan, kình khí ngập trời, chưởng ấn lập tức vỗ vào trường kiếm.
Phanh.
Năng lượng linh hồn vô hình chấn động bắn tứ tung, không gian xuất hiện hư không đen kịt. Thân hình Đông Quan Trạch bị đẩy lùi, trong mắt lần nữa có máu tươi tràn ra.
Xoẹt.
Cùng lúc này, lão giả mặc áo bào nâu cũng điên cuồng lao thẳng về phía Đông Quan Trạch, thân ảnh nhanh như thiểm điện, một đạo quyền ấn bằng linh hồn lần nữa được đánh ra.
- Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong mà thôi, rốt cuộc cũng không dấu diếm nữa mà ra tay toàn lực sao?
Âm thanh lạnh nhạt vang lên, trong sát na, một thanh niên mặc trường bào lập tức phá không xuất hiện, tay nắm một thanh đại đao màu trắng như tuyết, nương theo khí tức sát phạt ngập trời lan tràn ra, giống như phong quyển tàn vân khuếch tán. Một đạo đao mang xé rách không gian mang theo vết nứt không gian đen kịt lan tràn, trong nháy mắt đánh xuống.
Xoẹt.
Vết nứt không gian đen kịt chung quanh đao mang lan tràn, dùng xu thế như sấm sét đánh vào cánh tay của lão giả mặc áo bào màu nâu, một đao bị chém đứt đôi, huyết vụ lập tức bắn ra.
- Ah...
Lão giả mặc áo bào màu nâu lập tức kêu lên thảm thiết, khuôn mặt âm trầm vốn tràn ngập sát khí ngập trời lập tức trắng bệch như tro tàn, thân hình nhanh chóng lui lai.
- Lục Kinh Vân.
Lão giả mặc áo bào nâu này trogn nháy mắt cũng phát hiện ra thân phận của thanh niên vừa mới tới, người này chính là Lục Kinh Vân của Lục gia, sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch.
- Trốn không thoát đâu.
Âm thanh lạnh nhạt truyền ra, Lục Kinh Vân đã như quỷ mị xuất hiện trước người lão giả mặc áo bào màu nâu, bàn tay hóa thành trảo ấn, bên trong trảo ấn có một vòng xoáy bằng nguyên lực điên cuồng tuôn ra, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi xuyên thấu không gian, đặt vào trên đỉnh đầu của lão giả mặc áo bào nâu này, lực lượng cắn nuốt quỷ dị điên cuồng tuôn ra.
- Ah...
Lão giả mặc áo bào màu nâu muốn tránh thoát, thế nhưng lúc này lại phát hiện ra tất cả đều bị trói buộc, lực lượng cắn nuốt quỷ dị kia thôn phệ linh hồn và nguyên lực, khiến cho hắn căn bản không có cách nào giãy dụa, sinh ra cảm giác đau đớn kịch liệt. Khiến cho hắn không nhịn được kêu lên thảm thiết không ngớt, toàn thân lập tức run rẩy, khuôn mặt trở nên dữ tợn vô cùng.
Đông Quan Trạch nhìn Lục Kinh Vân đột nhiên xuất hiện, ánh mắt chấn động một chút, trong mắt lại càng thêm ngưng trọng, lẳng lặng đứng dậy. Trên trường bào màu tím có hoa văn có vết máu đã khô, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Một lát sau đó, lão giả mặc áo nâu ở trong lòng bàn tay Lục Kinh Vân hóa thanh thây khô, trong lòng bàn tay của Lục Kinh Vân toát ra hỏa diễm, thân hình lão giả kia hóa thành tro tàn.
Phù.
Lục Kinh Vân thở ra một ngụm trọc khí, lúc này mới mở ra hai mắt ra, quay người nhìn Đông Quan Trạch, trong mắt hiện lên hàn ý.
- Thiếu soái, một mình thiếu soái tới sao?
Đông Quan Trạch ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Vân, ánh mắt chẳng biết từ lúc nào đã lạnh nhạt hơn không ít.
Lục Kinh Vân thu đại đao trên tay vào trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn Đông Quan Trạch, nói:
- Đúng vậy, một mình ta tới đây.
- Thiếu soái có lẽ tới giết ta đúng không?
Đông Quan Trạc ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Vân, trường bào máu tím tung bay trong gió, khuôn mặt có chút vui vẻ, sự vui vẻ này có chút khổ sở.
- Ta đoán dùng tâm tư kín đáo của nhà ngươi, có lẽ ngươi đã sớm nhìn ra.
Lục Kinh Vân nhìn Đông Quan Trạch nói.
Truyện khác cùng thể loại
145 chương
12 chương
56 chương
122 chương
376 chương