Linh Vũ Cửu Thiên
Chương 92 : Nhân họa đắc phúc
Trải qua một hồi ma luyện thống khổ như qua địa ngục, đan điền cùng kinh mạch trong cơ thể Hàn Phi được mở rộng ra cực đại. Mà đan điền thứ hai Tinh Khí Hải so với trước đây thì ngưng thực hơn nhiều lắm, trải qua nội thị có thể nhìn thấy rõ ràng tinh vân khí hải nồng đậm, số lượng tinh thần bên trong nhiều không thể đếm xuể, số lượng tuyệt đối đề thăng trên diện rộng, chân chính mà nói có thể là nhân họa đắc phúc.
Mười một đoàn đấu khí được cô đọng trên khí hải trước kia đã hoàn toàn biến mất rồi, cướp chỗ này chính là một quang đoàn màu trắng to chừng một quả trứng gà, nó tỏa ra ánh sáng trong trẻo, có thể so với ánh sáng ngọc ngà của mặt trời, còn hơn cả khối không khí các cao cấp đấu khí khác rất nhiều.
Hàn Phi hoàn toàn có thể cảm nhận được lực lượng dâng trào bên trong khỏa quang đoàn này, lực lượng cường đại làm hắn không dám đụng chạm vào, càng không nói tới việc khống chế sử dụng.
Mà trong tâm hải của hắn bỗng nhiên có một đoạn ký ức hoàn toàn xa lạ, chính là đoạn ký ức đột nhiên có này đã làm cho hắn hoàn toàn minh bạch lai lịch của khỏa đấu khí kia.
Khỏa truyền thừa linh tinh mà Y Bố trưởng lão đã đưa cho Hàn Phi phong ấn một loại cao giai thiên cấp đấu kỹ cực kỳ hiếm thấy, nó khác với tuyệt đại bộ phận tâm pháp đấu kỹ khác. Nó không có thuộc tính, có thể vận dụng đấu khí thuộc tính trong tinh khí hải để ngưng tụ ra đấu nhận, đấu giáp cùng đấu sí!
Phải biết rằng đấu kỹ thông thường ngoại trừ có các thuộc tính riêng biệt ra, tác dụng đều chỉ có một mà thôi, ví dụ như Hàn Phi nắm giữ cao cấp đấu kỹ Viêm Long Phá là công kích đấu kỹ, Kiên Bích Chi Thuẫn là đấu kỹ phòng ngự, Khí Đằng Quấn là đấu kỹ phụ trợ…
Nhưng mà loại đấu kỹ vô danh này hoàn toàn phá vỡ khái niệm thông thường, tâm pháp vận dụng đặc thù kỳ quái. Nếu có thể làm cho tinh khí hải tiến nhập Thánh chi cảnh giới thì đấu khí hình thành trong nguyệt khí hải tùy tâm sở dục mà kết thành đấu khí nhận công kích địch nhân, cô đọng ra đấu giáp hộ thể, còn biến ảo thành đấu sí bay lên trên trời không!
Đấu kỹ này bản thân nắm giữa ba loại đấu kỹ khác nhau, hơn nữa cường đại nhất chính là không có hạn chế thuộc tính, hoàn toàn có thể tích súc lực lượng đấu khí trong khí hải phát huy tới mức tận cùng!
Hơn nữa từ trong trí nhớ tâm pháp Hàn Phi biết được, loại thiên cấu đấu kỹ này chỉ cần đạt tới cảnh giới Hải Dương võ sĩ là có thể thi triển được, nói cách khác không cần trở thành Thiên Không võ sĩ vẫn có thể bay lên bầu trời! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Ngoại trừ một vài năng lực đặc thù ra, vận dụng đấu kỹ vô danh này còn rất nhiều huyền bí, không ít bí quyết với năng lực hiện tại của Hàn Phi vô phương hiểu được.
Tuy rằng nói thiên cấp đấu kỹ vô danh này phi thường cường đại, nhưng mà Hàn Phi hiện giờ không có năng lực để khống chế và sử dụng nó, có thể dung hợp được truyền thừa linh tinh đã là may mắn cực lớn rồi. Nếu như hắn không phải có huyền môn sinh tử quyết mà chỉ có tâm pháp của Cửu Thiên đại lục thì trong thời gian dung hợp đã bị hôi phi yên diệt rồi.
Chính mình có một toàn bảo khố nhưng không có lực di chuyển, nói thật Hàn Phi nhìn hơi ngứa ngáy khó chịu. Nhưng mà hắn sáng suốt không tìm cách thử khống chế thiên giai đấu khí đoàn trên tinh vân này. Hơn nữa đoạn tâm pháp đấu kỹ này đã khắc từng chữ vào trong tâm hải của hắn, muốn quên đi cũng không được, như vậy là đủ rồi! Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi đứng dậy đẩy cửa sổ ra, ánh nắng sáng sớm ấm áp chiếu lên trên người hắn, hoa tươi khoe sắc dưới lầu, chim nhỏ uyển chuyển ca xướng trong rừng, dường như muốn hoan hô mừng hắn bước dài hơn một bước trên con đường võ đạo.
….
Năm ngày sau, Hàn gia võ điếm.
Trong gian chú tạo không cho phép nhiều người được vào, Hàn Phi nhấc bút lông ngỗng, vẽ xuống một bút họa cuối cùng lên trên chiến phủ màu tro bạc, hoàn thành khắc lên linh văn đồ “Tụ Phong”, chỉ cần trải qua một lần mạ vàng nữa là chuôi linh vũ khí cấp thanh đồng này được hoàn thành rồi.
Cái chuôi song nhận chiến phủ này là kiện đơn đặt hàng cuối cùng trong bảy đơn đặt hàng linh vũ khí mà Hàn gia võ điếm đã nhận. Đây là đơn hàng của phó đoàn trưởng một chi dong binh đoàn đóng quân bên ngoài Tập Thủy thành, độ khó khi luyện chế rất cao, đương nhiên lợi nhuận cũng rất dày rồi.
Sở dĩ độ khó cao nhất cũng không phải trên bản thân chiến phủ mà là cố chủ yêu cầu phải khắc lên trên đó đủ bốn bức linh văn đồ, chuyện này là một khiêu chiến không nhỏ đối với Hàn Phi.
“Nhanh chóng” “Sắc bén” “Phá giáp” hơn nữa còn có “Tụ phong” bốn bức linh văn đồ này đều thuộc về phạm trù linh văn đồ cơ sở, thế nhưng tập trung trên một thanh vũ khí là khảo nghiệm rất lớn với năng lực của sang sư. Trong ngàn vạn đường nét trên linh văn chỉ cần sai một bút, kiện vũ khí sẽ bị hỏng, tổn thất tài liệu là con số vô cùng lớn.
Thỏa mãn buông bút lông ngỗng xuống, Hàn Phi tiện tay cầm lấy hai đồng vàng bên cạnh, dùng linh hỏa hòa tan, phủ lên trên chiến phủ một tầng hoàng kim mỏng, làm cho thanh chiến phủ này lập tức tỏa ra ánh sáng lóa mắt, màu vàng kim lóng lánh đẹp mắt lộ ra vài phần khí tức cao quý.
Nhưng mà trong mắt Hàn Phi, phủ hoàng kim lên trên chiến phủ hoàn toàn không giống như một kiện vũ khí sát nhân gì cả, càng giống như một vật phẩm trang sức của thương nhân quý tộc vậy, thật sự là khó mà nhìn nổi.
Đương nhiên khách hàng là thượng đế, chỉ cần đưa tiền đủ thì không chỉ để mạ vàng, cho dù dùng hoàng kim để chế tạo ra chiến phủ cũng không có vấn đề gì.
Đặt chiến phủ hoàng kim tới bên cạnh, Hàn Phi quay đầu cười hỏi:
-Thế nào?
Hàn Vi Nhi vẫn đứng ở bên cạnh lúc này nhìn thấy Hàn Phi hoàn thành bức linh văn đồ mở to hai mắt nói rằng:
-Thú vị quá à, Hàn Phi ca ca, ca thật sự muốn cho muội học tập cái này sao?
Để cho Hàn Vi Nhi học tập tài nghệ sang sư, chính là ý nghĩ mới xuất hiện sau buổi nói chuyện của Hàn Phi với Hàn Môc Thiên hôm đó.
Hàn gia tuy rằng có hai gian cửa hàng ngoài thành cùng trang viên ba trăm mẫu đất, thế nhưng một phần ba thu nhập đều tới từ Hàn gia võ điếm. Năm đó Đằng Thác Hải sau khi rời khỏi, buôn bán trong tiệm bị ảnh hưởng, chi tiêu trong nhà phải giảm bớt đi không ít.
Tuy rằng hiện giờ có Hàn Phi tiếp nhận, thế nhưng sau lễ thành niên, hắn phải rời khỏi Tập Thủy thành lên trên võ đường vương đô học tập. Nếu như tiến thêm một bước tới Thánh Đường đế đô, một thời gian rất dài chưa chắc đã trở về Tập Thủy thành được, buôn bán của võ điếm không thể nghi ngờ sẽ gặp phải ảnh hướng lớn.
Hàn Mộc Thiên không phải không có lo lắng về vấn đề này, nhưng là tiền đồ của Hàn Phi thì càng thêm trọng yếu hơn. Hàn Mộc Thiên muốn nghĩ biện pháp mời một gã sang sư về hợp tác, thế nhưng cách làm của Hàn Phi lại hoàn toàn khác.
Dựa vào ngoại nhân luôn không được, muốn cho Hàn gia võ điếm chân chính kinh doanh lâu dài, trọng yếu nhất là trong nhà mình phải có một sang sư, mà ở Hàn gia ngoại trừ Hàn Phi ra, chỉ sợ có mỗi Hàn Vi Nhi là thích hợp nhất để bồi dưỡng mà thôi.
Đương nhiên vấn đề đầu tiên là nàng cũng phải thích đã, miễn cưỡng người khác là chuyện Hàn Phi sẽ không làm.
-Đúng vậy!
Hàn Phi nghiêm trang nói rằng:
-Đây là điều kiện muội đưa ra mà, muội không phải mong muốn có thể nuôi sống bản thân mình sao? Võ điếm chúng ta cần một sang sư, nếu như muội có thể học được tài nghệ này rồi, không chỉ nuôi sống bản thân mình, nuôi sống người nhà cũng không có vấn đề gì.
Hàn Vi Nhi con mắt bỗng sáng ngời, nàng một mình đi tới Hàn gia, tuy rằng Hàn Mộc Thiên với mọi người coi nàng như người ra. Carlene càng thêm chiếu cố với nàng hơn, thế nhưng cảm giác ăn nhờ ở đậu là không thể tránh né. Việc này đối với tiểu hồ nữ tự tôn tự ngạo mà nói là không muốn nhất, nàng không muốn sống dựa vào người khác.
-Được! muội theo ca học.
Nàng đáp ứng ngay.
Hàn Phi trong lòng cười thầm, hắn đã sớm đoán được Hàn Vi Nhi sẽ đáp ứng rồi, cho nên mới cho nàng tới xem mình luyện chế linh vũ khí.
Hàn Vi Nhi bản thân cũng là một võ sĩ có thiên phú tốt, tự nhiên có thiên phú thành sang sư, quán thông linh mạch ở hai tay thôi phát ra linh hỏa có thể không dễ dàng, nhưng Hàn Phi xem ra đó không phải là vấn đề.
Trọng yếu hơn là, trải qua việc nghiên cứu bút ký của Đằng Thác Hải lưu lại cùng kinh nghiệm của chính mình, Hàn Phi phát hiện ra nếu như chỉ luyện chế linh vũ khí Thanh Đồng cấp, thì trước đó tuyệt đối không cần phải nắm giữ tài nghệ thợ rèn. Hơn nữa vũ khí do Man Ngưu chế tạo vốn rất tốt, Hàn Vi Nhi chỉ cần phụ trách phần luyện chế đằng sau là khắc thực linh văn đồ như vậy là đủ rồi, qua đó thời gian học tập sẽ được rút ngắn đi rất nhiều.
Mặc dù cứ như vậy thì Hàn Vi Nhi chỉ có thể chế tác ra được linh vũ khí cấp Thanh Đồng, tối đa là tới được Bạch Ngân cấp là cực hạn rồi. Thế nhưng trong cái Tập Thủy thành nho nhỏ này tuyệt đối là đủ rồi, bởi vì hai gã sang sư khác trong thành cũng chỉ có tới thực lực như vậy. Hơn nữa đại đa số dong binh cùng người mạo hiểm ngay cả linh vũ khí thanh đồng cũng không mua được chứ đừng nói hơn.
Cái này có thể được hay không là nhìn vào nỗ lực cùng thiên phú của Hàn Vi Nhi, nếu thực sự làm được, Hàn Phi tuyệt đối không ngại đi tới võ đường gia tộc chậm một chút.
Hắn lôi từ trong chiếc nhẫn nạp vật ra toàn bộ thư quyển cùng linh văn đồ năm đó Đằng Thác Hải lưu lại, nói với Hàn Vi Nhi rằng:
-Muội sau này tơi đây theo ta học, bắt đầu học từ linh văn đồ, khi nào rảnh thì coi những bút ký này một chút, có gì không hiểu thì cứ tới hỏi ta.
Hàn Vi Nhi nghiêm túc gật đầu, Hàn Phi nói tiếp vài câu rồi mang theo chiến phủ rời khỏi phòng.
Hắn chuẩn bị tự mình đi ra ngoài thành giao hàng, thuận tiện cầm về khoản tiền thiếu, hoàn thành bảy đơn đặt hàng này lợi nhuận cũng bằng hàn gia võ điếm một năm rồi.
Không ngờ được hắn vừa bước ra khỏi cửa Hàn gia võ điếm thì một chiếc xe ngựa vội vã phi tới trước mặt hắn rồi dừng lại, xa phu Emi lớn tiếng nói:
-Thiếu gia, tước gia bảo ngài mau quay trở về, khách quý của gia tộc tới rồi!
Tuần Duyệt Sứ gia tộc tới từ Vương Đô sao? Hàn Phi không khỏi ngây người ra một lúc, không phải nói mai mới tới sao? Ngày hôm nay còn đang chuẩn bị mà!
Nhưng mà hiện tại không phải đắn đo về vấn đề thời gian nữa, hắn lập tức nhảy lên ngựa nói:
-Đi về nhà!
Emi lớn tiếng huy động roi khống chế xe ngựa quay đầu về nhà, chỉ trong thời gian rất ngắn đã về tới phủ đệ Hàn gia.
Còn chưa có vào cửa Hàn Phi đã nhìn thấy trước cửa có ba cỗ xe ngựa lớn rồi.
Những thùng xe ngựa này toàn bộ đều dùng kim ti nam mộc quý giá làm nên, bề ngoài trang trí vô cùng tinh xảo xa hoa. Trên thân xe khắc tiêu kí Hàn thị gia tộc màu bạch ngân, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi trong sáng bóng vô cùng. Trên mỗi một xe ngựa đều bố trí bốn, bảy tuấn mã thuần một mầu, khí phái như vậy cho dù là thành chủ nam tước Egmont của Tập Thủy thành cũng không có tư cách được hưởng.
Đứng ở hai bên xe ngựa còn có hơn mười danh kỵ sĩ dũng mãnh mặc khinh giáp màu đen, bọn họ cưỡi ngựa đứng nghiêm trang một bên, dáng người cao ngất, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, trên ngực trái đều đeo huy chương gia tộc cùng võ giai.
Hàn Phi nhìn lướt qua phát hiện không có một kỵ sĩ nào là dưới nhị giai, trong lòng âm thầm nghiêm nghị
Truyện khác cùng thể loại
253 chương
685 chương
264 chương
16 chương
600 chương
99 chương
10 chương
66 chương
79 chương