Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 82 : Đầm lầy nước đen

Buổi trưa ngày hôm sau Hàn Phi cùng muội muội mới nhận Hàn Vi Nhi đã tới bên cạnh đầm lầy nước đen. Đầm lầy nước đen ở phía tây nam của rừng rậm Hô Khiếu, một bộ phận của đầm lầy tiếp giáp với rừng rậm Linh Thú cùng rừng rậm Hô Khiếu, bởi vậy bình thường có rất nhiều linh thú thường xuyên lui tới đây. Hàn Phi muốn đi săn vài loại linh thú cần thiết đều có thể tìm thấy tung tích bên trong đây. Đầm lầy nước đen diện tích cực lớn, linh thú, chướng khí, vũng bùn … tất cả đều cấu thành uy hiếp rất lớn đối với người tiến vào bên trong. Người mạo hiểm cùng dong binh không đủ thực lực tuyệt đối không dám đơn giản mà tiến sâu vào bên trong đầm lầy. Từ trước đến nay đầm lầy này vẫn được coi là một trong những hung địa. Từ trong khu rừng rậm rạp đi tới sát biên giới đầm lầy, phóng tầm mắt nhìn lại phía trước mặt là một mảnh đầm nước cực kỳ trống trải, đồng cỏ và nguồn nước um tùm, thỉnh thoảng lại có chim bay xà xuống kiếm ăn. Chỉ là trên bầu trời của đầm nước có sương mù nhàn nhạt bao phủ làm cho người ta không nhìn thấy rõ bên trong thế nào. Từ biểu hiện ra bên ngoài mà nhìn đầm lầy nước đen có vẻ phi thường an hòa, trải rộng khắp đầm lầy là nước màu xanh lá cây chậm rãi chuyển động bình tĩnh không chút gợn sóng. Đi qua bãi cỏ xanh tươi mềm mại, Hàn Vi Nhi dừng lại trước một bụi cỏ mọc ven sông nhỏ, nàng chỉ vào một cái đường nhỏ hầu như không thể nhận ra được bên trong bụi cỏ nhỏ giọng nói rằng: -Hàn Phi ca ca, đây là đường di chuyển của cự ngạc trong đầm lầy, chỉ có đi theo vết tích của chúng nó lưu lại mới là đường an toàn nhất. Hàn Phi gật đầu, tuy rằng đại bộ phận vết tích bị đồng cỏ và nguồn nước che dấu đi, nhưng mà ấn ký mà động vật lưu lại cũng không phải dễ dàng biến mất đi được, đã biết được điểm này thì đường đi tương đối an toàn hơn nhiều. -Hàn Phi ca ca, ca trước tiên chờ một chút! Hàn Vi Nhi vừa nói, vừa rút loan đoan tùy thân ra, chém đứt một cây cỏ nhỏ ở bên cạnh, rồi rất quen thuộc mà lột là cây còn sót lại trên cành, vót thành một mũi que nhọn. Làm cái gì vậy? Hàn Phi hơi ngây người ra một chút, chỉ thấy Hàn Vi Nhi cầm que nhọn trong tay rón ra rón rén đi tới đẩy bụi cỏ ra bờ song, ngóng nhìn sông nước một hồi lâu. Trong đầm lầy mặt nước cực kỳ thâm trầm, tất cả đầu màu xanh lục, đây không phải là màu sắc của nước mà là do vô số rong riêu sinh sống dưới nước mà ánh phản chiếu của đồng cỏ bên trên tạo thành, hoàn toàn thống trị toàn bộ thế dưới dưới mặt nước, bởi vậy hai từ “nước đen” mới hình thành. Giữa lúc Hàn Phi cảm thấy rất nghi hoặc với hành động không thể giải thích được của Hàn Vi Nhi thì Hàn Vi Nhi đột nhiên xuất thủ, que nhọn cầm trong tay đột nhiên đâm vào giữa dòng sông. Sau một lúc, nàng lại có thể kéo lên một con trai to bằng chậu rửa mặt ở dưới lòng sông. Que gỗ nhỏ không thể nghi ngờ ra khá cứng rắn rồi, hầu như xuyên thủng được con trai to lớn màu đen này. Hàn Vi Nhi vẻ mặt phấn khởi chạy về bên cạnh Hàn Phi, rất hài lòng cười cười nói: -Ngày hôm nay vận khí không tồi, tìm được một con trai lớn như vậy, trân châu bên trong nó có thể đổi được không ít lương thực đó! Trước đây muội thường tới nơi này, cũng không thể bắt được con trai đen lớn như vậy! Thì ra là như vậy! Hàn Phi chợt tỉnh, thảo nào nàng đối với đầm lầy nước đen này lại quen thuộc như vậy, Y Bố trưởng lão nói nàng là người hướng đạo tốt nhất không sai một chút nào. -Để ta tới giúp muội! Hàn Phi ngồi xổm xuống, bắt được hai bên con trai, không thể nghi ngờ là lúc nó mở miệng ra đã bị Hàn Vi Nhi đâm trúng rồi, cho nên hiện giờ cái vỏ giáp cứng rắn của nó cũng không thể hoàn toàn đóng lại được. Dùng lực mạnh một lát, toàn bộ con trai đã bị Hàn Phi phân ra làm hai, lộ ra bên trong là thịt trai trắng bóng, bên cạnh còn có trân châu màu đen dị thường bắt mắt. A, nhiều như vậy sao! Hàn Vi Nhi mừng rỡ phát ra tiếng hoan hô, nàng lấy một viên trân châu lớn nhất bên trong con trai cầm ra, đưa cho Hàn Phi nói rằng: -Hàn Phi, đây là thận châu của trai đen, ca chỉ cần cầm nó sẽ không sợ chướng khí của đầm lầy này. Hàn Phi rốt cuộc cũng minh bạch dụng ý của Hàn Vi Nhi khi bắt trai đen này, kỳ thực với thực lực hiện giờ của hắn cho dù là không có thận châu cũng sẽ không sợ hãi chướng khí đầm lầy chút nào, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn, cho nên hắn vẫn thu lấy. Lúc lấy ra trân châu, Hàn Vi Nhi dùng loan đao chém que nhọn lúc trước thành hai đoạn, bắt đầu khoét ruột của hai đoạn que nhỏ đó ra. Nàng cầm một đoạn đưa cho Hàn Phi, còn một đoạn khác nhét vào trong miệng mình. Di! ~ Thanh âm thanh thúy vang dội truyền ra từ trong miệng Hàn Vi Nhi, nàng không ngờ dùng que gỗ nhỏ này làm thành dụng cụ liên lạc giữa hai người. -Hàn Phi ca ca, lúc ca tiến vào trong đầm lầy, muội sẽ ở gần đây chờ ca ca. Hàn Vi Nhi lấy ra cái dụng cụ liên lạc rồi nói rằng: -Đầm lầy nước đen này bình thường vẫn có nhiều sương mù, giả như lúc ca ca phản hồi không xác định được phương hướng có thể thổi cái còi này lên. Muội nếu như nghe được sẽ đồng thời dùng thanh âm này chỉ dẫn đường cho ca ca, thanh âm của nó có thể truyền đi được rất xa đó. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Hàn Phi không khỏi bội phục, cái này không khỏi quá đơn giản đi, nhưng hoàn toàn thể hiện ra sự thông tuệ của Hàn Vi Nhi, người bình thường khẳng định không thể nghĩ ra được. Trước kia Hàn Vi Nhi muốn cùng Hàn Phi tiến vào bên trong đầm lầy nước đen này cơ, nhưng mà bị Hàn Phi kiên quyết không đồng ý. Bởi vì Hàn Vi Nhi đối với tình huống ở sâu bên trong đầm lầy nước đen cũng giống như Hàn Phi không biết chút gì cả. Mà quan trọng nhất là hắn không thể đảm bảo cho an toàn của nàng, tuy rằng thiên phú của Hàn Vi Nhi kinh người, thế nhưng thiên phú của nàng vị tất thoát khỏi được hung hiểm khó lường bên trong đầm lầy nước đen. Hàn Vi Nhi cũng hiểu rõ điểm này, cho nên cũng không kiên trì, nhưng mà kinh nghiệm của nàng đã cho Hàn Phi rất nhiều giúp đỡ rồi. Chít chít! Giữa lúc Hàn Phi chuẩn bị cáo biệt Hàn Vi Nhi, thì một tiếng hí bén nhọn đột nhiên truyền vào trong lỗ tai hắn. Chỉ thấy trong một rừng cây cách đó không xa một cái bóng màu hồng phi ra ngoài, như tên rời khỏi dây cung vọt tới vị trí của hai người. Linh thú? Hàn Phi trong lòng rùng mình, không chút nghĩ ngợi rút võ sĩ kiếm trên lưng ra chuẩn bị nghênh chiến. Tuy rằng bóng ảnh này không lớn, thế nhưng thực lực của linh thú không thể nhìn vào kích cỡ mà xác định được. Thật không ngờ Hàn Vi Nhi ở bên cạnh cũng hoan hô một tiếng, hai tay dang ra tiến tới nghênh đón. Bóng ảnh màu hồng lăng không nhảy lên, nhào vào trong lòng nàng. Lúc này Hàn Phi mới nhìn tháy rõ dáng dấp của bóng ảnh màu hồng này, đó là một con Văn Ly Thử có bộ lông màu đỏ hồng, nó hiển nhiên có quen biết với Hàn Vi Nhi, đang ghé vào trong lòng nàng thân thiết vô cùng mà cọ cọ. Hàn Vi Nhi ôm lấy Văn Ly Thử nói với Hàn Phi rằng: -Nó tên là Tiểu Hoa, là bằng hữu của muội, mỗi lần nghe thấy thanh âm của chiếc còi này nó sẽ lao tới, thông minh không! Đang khi nói chuyện, Văn Ly Thử từ trong lòng Hàn Vi Nhi nhảy xuống, đến bên cạnh con trai đen bắt đầu gặm nhấm thịt trai thơm ngon! Hỏa Ly Thử! Hàn Phi từ trong trí nhớ tìm ra một cái tên, bởi vì trong sách linh thú có ghi lại loài linh thú này. Hỏa Ly Thử là linh thú nhất giai, năng lực công kích không cao, thế nhưng tốc độ cực nhanh rất khó bắt, có không hề ít các quý tộc thích nuôi nó làm sủng vật. Có nó làm bạn, tin tưởng Hàn Vi Nhi ở nơi này sẽ không tịch mịch. -Ba ngày, mặc kệ có thu hoạch gì hay không trong vòng 3 ngày ta sẽ trở về. Hàn Phi cuối cùng nói rằng: -Nếu như ta không có trở về, muội cũng không cần chờ ta nữa, quay về bộ lạc đi thôi! Hàn Vi Nhi yên lặng gật đầu, nhìn theo bóng lưng Hàn Phi đang dần dần biến mất trong màn sương mù dày đặc giữa đầm lầy.