Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành quay đầu thấy lão quản sự của Cự Hải cửa hàng ngồi bệch dưới đất, khuôn mặt già nau tràn ngập tuyệt vọng. Ầm ầm ầm ầm ầm! Cửa sắt khố phòng chợt run lên, hiển nhiên người bên ngoài phát hiện không hay, bắt đầu dụng sức mạnh phá cửa. Nhưng điều này không cho Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành bất cứ hy vọng nào, bởi vì Mạch Đao của Hàn Phi đã gác trên vai gã. Đao phong lạnh băng dán cổ toát sát khí lạnh lẽo làm Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành nổi da gà. - Ngươi dám giết ta? Ta là vương tộc tử đệ, tử tước của vương quốc, tổng quản sự của Cự Hải cửa hàng. Nếu ta chết thì vương quốc tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Ngươi và đồng bạn của mình sẽ bị chặt đầu! Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành tuyệt vọng chợt cứng cổ rống lên, câu sau mềm giọng nói: - Nếu như ngươi tha ta thì ta bảo đảm ngươi và thuyền của ngươi có thể an toàn rời đi. Hàn Phi mỉm cười, ánh mắt nhìn Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành như nhìn con chó hoang sắp chết sủa bậy. Hàn Phi lạnh nhạt nói: - Tạm biệt. Cổ tay mạnh nhấn, đao phong Mạch Đao nhẹ nhàng xẹt qua cái cổ non mềm của vương duệ hải tộc, một vệt máu hiện ra. - A! Mắt Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành lồi ra nhìn chằm chằm Hàn Phi, muốn nói cái gì nhưng không nên lời, hai tay bịt cổ mình, té xuống đất. Máu đỏ tuôn trào từ kẽ tay. Máu rót vào khí quản làm Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành phát ra tiếng thở khò khè, cuộn người lại co giật như con cua, trong đau đớn tột đỉnh chậm rãi ngộp thở chết. Ầm ầm ầm ầm ầm! Cửa khố phòng vẫn đang chấn động, người bên ngoài tăng sức mạnh phá cửa nhưng bọn họ đã đến muộn. Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng ngồi một bên chính mắt thấy tình trạng thê thảm của chủ tử, sợ hãi bay mất hồn vía, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy. Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng thấy ánh mắt Hàn Phi lạnh băng chuyển sang người mình. Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng, cáo già hải tộc nằm sấp trên mặt đất gào khóc: - Đừng giết ta, đây đều là ý tưởng của Lai Kỳ. Tuy hắn là tổng quản sự của cửa hàng nhưng bình thường thu nhập không cao, dựa vào thủ đoạn này cướp tài, ta bị buộc . . . Mắt Hàn Phi chợt lóe, không lập tức ra tay giết người mà hỏi: - Những thứ ở trong rương là hàng ta muốn hay trống rỗng? Lão quản sự của Cự Hải cửa hàng vội nói: - Có hàng, có hàng! Đều là hàng người muốn! Chúng ta sợ ngươi phái người đến kiểm hàng nên có chuẩn bị đầy đủ nhưng chưa có tiền. - Người có thể lấy đi hết, đừng giết . . . Chữ ta cuối cùng chưa thốt khỏi môi lão quản sự của Cự Hải cửa hàng thì Mạch Đao vô tình xẹt qua cổ lão, cái đầu xấu xí lăn lông lốc, khuôn mặt già nua còn đọng lại vẻ cầu xin nịnh nọt. Giải quyết lão quản sự của Cự Hải cửa hàng xong Hàn Phi xoay người trở lại bên tyỏng hàng rào sắt. Hàn Phi lấy vật phẩm, tài liệu vốn định giao dịch bỏ vào chiếc nhẫn trữ vật. Chiếc nhẫn trữ vật của Hàn Phi trải qua ngân long giảip hong, dung lượng rất lớn, bỏ thêm mấy thứ này dư sức qua cầu. Vào núi báu sao có thể tay không trở về? Chỗ này là trọng địa khố phòng của Cự Hải cửa hàng, hàng hóa bên trong chồng chất như núi, chẳng qua đa phần cất trong rương gỗ chất đống. Người bên trong hết sức phá cửa, Hàn Phi căn bản không có thời gian mở từng rương xem xét thứ gì đáng giá nhất. Hàn Phi nhìn quét xung quanh,d đưa mắt nhìn ba chiếc hòm đặt ở góc phòng. Kích cỡ ba cái hòm nhỏ hơn rương gỗ khác, bề ngoài tinh trí hơn nhiều. Gỗ đỏ mạ vàng, thoạt trông không giống bình thường. Nắp rương có linh văn quay quành một vòng, cần cách đặc biệt mới mở ra được. Lòng Hàn Phi máy động, lập tức cất ba rương gỗ đỏ vào trong chiếc nhẫn trữ vật, mặc kệ tốt xấu, sẽ không quá tệ. Ầm ầm ầm ầm ầm! Đang lúc Hàn Phi định cướp thêm vài thứ tốt thì cửa khố phòng bị lực lượng cực lớn va đập, cửa sắt thép nhô ra, thanh sắt khung cửa bên trên run bần bật, xem ra không chống được lâu. Có cao thủ! Hàn Phi lập tức từ bỏ ý nghĩ tiếp tục cướp đồ, vác Mạch Đao sải bước đi hướng cửa. Ầm ầm ầm ầm ầm! Lại là một lần va chạm hung mãnh hơn lần trước, cửa khố phòng rốt cuộc không chịu nổi lực lượng va chạm, vặn vẹo biến hình đổ sập dấy lên bụi trần. Con đường dài xuất hiện trước mắt Hàn Phi, bên trong có mấy chục Võ Sĩ chen chúc nhau. Có Võ Sĩ cự kình tộc, có Võ Sĩ nhân ngư tộc bình thường. Trong đó một Võ Sĩ cự kình tộc đứng đằng trước nhất rất bắt mắt. Thân hình Võ Sĩ cự kình tộc vạm vỡ khiến gã thành hạc trong bầy gà đồng tộc, Võ Sĩ cự kình tộc không mặc áo giáp, lỏa ngửa người, cơ bắp cục cục nhô lên tràn ngập lực lượng bạo tạc. Người Võ Sĩ cự kình tộc vòng quanh một tầng áo giáp đấu khí màu vàng bảo hộ, đôi tay nắm rìu chiến hai lưỡi kích cỡ kinh người, vô cùng uy phong. Không chút nghi ngờ, chính là Võ Sĩ cự kình tộc sử dụng rìu chiến này chém vỡ cửa khố phòng. Cánh cửa ngã xuống đất còn để lại dấu vết bị chặt chém ghê người. Cảnh tượng máu me trong khố phòng khiến các Võ Sĩ hộ vệ ngẩn ra. Võ Sĩ cự kình tộc thấy ngay Hàn Phi đứng trong vũng máu, mắt gã đỏ lên phát ra tiếng gầm giận dữ: - Nhân loại đáng chết dám giết dũng sĩ của ta? Lai Kỳ đại nhân ở đâu? Hắn bị ngươi giấu đi đâu rồi? Tiếng rống của thủ lĩnh Võ Sĩ cự kình tộc như sấm nổ vang làm mọi người điếc tai. Hàn Phi cười cười, giơ Mạch Đao chỉ vào cửa sắt thép ngã trên mặt đất. Hàn Phi nói: - Hắn bị ngươi đè chết rồi. Cái này là vu oan, Võ Sĩ cự kình tộc kinh ngạc, lập tức giơ bàn tay kia bắt lấy cửa khố phòng, quát một tiếng, hất bay cửa sắt nặng trịch. Cửa sắt bay xa hơn mười thước đập xuống đất. Hàn Phi nhướng mày, thủ lĩnh Võ Sĩ cự kình tộc có lực lượng kinh người khiến hắn hơi giật mình. Tuy Hàn Phi không biết cửa khố phòng này nặng bao nhiêu nhưng muốn một tay hất bay tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng. Cửa khố phòng bị hất bay, xác Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành, lão quản sự của Cự Hải cửa hàng lộ ra, tội nghiệp bọn họ bị cửa đè thành thịt vụn, chỉ có thể nhìn quần áo miễn cưỡng nhận ra ai là ai. Thấy Lai Kỳ, tổng quản Cự Hải cửa hàng, cháu trai của quan thủ thành, lão quản sự của Cự Hải cửa hàng thật sự bị khố phòng đè ép chết không toàn thây, mặt thủ lĩnh Võ Sĩ cự kình tộc đỏ rực, cực kỳ giận dữ nhìn chằm chằm Hàn Phi. Thủ lĩnh Võ Sĩ cự kình tộc hét to: - Ngươi nói dối! Chắc chắn Lai Kỳ đại nhân bị ngươi giết trước đó, nếu không thì hắn sẽ tránh khỏi cánh cửa ngã xuống! Hàn Phi cười to bảo: - Ha ha ha ha ha ha! Xem ra ngươi không ngốc! Hàn Phi cực kỳ khinh thường nói: - Thứ rác rưởi này bị ta một đao lấy mạng, trên đường cô đơn, ngươi đi theo hắn đi!