Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 123 : Đổi đối thủ

-Nhưng mà vô luận là lưu phái nào, đều chỉ cách tu luyện khác nhau mà thôi, cũng không phải đi theo một mặt cực đoan. Ví dụ như đấu khí lưu đồng thời cũng nhìn ra tác dụng của đấu kỹ cùng vũ kỹ, khí võ lưu cũng không phải nói chỉ cần có vũ khí là không cần luyện đấu khí cùng đấu kỹ. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Hàn Bích Tuyền cười nói: -Đi theo con đường tu luyện cực đoan chỉ là một ít lưu phái ảnh hưởng rất nhỏ. Tại võ đường của chúng ta đấu kỹ lưu là chủ lưu mà Vân thị thiên hướng đấu tốc lưu! Thì ra là như vậy! Hàn Phi trong lòng đã hiểu, nhìn vào trong sân. Vân Trọng dựa vào thân pháp tốc độ cùng kiếm kỹ mà đánh cho Hàn Bác Lãng liên tiếp bại lui, trong nháy mắt dĩ nhiên đã dồn Hàn Bác Lãng áp sát vào biên giới linh pháp trận rồi. Dựa theo quy tắc của khiêu chiến, nếu như đối phương rời khỏi linh pháp trận thì coi như là thua. Mắt thấy đối thủ đã bị bức tới bên cạnh vạch rồi. Vân Trọng tăng thêm thế công, làm cho công kích của hắn phát huy tới cực hạn, từng đạo kiếm quang như thiểm điện cắt không khí, phát sinh ra những tiếng “xuy xuy” âm hưởng, ngay cả trên khán đài cũng có thể nghe thấy. Nhưng mà lúc Vân Trọng đang toàn lực thôi phát ra hàng vạn hàng nghìn kiếm quang, chuẩn bị lên tinh thần hăng hái đánh gục đối thủ thì Hàn Bác Lãng đang bị hắn áp bách không có chút lực hoàn thủ bỗng nhiên biến mất. Kiếm quang của Vân Trọng đang giăng khắp trời đột nhiên đánh vào khoảng không. Thế nào có khả năng? Vân Trọng nhất thời thất kinh, đột nhiên trong lúc đó một điện quang màu tím đánh tới bên sườn hắn, tốc độ cực nhanh làm cho hắn căn bản không thể né tránh được. Trên ngực liền trúng một đòn, điện quang trong nháy mắt đã di chuyển khắp toàn thân hắn. Thì ra trong lúc nhất thời, Bàn Bác Lãng đang bị vây sát biên giới thua tới nơi thì cực kỳ quỷ dị thuấn di ra năm sáu mét, không chỉ tránh được công kích của Vân Trọng, hơn nữa còn thừa dịp Vân Trọng không để ý mà một kích thành công, trong nháy mắt đã đưa trận chiến xoay chuyển trở lại. -Hừ! ~ Vân Trọng kêu lên một tiếng đau đớn, mái tóc đen chợt dựng đứng cả lên, toàn bộ thân thể bị lôi hệ đấu khí của Hàn Bác Lãng đánh cho tê liệt không thể cử động được. Hắn chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Hàn Bác Lãng đang huy động kiếm chém ngang tới. Một kiếm nặng nề bổ lên phần eo của hắn, đưa cả người hắn bay ra xa, lúc rơi xuống đã là ở ngoài linh pháp trận rồi. -Hàn Bác Lãng thắng! Võ sĩ trọng tài thánh đường mặt không chút biểu cảm lớn tiếng hô. Toàn trường một mảnh vắng vẻ, chiến đấu kết thúc quá nhanh, Hàn Bác Lãng thắng lợi cũng vô cùng đột nhiên, thế nên mọi người nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Nhưng tình huống như vậy chỉ giằng co có vài giây, lập tức đám đệ tử Hàn thị ở khán đài đông nam bộc phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa ---- Hàn Bác Lãng thắng được quá đẹp! Hàn Bích Tuyền khẽ cười nói: -Hàn Bác Lãng chủ tu lôi hệ đấu khí, học thêm thổ hệ đấu khí, lôi đình kiếm kỹ của hắn cùng lôi độn thân pháp đều là tuyệt kỹ gia truyền, nếu như luận về tốc độ tuyệt đối sẽ không kém Vân Trọng, ha ha… Hàn Phi chợt hiểu, ngay cả hắn lúc nãy cũng không phát hiện ra được Hàn Bác Lãng liên tiếp bại lui chính là dụ địch vào bẫy. Nhìn vẻ mặt của Hàn Bích Tuyền thì Hàn Bác Lãng quả đúng là vũ khí bí mật của võ đường dùng để đối phó Vân Trọng, lấy nhanh đấu nhanh xuất kỳ bất ý, thắng lợi đơn giản là như vậy! Vân Trọng mất hết thể diện từ mặt đất nhảy dựng lên, một kiếm chém ngang vừa rồi của Hàn Bác Lãng không thể nghi ngờ là đã hạ thủ lưu tình rồi. Bằng không coi như là trọng kiếm không lưỡi, vừa rồi nếu quán thâu đấu khí vào sẽ làm cho hắn trọng thương không nhỏ. Nhưng mà thiếu niên kiêu ngạo cũng không có lĩnh cái tình này, hắn oán hận buông vũ khí trong tay, cũng không quay đầu lại trực tiếp rời khỏi tập võ trường. Điều này làm cho sắc mặt của các đạo sư võ đường Vân thị đang ngồi trên khán đài có chút xấu xí. Trường thi đấu tiếp theo lập tức được bắt đầu, mà trận thứ hai chính là Hàn thị võ đường phái người ra khiêu chiến. Võ đường khiêu chiến không chỉ là khảo nghiệm thực lực cá nhân các học đồ, đối với đám đạo sư mà nói, đây là 20 trường quyết đấu trí lực. Như làm sao an bài nhân thủ cũng như khả năng riêng của từng người, ví dụ trận đấu Hàn Bác Lãng chiến thắng Vân Trọng, không thể nghi ngờ đó chính là một trận thắng chiến thuật. Theo thời gian trôi qua, từng võ sĩ một xuống luận võ trường để luận võ, cùng đối thủ của mình triển khai so đấu kịch liệt. Tam giai cùng tứ giai toàn bộ xuống hết, quyết đấu giữa song phương từ từ gay cấn. Nhưng mà thắng bại giữa hai võ đường cứ thay thế nhau hiện lên, một hồi ngươi thắng rồi ta thắng, cuối cùng cũng không có bên nào chiếm hết thế thượng phong. Mươi trận tỷ thí xuống tới, hai bên chiến thắng 5 trường, dĩ nhiên là bình thủ! Khiêu chiến trận thứ 11, Vân thị đệ tử tiến vào khiêu chiến, một võ sĩ mặc quần áo màu lam trình diện la lớn: -Vân thị võ đường Vân Minh Huy, tam giai đỉnh cấp võ sư, khiêu chiến trận thứ 11. -Ta muốn khiêu chiến võ đường Hàn Phi, Hàn Phi, ngươi có dám đánh một trận với ta sao? Đây là điểm danh khiêu chiến, tại võ đường khiêu chiến rất ít khi xuất hiện. Bởi vì người khiêu chiến có thể nhận định đối thủ của mình mà phát sinh khiêu chiến. Nhưng là vì bảo đảm công bằng, người bị khiêu chiến có quyền lợi yêu cầu đổi người khiêu chiến. Rốt cuộc tới rồi! Hàn Phi mỉm cười, hắn đã chờ nửa ngày rồi, nghĩ không tới tận trận thứ 11 Vân Minh Huy này mới xuất hiện. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hàn Phi không chút hoang mang đi tới đối diện Vân Minh Huy ở trên tập võ trường cao giọng nói rằng: -Ta yêu cầu thay đổi đối thủ! Vân Minh Huy không khỏi ngây người ra một lúc, lập tức lớn tiếng cười nhạo đối thủ nói: -Thay đổi đối thủ? Hàn Phi ta nghe không sai chứ? Tại phiên chợ ngày hôm đó ai nói muốn so tài cao thấp với ta ngày hôm nay, ngươi sợ có phải hay không? ha ha! Nếu như Hàn Phi trước đó đã quyết định tỷ thí với Vân Minh Huy rồi, như vậy hiện nay hắn yêu cầu thay đổi đối thủ là không hợp với chuẩn tắc của võ sĩ, khí tây bắc khán đài nhất thời thanh âm chế giễu vang lên. -Ta là suy nghĩ cho ngươi! Hàn Phi chợt mỉm cười, trên người hắn chợt lộ ra quang mang màu hoàng kim, đấu khí hộ giáp bỗng nhiên xuất hiện! -Đại địa võ sĩ! Vân Minh Huy hai mắt co rụt lại, thất thanh nói rằng: -Thế nào như vậy được, ngươi không phải nói ngươi là tam giai võ sư sao? -Vừa tiến giai rồi… Hàn Phi nhàn nhạt nói rằng: -Ta không khi dễ người, ngươi tùy tiện có thể đổi người nào cũng được, mà đổ ước của chúng ta vẫn hữu hiệu. Một câu nói làm vẻ mặt của Vân Minh Huy đỏ bừng. Hắn hoàn toàn không thể nói lên bất luận câu nào phản bác lại được. Với thực lực tam giai võ sư của hắn muốn khiêu chiến đại địa võ sĩ khẳng định là phải thua rồi, không muốn mất mặt chỉ có thể thay đổi người mà thôi. Cuồng vọng! đây là cái nhìn của tuyệt đại đa số mọi người đối với Hàn Phi đang đứng giữa sân lúc này. Vừa mới tấn chức đại địa võ sĩ lại bảo đối phương tùy ý phái ra đối thủ. Như vậy Vân thị võ đường chỉ cần phái ra một đại địa võ sĩ có thực lực cao cấp, chẳng phải vững vàng giành một trận thắng sao? Trên mặt đám đạo sư của Vân thị võ đường đều hiện lên thần sắc trào phúng. Mà đám đạo sư của Hàn thị lại nhíu mày, thế nhưng Hàn Phi vốn là một người khiêu chiến rồi, lúc này mà lui lại là không thể được, chỉ có thể nhận thua trận này thôi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Rất nhanh, Vân Minh Huy xuống, bên phía Vân thị thay vào đó là một võ sĩ áo lam tầm hơn 20 tuổi: -Vân Phi Dương, đại địa võ sĩ, ứng chiến trận 11! Lúc này tới phiên đệ tử Hàn thị phát ra thanh âm chửi bới, tuy rằng Vân Phi Dương không có báo ra thực lực cùng đẳng giai chuẩn xác của mình, thế nhưng không ít người nhận ra hắn. Vân Phi Dương bản thân có thực lực đại địa võ sĩ cao cấp, hiển nhiên Vân thị muốn thắng chắc trận này. Thánh đường võ sĩ phụ trách giám sát phân biệt tiến hành kiểu tra hai người một lần trước khi thi đấu, bọn họ dùng một phương pháp rất đặc biệt, đi qua hai khối linh tinh đặc thù là có thể phán đoán ra được võ giai cùng với tuổi tác của hai bên. Lúc tuyển chọn vũ khí, Hàn Phi cùng đối thủ cả hai đều chọn trọng kiếm. Thánh đường võ sĩ lui ra, tiếng chuông vang lên, quyết đấu giữa song phương chính thức bắt đầu! Vân Phi Dương đứng đối diện Hàn Phi hơn trăm mét lập tức gia trì cho mình đấu khí chiến giáp. Chiến giáp của hắn là màu hỏa hồng, từ xa nhìn lại như một bộ giáp hỏa diễm vậy, so với thổ hệ chiến giáp của Hàn Phi thì uy phong và đẹp hơn rất nhiều. Đây là trận chiến chính diện đầu tiên với đối thủ cùng giai kể từ khi Hàn Phi tấn chức đại địa võ sĩ. Hắn hít một hơi thật sâu, ngũ hành đấu khí nhanh chóng lưu chuyển trong kinh mạch. Không ai chú ý tới, mặt ngoài hộ giáp đấu khí của Hàn Phi mơ hồ xuất hiện một tầng quang hoa năm màu cực nhạt. Giống như các võ sĩ Vân thị khắc, Vân Phi Dương phát động công kích đầu tiên. Hắn bỗng nhiên huy chém trọng kiếm trong tay, một hỏa long nhất thời từ thân kiếm bắn ra, rít gào đánh về phía Hàn Phi. Đồng thời vời hỏa long bay ra, Vân Phi Dương biến mất tại chỗ, lần thứ hai xuất hiện chính là chỉ còn cách Hàn Phi không tới 50m. Dĩ nhiên hắn đã biến thành ba ngọn lửa, đồng thời cùng hỏa long rừng rực thiêu đốt tấn công trực tiếp tới Hàn Phi! Hỏa long chỉ là hư chiêu, một thân biến thành ba công kích mới thực sự là thực chiêu. Thế như ba đạo hỏa ảnh này hoàn toàn giống nhau như đúc, làm cho người ta căn bản không thể đoán ra được thật giả. Đối mặt với tuyệt kỹ của đối phương, Hàn Phi không chút ý muốn né tránh, hắn đồng thời giơ trọng kiếm lên chém xuống, đồng thời phát ra một cái hỏa long, tinh chuẩn vô cùng mà vững vàng chống lại hỏa long của Vân Phi Dương phát ra. Bạo Diễm Viêm Long Phá! Đấu kỹ giống như như đúc, hai đầu hỏa long hung mãnh đối đầu với nhau, lập tức vô số quang hoa tuôn ra, tiếng muộn hưởng bạo liệt vang khắp luận võ trường! Mà ở giữa bầu trời đầy quang hoa, Vân Phi Dương biến ảo thành ba đạo hỏa ảnh nhanh chóng xông tới trước người Hàn Phi, từ chính diện cùng hai bên trái phải đồng thời kéo tới! Hàn Phi không chút nhúc nhích, khóe miệng khẽ nhếch nên nụ cười trào phúng. Hắn hai tay cầm kiếm tà tà giơ lên, đột nhiên nghiêng người sang một bên, quay sang bên trái trọng kiếm chém thẳng xuống hỏa ảnh. Trên thân trọng kiếm bỗng nhiên tuôn ra quang mang màu vàng, kiếm khí phun ra trong nháy mắt biến thành một kiếm quang hình cung chừng hai ba thước rộng. Kiếm quang vô tình xé rách không khí, nặng nề chém thẳng xuống hỏa ảnh vừa tới! Kim Sát Trảm! kim hệ hoàng cấp đấu kỹ! Phốc xuy! Thanh âm như da thú bị lưỡi đao sắc bén cắt ngang chợt vang lên. Hỏa ảnh từ chính diện và bên phải Hàn Phi phóng tới đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi đâu. Mà đạo hỏa ảnh vừa bị kim sát trảm của Hàn Phi chém trúng lập tức hiện lên, Vân Phi Dương vẻ mặt kinh hãi lộ ra chân thân. -Ngươi làm sao mà biết được? Hắn khiếp sợ vô cùng hỏi thăm. Lúc này hỏa diễm chiến giáp trên người Vân Phi Dương đã mờ đi rất nhiều, nơi ngực trái của hắn có năng lực hộ giáp cực kỳ mạnh đã bị vạch ra một đạo đủ có thể nhét được cả nắm tay vào đó.