Linh Vũ Cửu Thiên

Chương 113 : Nói chuyện bằng nắm đấm

Một cỗ lửa giận vô danh đột nhiên từ trong lòng Hàn Phi bốc lên, ánh mắt hắn lập tức trở thành sắc bén như dao cạo. Trước khi rời khỏi thành Tập Thủy đi tới Tắc Ân này, Hàn Mộc Thiên đã không ngừng dặn hắn khi tới vương đô thì nhất định phải hành sự thật thấp, vạn sự không nên cậy mạnh bởi vì vương đô này nước quá sâu. Người trong tông tộc lại quá phức tạp, một người không kiềm chế được thì sẽ bị hãm thân trong đó không thể nào thoát ra được. Những lời phụ thân nói như vậy, Hàn Phi đương nhiên nghe lọt tai. Hắn hiện giờ tuy rằng mới chỉ có mười sáu tuổi, nhưng linh hồn đã không phải là thiếu niên nhiệt huyết mà xung động nữa, chuyện cậy mạnh mà gây náo động đương nhiên hắn sẽ không làm. Nguyên hắn muốn ở trong võ đường này nắm giữ thêm nhiều tài nghệ cao thâm khác, làm vốn cho tương lai của mình. Nhưng là Hàn Phi không ngờ được, hắn không gây sự thì hết lần này tới lần khác người lại tới gây sự với hắn. Hắn mới tới Tắc Ân có một ngày đêm, hình như phiền phức không bao giờ rời xa hắn thì phải. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " - …Không phải nói ta cậy mạnh khi yếu, chờ khi ngươi tấn chức đại địa võ sĩ, chúng ta sẽ tiến hành một hồi quyết đấu công bình, bao lâu ta cũng có thể chờ! Võ sĩ tóc đen không có phát hiện ra hung quang lộ ra trong mắt hắn, vẫn lải nhải nói rằng: -Ta chỉ hy vọng cái ngày này đến nhanh một chút. Nói thật ta không thích người như ngươi, đừng tưởng rằng mình có thiên phú cao. Ngươi ở cái địa phương nho nhỏ đó thì đúng vậy, nhưng đây là vương đô Tắc Ân… Bất kể là người nào cũng vậy, có lẽ trong một quốc gia, người thành phố lớn luôn đối với người tới từ những địa phương nhỏ hơn có một loại cảm giác ưu việt khó hiểu chứ càng không nói tới đám quý tộc tự cho mình là siêu phàm. Cho dù là bình dân thường thường như nhau cũng chỉ vào người nào đó nói rằng: -A, ngươi tới từ chỗ nào vậy, ài, nông dân vẫn là nông dân! Mà còn có vài người xem ra ngoại trừ vương đô thì tất cả người khác đều là nông dân cả. Đệ tử vương đô ở võ đường cùng đệ tử các địa phương khác tranh đấu cũng không phải là không có lý do. Ngay ngày hôm nay, Hàn Phi còn cảm giác cái người Hàn Mộ Hoa này không tồi, không có lòng dạ tâm cơ sâu xa, thế nhưng hiện giờ một chút hảo cảm biến đi đâu hết, còn có chút chán ghét từ trong lòng phát ra. Từ trong tập võ trường đi ra, có rất nhiều học đồ võ sĩ vây quanh. Bởi đám đạo sư đã rời đi từ lâu, bởi vậy cũng không có người đứng ra ngăn cản. Người vây xem càng ngày càng nhiều, Hàn Mộ Hoa càng cảm thấy hãnh diện, cảm giác ưu việt cao cao tại thượng càng lõa lồ trên mặt, phảng phất như đang chém gió với đệ đệ mình về bài toán mình có thể làm được hộ nó. -Mộ Hoa học trưởng! Hàn Phi nguyên không nói một lời đột nhiên mở miệng, không chút khách khí cắt đứt lời nói của Hàn Mộ Hô khi hắn đang thao thao bất tuyệt. -Ta nghĩ không cần chờ, muốn đánh nhau thì đơn giản lắm, ngay bây giờ, ở ngay đây. Hắn chậm rãi giơ cánh tay phải lên thành quyền, cố sức phát ra tiếng kêu “rắc” đầy âm hưởng: -Dùng nắm tay của chúng ta quyết đấu một trận công bằng, nếu như ta thua ta sẽ quỳ xuống nhận sai xin lỗi đệ đệ ngươi. Nếu như ngươi thua vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ta nữa! Một lời nói ra, toàn trưởng khiếp sự, nhất là đám học đồ tam giai tụ tập giữa võ đường đi ra. Tất cả đều dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn Hàn Phi. Đúng vậy, lúc sáng Hàn Phi đã đánh bại Hàn Mộ Đông rất đẹp mắt, nhưng Hàn Mộ Hoa nếu chỉ là tam giai võ sĩ, bị Hàn Phi tam giai đánh bại cũng không phải là chuyện gì ly kỳ, thế nhưng Hàn Mộ Hoa lại là tứ giai đại địa võ sĩ! Tam giai chênh lệch với tứ giai rất nhiều, tất cả mọi người trong võ đường ai cũng biết điều này. Dựa theo quy củ của võ đường cao giai là không thể khiêu chiến với võ sĩ thấp giai hơn. Bởi vì đề cao tinh thần võ sĩ, đê giai có thể hướng cao giai và khiêu chiến. Nhưng chưa từng có chuyện tam giai khiêu chiến với tứ giai võ sĩ bao giờ cả --- đây không phải khiêu chiến mà là muốn chết? Hàn Mộ Hoa cũng sửng sốt, cái miệng của hắn mở lớn trong có vẻ rất buồn cười, đồng thời còn hoài nghi không biết lỗ tai mình có nghe đúng hay không? -Ngươi là sợ hay sao? Nếu như không dám, vậy biến mất trước mặt ta đi! Hàn Phi cười lạnh nắm chặt nắm tay giơ qua giơ lại. -Thối lắm! ~ Hàn Mộ Hoa rốt cuộc cũng hiểu Hàn Phi không mê sảng, nhất thời giận tím mặt, trên trán còn xuất hiện vài đường gân xanh: -So thì so, ngươi còn tưởng rằng ta sợ ngươi phải không? -Được! Tiếng nói vừa dứt, Hàn Phi bỗng nhiên bước nhanh tới phía trước, người chưa tới quyền đã tới. Một quyền này đánh trúng vào ngực Hàn Mộ Hoa! Hàn Mộ Hoa rất thời không ngờ tới Hàn Phi nói đánh là đánh, trong tình huống không chút phòng bị bị Hàn Phi đánh một cái bay ra xa hơn vài mét, mãi tới chạm vào hàng rào người vây xem mới dừng lại. Hắn thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. -Ngươi… ~ Hàn Mộ Hoa thiếu chút nữa bị thiệt thòi nhiều nổi giận lôi đình. Trước mặt nhiều người như thế này, nếu như bị một quyền của Hàn Phi đánh ngã xuống đất, như vậy sau này hắn khó mà ngẩng đầu lên trước mặt bạn bè được. Mặc kệ là người thuộc về trận doanh nào, toàn bộ những học đồ võ sĩ vây xem nhất tề lùi ra phía sau để lại cho bọn họ một khối đất trống lớn. Bọn họ bình thường tranh đấu dùng quyền cũng rất bình thường, huống chi là loại so đấu nửa chính thức này. Tuy rằng Hàn Phi đột nhiên qua quyền có chút không hợp quy củ, thế nhưng hắn lấy thân phận đê giai mà khiêu chiến cao giai. Mà mọi người cũng nghe thấy Hàn Mộ Hoa đáp ứng rồi, ăn quả đắng cũng chỉ có thể tự trách mình không đủ cảnh giác thôi. -Ta hôm nay cho ngươi xem cao giai võ sĩ là như thế nào! Hàn Mộ Hoa nắm chặt tay giận giữ hét lên: -Hộ giáp! Trên người hắn đột nhiên hiện lên quang mang đấu khí mà lam, một bộ hộ giáp đấu khí màu xanh da trời từ từ hình thành chung quanh thân thể hắn. Dưới ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên, một mảnh giáp phiến trong suốt do đấu khí cô đọng mà thành tản mát ra quang mang sáng lạn, làm cho người không dám nhìn gần! Thế nhưng trong lúc hộ giáp đấu khí của Hàn Mộ Hoa đang hình thành, một quyền đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đột pháp phòng ngự của đấu khí lá chắn, một quyền bắn trúng mũi hắn! Tứ giai đại địa võ sĩ ngoại phóng hộ giáp đấu khí tuy rằng có lực phòng ngự rất mạnh, nhưng cũng không phải không có điểm yếu. Trong đó trước ngực và sau lưng là phòng ngự caoi nhất, còn bộ mặt là thấp nhất bởi vì nếu như bộ vị này lá chắn dày sẽ gây trở ngại nghiêm trọng cho tầm nhìn của võ sĩ. Như vậy võ sĩ sẽ thuần túy biến thành một cái xác rùa rồi. Nhưng mà cho dù là chỗ yếu nhất, cũng không phải có thể đục được đơn giản, nhất là tình huống không có đeo găng tay. Tuy rằng nói đấu khí hộ giáp của Hàn Mộ Hoa còn chưa có đề thăng tới trạng thái hoàn chỉnh, thế nhưng một quyền của Hàn Phi cũng đủ làm mọi người chấn động! Hàn Mộ Hoa bị đánh cho ngửa đầu hướng lên trời, hai dòng máu đỏ từ mũi bắn thẳng ra. Nắm tay của Hàn Phi đục thủng đấu khí phòng hộ rồi vẫn còn lực công kích cường đại như cũ. Mà cái mũi vừa vặn lại là một trong những bộ phận yếu nhất trên cơ thể. -A!~ Hàn Mộ Hoa kêu lên một tiếng thảm thiết, hai tay huy quyền đấm loạn, thế nhưng Hàn Phi một kích đắc thủ đã di chuyển như thiểm điện từ lâu, căn bản không cho hắn cơ hội phản kích. Trong lòng Hàn Phi lúc này khó chịu tới cực điểm rồi, hắn muốn cấp cho đối phương một quả đắng để lập uy. Bởi vậy hắn liền vận dụng tâm pháp tứ trọng thiên của huyền môn sinh tử quyết, ngưng tụ tiên thiên chân khí vào giữa quyền phong. Một quyền đột phá lá chắn đấu khí còn chưa thành hình của đối phương. Hắn tu luyện tiên thiên chân khí khác hẳn với đấu khí, đấu khí có thể đi qua linh vũ khí đề thăng uy lực trên diện rộng, mà tiên thiên chân khí uy lực lại không cần ỷ lại qua vũ khí để thi triển ra. Trong loại chiến đấu quyền cước như thế này, uy lực chân khí là không thể nghi ngờ. Nếu như bị quyền đầu tiên đánh trúng thì còn có thể nói Hàn Phi đánh lén, thế nhưng một quyền sau tuyệt đối làm cho mọi người không còn lời nào để nói. Máu mũi của Hàn Mộ Hoa chảy ra càng nhiều, hắn càng xấu hổ không chịu nổi, hận không thể xẻo thịt lột da lóc xương Hàn Phi. Điên cuồng hét lên một tiếng, đấu khí màu vàng ngưng tụ song quyền, Hàn Mộ Hoa sải bước phóng về phía Hàn Phi. Hắn tuyệt đối không tin Hàn Phi còn có thể đục thủng hộ giáp đấu khí đã hình thành hoàn toàn của mình. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Nhưng mà, võ sĩ ở trên Cửu Thiên đại lục này có mấy người am hiểm công phu quyền cước đây. Bọn họ có thể dùng tay không thả ra đấu kỹ, dùng đấu khí để xê dịch tránh né. Thế nhưng lại rất ít khi dùng quyền cước để đánh nhau sống chết ---- thông thường chiến sĩ phổ thông cùng lưu manh đều có phương thức chiến đấu như nhau. Cho nên khi giao thủ, Hàn Mộ Hoa còn không may hơn nữa! Hàn Phi căn bản không có cùng hắn đánh chính diện, chỉ bằng thân pháp cùng tốc độ của mình mà triển khai du đấu với Hàn Mộ Hoa. Hàn Phi như một đạo u linh đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, một quyền đánh vào lưng, hoặc một cước trực tiếp đá lên trên xxx của hắn, sau đó lúc Hàn Mộ Hoa nổi giận phản kích thì Hàn Phi lại biến mất không thấy tăm hơi bóng dáng đâu. Hầu như không có bao nhiêu thời gian, những võ sĩ chung quanh đều nhìn ra sách lược chiến đấu của Hàn Phi. Ngoại trừ quyền thứ hai may mắn đắc thủ ra, những quyền cước tiếp theo của Hàn Phi cũng không chân chính uy hiếp được hộ giáp đấu khí của đối phương. Thế nhưng tốc độ thân pháp của hắn bù đắp được nhược điểm này. Hàn Mộ Hoa tuy rằng là đại địa võ sĩ, nhưng chỉ đạt được tiêu chuẩn sơ cấp. Tốc độ tu luyện kim hệ cùng thủy hệ đấu khí rất chậm, với thực lực của hắn duy trì hộ giáp đấu khí là không chút dễ dàng. Trong tình huống không có linh vũ khí phụ trợ, thật đúng là không thể làm gì được thân pháp như điện của Hàn Phi. Mà trọng yếu hơn chính là, Hàn Mộ Hoa cũng không thể ngoại phóng ra phạm vi đấu kỹ để công kích. Bởi vì chung quanh có rất nhiều người đang đứng, nếu chẳng may lỡ tay giết chết một hai người. Hắn sẽ chịu nghiêm phạt rất nghiêm khắc của gia tộc. Hơn nữa dù sử dụng đấu kỹ, bàn tay trần của hắn cũng không nhất định có thể đả thương được Hàn Phi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Trong tình huống tiến thối lưỡng nan này, dưới ánh mắt trợn trừng ngây ngốc của mọi người vây xem. Hàn Mộ Hoa tứ giai võ sĩ hoàn toàn bị vây trong thế hạ phong, trên dưới toàn thân không biết đã trúng bao nhiêu cước của Hàn Phi, hắn di chuyển giống như đống cát bị đánh đi đánh lại, nổi giận lôi đình nhưng không thể tránh được. Mà theo thời gian trôi qua, đấu khí hộ giáp trên người Hàn Mộ Hoa bắt đầu trở nên ảm đạm. Nắm tay của Hàn Phi vẫn như cũ sắc bén uy phong vô cùng, một quyền đánh trúng, Hàn Mộ Hoa đều không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước, đấu khí hộ giáp càng dao động không ngừng. Trên thực tế không ai biết rằng, bằng vào huyền môn chân khí hồn hậu, Hàn Phi có thể trực tiếp đục một lỗ trên đấu khí hộ giáp của Hàn Mộ Hoa. Thế nhưng việc kinh thế hãi tục này hắn không dám làm. Rầm rầm! Một tiếng trầm muộn vang lên, Hàn Phi hung hăng đá một cước vào ngực của Hàn Mộ Hoa. Một cước này hắn quán chú vào đó tám phần lực lượng chân khí, tuy rằng đấu khí hộ giáp vẫn chống được, nhưng Hàn Mộ Hoa vẫn như cũ bay ra mấy mét. Lúc này hắn không thể chống đỡ được nữa mà ngã chổng vó xuống đất, tư thái quả thực rất giống như con rùa xoay người vậy. Đoàn người vây xem nhất thời phát ra vài tiếng cười nhạo. Hàn Mộ Hoa một lần nữa nhảy lên, sắc mặt biến thành màu đỏ tím, đấu khí hộ giáp chợt biến mất, song chưởng kim mang lóng lánh, hiển nhiên là muốn liều mạng rồi! Chính lúc này, một bàn tay từ phía sau đột nhiên xuất hiện đặt lên trên bờ vai của hắn