Linh Phi Ta Đây! Đã Trở Lại FULL
Chương 107
Minh Liên nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn, viên tướng kia cũng mang đến cho cô một ly nước: "Nương nương! Nước của người đây ạ!".
Cô vui vẻ nhận lấy, một cậu binh sĩ đứng lên hỏi: "Nương nương, vậy ngày mai người có cùng chúng thần quay về không???".
"Phải đó! Nếu có người thì trận chiến sẽ tốt đẹp hơn nhiều!".
Nhiều binh sĩ đồng loạt đồng ý với ý kiến trên, bình luận vô cùng sôi nổi.
Minh Liên cũng từng nghĩ đến việc đó, vì dù sao cô vẫn phải quay về.
Minh Liên đưa ly nước cho Liên Tâm rồi đứng dậy, thẳng thắn nói: "Ngày mai là ngày quyết định sống còn của Đại Vũ, vì thế rạng sáng bổn cung sẽ quay về Tử Cấm thành cùng với các binh sĩ!" - Lời nói phát ra, tất cả những người ngồi đấy đều reo hò vui mừng.
Lý Thái hậu lúc này cũng đến, Đường Bảo cũng từng bước đỡ người đi.
Nhìn thấy sỹ khí ấy, trong lòng Thái hậu đầy vui mừng: "Và đương nhiên không thể thiếu ai gia rồi!".
"Hoàng Thái hậu nương nương vạn an!" - Tất cả mọi người có mặt đều hạ mình xuống thỉnh an, người tiến lên đỡ Minh Liên đứng dậy: "Đứng dậy hết đi!".
Người tiến đến chiếc ghế mà Mã Phi vừa chạy vào lấy ra, rồi quay sang nhìn các tướng sĩ: "Ai gia! Một trong Tam Thần Tướng, ngày mai sẽ trực tiếp dẫn dắt mọi người!".
Các binh sĩ hô lớn vang dội cả một vùng rừng.
Đêm hôm ấy mọi người đều trở về ngủ từ sớm, đến nửa đêm các đoàn xe ngựa bắt đầu khởi hành dẫn đầu là đoàn xe của Thái hậu cùng Minh Liên.
Vì để quan sát mọi chuyện nhanh chóng hơn, chiếc xe ngựa chở Minh Liên cùng Liên Tâm, Hoài An, Mã Phi rời khỏi đoàn đi trước, theo đường tắt mà trở về kinh thành.
Bình minh ló dạng, Minh Liên ngắm nhìn bên ngoài như lần gặp cuối cùng.
Chiếc xe ngựa tiến sâu vào Tử Cấm thành, xung quanh bắt đầu bao trùm bởi tường đỏ ngói vàng.
Đi một lúc, xe ngựa cũng dừng tại Diên Hi cung, Liên Tâm nhìn ra được bên ngoài rồi hỏi nhỏ: "Chủ tử! Chúng ta tại sao lại phải dừng ở đây vậy ạ???".
Minh Liên cười khoang thai: "Lần này bổn cung về! Không thể sơ sài được, vào trong chuẩn bị trước thì tốt hơn!".
Cả bốn người nhẹ nhàng xuống xe ngựa, phu xe đưa tay chào mọi người rồi chạy đi mất.
Bước vào, những bông hoa có cái sống nhưng cũng có cái đã nở rộ.
Cây lê sắp chết giờ đây đã xum xuê lá, họ chỉ rời khỏi nơi này vỏn vẹn chưa đến một tuần thì đã khó lòng mà nhận ra nữa rồi.
Vào tẩm điện, Minh Liên nhẹ nhàng ngồi trước gương đồng cho Liên Tâm chải tóc, Đường Bảo mang đến cho cô một bộ đồ màu vàng tươi.
Phải, quay trở về phải là một ánh mặt trời chói lọi, cô khoát lên mình chiếc áo, đội lên chiếc đoàn đầu đầy tinh xảo, quý giá.
Khi vừa đội lên, Minh Liên cảm nhận được mình lại thêm một lần chịu gánh nặng này mất rồi.
Mã Phi từ ngoài chạy vào: "Chị ơi!".
Liên Tâm liền quay sang liếc hắn: "Ngươi không muốn sống à! Đã vào cung thì không được gọi chủ tử là chị! Hoài An mau đưa cho hắn một bộ đồ đi!".
Hoài An lật tức gật đầu mà đi vào bên trong, Mã Phi nhẹ nhàng chạy đến bên cạnh: "Quao! Chị...à..Chủ tử đẹp thật đó!".
Minh Liên vẫn nhẹ nhàng đeo bông tai: "Có việc gì mà cậu có vẻ gấp gáp vậy?".
"Dạ! Ở ngoài có một người tự xưng là Uyển quý phi, muốn gặp chủ tử!" - Nghe thấy tên này, Minh Liên tức thời vui vẻ, đeo nhanh bông tai mà chạy ra.
Đến nơi thì thấy Uyển quý phi một tay hộp gỗ đi đến trước mặt: "Âm thầm nghe tin muội về, sẵn biết mọi người về nên có nấu chút thức ăn, còn có cả món muội thích đó!".
Cô nhanh chóng dẫn Uyển quý phi vào bên trong, bày biện thức ăn ra bàn.
Quả thật đi từ tối đến giờ mọi người đều cảm thấy đói, nên ăn rất ngon miệng.
Chẳng biết thế nào Hoài An lại ăn trúng miếng ớt, cay đến mức ngửi chẳng nghe mùi.
Uyển quý phi còn đem cho Minh Liên chén thuốc dưỡng thai: "Này là bổn cung tự sắc nấu đó! Uống đi! Hazzz, đứa con này thật sự chịu khổ quá nhiều rồi!".
Minh Liên nhận lấy uống sạch chén thuốc: "Tạ tỷ tỷ! Giờ muội phải đi sớm, sẽ trễ giờ mất!".
Uyển quý phi lắc đầu: "Không trễ! Bên ngoài có nghi giá của tỷ, cứ lấy mà đi!".
Cô ấy chỉ vào Mã Phi, người hám ăn nhất từ nãy đến giờ với vẻ mặt khó hiểu.
"À là thị vệ muội mới nhận, mà tỷ cũng đừng quan tâm đến hắn làm gì! Thôi muội xin phép cáo từ! Cảm ơn tỷ tỷ rất nhiều!" - Nói xong, Minh Liên xoay người cầm lấy cây quạt màu vàng rồi cùng cả ba người kia lên nghi giá mà di chuyển.
Uyển quý phi nhìn theo đoàn người họ mà cười, nụ cười khó giải thích.
Chuyện Linh phi hồi cung liền truyền đến khắp ngõ ngách của Tử Cấm thành.
Ai nấy đều cảm thấy vô cùng bất ngờ và cũng có kẻ sợ sệt.
Tin tức ấy liền đến tay của Lương Thái hậu, bà ta cứ ở trong phòng đi qua đi lại, tâm trạng vô cùng bất an.
Vân công công chạy từ ngoài vào trong, vẻ mặt vô cùng hớt hãi: "Thái hậu! Hắc chủ cùng Phong chủ lại tiến vào đại điện rồi!".
"Tại sao lại quá nhiều chuyện trong một ngày thế này? Lật tức chuẩn bị kiệu đến đại điện, mau lên!" - Giờ đây Thái hậu đã rối rắm đến mức khó chịu.
Lúc này Trần Hoàng từ ngoài bước vào, nhưng hắn lại chẳng mặc đồ nô tài như ngày trước, áo đen viền đỏ khí thế vô cùng.
Khi thất hắn tiến vào Lương Thái hậu lật tức chạy đến, như nắm lấy được phao cứu sinh vậy: "Thật sự phải đánh sao???".
Trần Hoàng ngước mặt lên nhìn bà ta, cười khểnh: "Cơ Đế thật ra đã nghi ngờ bà từ lâu, nếu thật sự không đánh thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng lộ tẩy! Mà lệnh này cũng là do chủ nhân thật sự của Hắc Phong hội ra chỉ dụ!".
"Không phải hội là do Hắc chủ cùng Phong chủ đứng đầu sao???" - Nghe được thông tin ấy, Lương Thái hậu liền rất bất ngờ.
Trần Hoàng quay người lại, trước khi đi còn không quên nói: "Chủ nhân thật sự đã ra tay rồi! Bà đó, nên làm những gì có thể làm đi!".
Lương Thái hậu chẳng tin vào tai mình nữa, lùi lại mà ngồi bần thần trên ghế.
Lúc này Vân công công mới chạy vào: "Thái hậu! Kiệu đã chuẩn bị xong!".
Lương Thái hậu nuốt cơn hoảng sợ vào trong, siết chặt tay rời khỏi Thọ Khang cung.
Bà quay đầu lại nhìn mà luyến tiếc, có khi đây là lần cuối cùng bà ta được thấy nó..
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
11 chương
126 chương
10 chương
51 chương