Linh khứu phi long

Chương 13 : Hồi 13

Sáng sớm hôm sau, Lục Trúc cùng Nhất Linh ra khỏi Trung Nghĩa cốc, vượt rừng núi hướng về phía bắc. Nhất Linh tò mò: “Tỷ đưa tôi đi gặp ai, không phải là đến yết kiến Đại sơn vương đấy chứ?” Lục Trúc đang lúc không vui, cất giọng cáu kỉnh: “Muốn chết rồi à, cẩn thận cái mồm đó, ta đưa cậu đi gặp sư phụ ta”. Nhất Linh toét miệng cười: “Sư phụ tỷ thì sao, một bà già chứ gì?” Lục Trúc hét lên: “Ây a, số cậu may đấy. Nói cho cậu biết, sư phụ ta nhìn còn trẻ hơn ta nữa đấy, gộp cả hai nha đầu măng tơ Lục Từ Anh và Lý Ngọc Châu lại cũng chưa đẹp bằng một nửa sư phụ ta đâu!” Phụ nữ không chỉ cần đẹp, mà còn cần sức hấp dẫn, nhìn từ điểm này thì Lục Trúc nói quả không sai. Nhất Linh đương nhiên không tin, ra sức tán chuyện với Lục Trúc. Với những người yêu nhau, dù là những lời vô vị đến đâu cũng vẫn có thể làm cho đối phương cảm thấy thoải mái. Hai người vừa đi vừa cười nói, chẳng mấy chốc đã đến nơi hạ trại của Ô Sơn Hồ nữ. Ô Sơn Hồ nữ còn có ngoại hiệu là Thiên Hồ Môn, những nơi Thiên Hồ Môn hạ lạc đều treo cờ hiệu trên những cây cao, người trông thấy có thể tìm đến hoặc tránh xa. Lần này mặc dù xuất toàn lực nam du lại không hề treo cờ hiệu, rõ ràng Hồ nữ đang có kế hoạch khác thường. Lục Trúc dẫn Nhất Linh đến gần, trước mắt cậu đột nhiên hiện ra toàn là mỹ nhân, mắt như muốn hoa lên. Đến gần đại trướng, mười ba sư tỷ của Lục Trúc cùng ra nghênh đón. Lục Trúc giới thiệu cho Nhất Linh từng người một, từ đại sư tỷ cho đến thập tam sư tỷ. Người có tuổi vẫn đầy đặn, người trẻ tuổi thì tươi tắn hấp dẫn, so với Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu tuy có hơi kém hơn song cũng đều là hàng mỹ nữ tuyệt sắc khó tìm. Nhất Linh nhìn mà mắt cứ đờ ra, nghĩ bụng: “E rằng mình đã vào phải hồ ly động, những nữ nhân này đều do hồ ly tinh biến thành, chứ nhân gian lấy đâu ra nhiều mỹ nữ như thế?” Đám nữ nhân vây lấy Lục Trúc và Nhất Linh, cùng đi vào trong trướng. Ô Sơn Hồ nữ đang ngồi trên chiếc chõng noãn hương. Lục Trúc cung kính: “Tiểu đồ xin bái kiến sư phụ!” rồi quỳ xuống, thấy Nhất Linh vẫn đứng ngẩn người ra, vội kéo áo cậu, quát: “Cậu điếc rồi sao?” Nhất Linh nhìn nàng, môi khẽ động: “Điếc mù gì tôi cũng là chủ một bang phái, lễ quỳ bái này xin miễn đi cho!”. Thực ra cậu thấy Ô Sơn Hồ nữ vẫn còn quá trẻ, sợ Lục Trúc lấy mình ra làm trò cười nên mới cự lại như vậy. Đại sư tỷ đã là một phụ nữ trung niên, sư phụ thì lại trẻ măng như một thiếu nữ mười tám, là ai cũng khó có thể tin được. “Tiểu hòa thượng giả mạo người khác lại còn bày đặt thể diện”. Lục Trúc bực mình, vỗ mạnh vào kheo chân Nhất Linh làm cậu phải quỳ xuống. Lục Trúc quát: “Dập đầu đi!” Nhất Linh vẫn không chịu, hỏi: “Bà ta có thật là sư phụ của tỷ không? Sao lại trẻ như vậy?” Lục Trúc vừa giận vừa buồn cười, hai lông mày dựng lên: “Cậu rốt cuộc là có dập đầu hay không?” Nhất Linh vội vã gật đầu: “Tôi dập, tôi dập đây!” Ô Sơn Hồ nữ cười lả lướt: “Được rồi, không cần đa lễ!” nói đoạn giơ tay lên đỡ cậu dậy. Nhất Linh chỉ cảm thấy một luồng đại lực mềm mại mà chắc chắn kéo người mình thẳng lên, nhất thời kinh ngạc vô cùng. Cậu đã từng ngạnh đấu nhiều lần với Lý Thanh Long, sự thâm sâu trong công lực của lão ta có thể nói là kinh động thế tục, vậy mà một tay của sư phụ Lục Trúc lại còn hơn rất nhiều so với đại cao thủ Hắc đạo đó. Cuối cùng thì Nhất Linh cũng đã tin, cậu nói với Lục Trúc: “Bà ấy đúng là sư phụ của tỷ”. Lục Trúc vừa bực vừa buồn cười, trừng mắt nhìn cậu: “Đương nhiên là sư phụ ta rồi, tiểu hòa thượng như cậu đâu có phúc phận ấy!” Trước mặt sư phụ, Lục Trúc không dám dùng thuật truyền âm, bởi âm thanh tuy nhỏ song tuyệt đối không thể giấu được Ô Sơn Hồ nữ. Tuy vậy Hồ nữ đối với đệ tử nhất mực khoan dung, sư đồ thường ngày ở cùng nhau cũng hay vui đùa, cười cười nói nói giống như tỷ muội. Lúc này nghe lời Lục Trúc, đoán được ý của Nhất Linh, không nhịn được mới cười phá lên, mười mấy sư tỷ của Lục Trúc cũng bật cười khiến cho Lục Trúc càng xấu hổ, quay sang Nhất Linh trừng mắt, giận dữ: “Đồ ngốc!”. Nhất Linh xoa xoa cái đầu trọc, nghĩ bụng: “Sư phụ và các sư tỷ của tỷ tỷ tuy có chút yêu khí song trông thì cũng không hung tơn chút nào” Nhất Linh, Lục Trúc y lệnh ngồi xuống, mười ba sư tỷ của Lục Trúc cũng lần lượt ngồi quanh, gian trướng hoa đào hương thơm thoang thoảng. Ô Sơn Hồ nữ mỉm cười nhìn Nhất Linh: “Ta nên gọi cậu là Nhất Linh hay là Thù Tự Hùng?” Nhất Linh ngẫm nghĩ, thoáng nhìn Lục Trúc: “Tiền bối gọi tôi là Nhất Linh đi!” Hồ nữ gật đầu: “Nhất Linh, ta nghe Lục Trúc nói, cậu hỏa thiêu Lý Thanh Long, vây khốn Lục Cửu Châu, một mình đánh bại hai hội, thật giỏi lắm” Nhất Linh lắc đầu: “Là Trúc tỷ giúp Nhất Linh khoác lác đó” “Cậu lại khiêm tốn”. Hồ nữ mỉm cười nhìn Lục Trúc và Nhất Linh, bỗng hỏi: “Nhất Linh, cậu có muốn lấy Lục Trúc làm vợ không?” Nhất Linh đỏ bừng mặt, gật đầu lia lịa: “Có!” Hồ nữ cười: “Được, hôm nay ta làm chủ, đính hôn Lục Trúc với cậu”. Nhất Linh vừa mừng vừa kinh ngạc, lần này không cần Lục Trúc dẫn đường, tự rời khỏi chỗ quỳ sụp xuống đất, dập đầu: “Đa tạ sư phụ!” Lục Trúc cũng dập đầu theo. Hai người đứng dậy, đám sư tỷ của Lục Trúc ồ đến chúc mừng, một lúc sau Hồ nữ nói: “Nhất Linh, cậu làm tướng công của tiểu đồ ta, cũng có thể coi là một nửa môn nhân của Thiên Hồ môn. Ta muốn cậu làm cho Thiên Hồ môn một chuyện”. Nhất Linh cảm động, khẳng khái nói: “Sư phụ cứ nói, bất luận chuyện gì, Nhất Linh sẽ gắng hết tâm sức”. Hồ nữ lại mỉm cười: “Nhất Linh, nếu như không có ai bảo cho cậu biết, lần đầu gặp ta, cậu đoán ta bao nhiêu tuổi?” Nhất Linh hơi chần chừ một chút, nhìn Hồ nữ rồi lại nhìn sang Lục Trúc: “Mười bảy, mười tám, không, hai mươi!” Cả đám người trong trướng lại cười ầm ĩ, Hồ nữ mỉm miệng: “Ta đương nhiên không ở mức tuổi ấy, nhưng cậu có biết vì sao ta lại trông trẻ đến vậy không?”. Đây chính là điều Nhất Linh muốn biết, vội hỏi: “Vì sao vậy?” “Bởi vì ta luyện một môn nội công kỳ dị, người luyện thứ nội công này cho dù sống đến một trăm tuổi, dung nhan vẫn cứ như thiếu nữ mười tám vậy”. Trong mắt Nhất Linh lộ rõ vẻ kinh ngạc, thế nhưng nhìn sang mấy vị sư tỷ của Lục Trúc, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Hồ nữ biết ý, vẫn điềm đạm: “Ta thu nhận tất cả mười bốn đệ tử, mười ba người trước đều không có khả năng để ta truyền thụ môn nội công này, chỉ có đồ đệ thứ mười bốn, chính là Lục Trúc của cậu là kế thừa được môn tuyệt học của ta”. Nhất Linh mừng rỡ: “Tốt quá!” đột nhiên giật mình, nghệch mặt ra nhìn Lục Trúc: “Tỷ tỷ, thế năm nay rốt cuộc tỷ đã bao nhiêu tuổi rồi vậy?”. Nhìn khuôn mặt Nhất Linh lúc này, nét hân hoan chưa tắt, lại thêm vào vẻ lo lắng hoang mang, không ai là có thể nhịn được cười. Lục Trúc bực mình, hét toáng lên: “Không nhiều, vừa đủ làm được bà cô nội của cậu, hài lòng chưa?” Mọi người trong trướng đều phá lên cười nghiêng ngả. Hồ nữ nói: “Cậu yên tâm, Lục Trúc là tiểu đệ tử của ta, năm nay mới mười chín thôi” Nhất Linh ngượng nghịu xoa xoa cái đầu trọc: “Vâng!” Hồ nữ nói: “Quy định của Thiên Hồ môn ta là người được truyền nội công độc môn của sư phụ chính là môn chủ tương lai của Thiên Hồ môn, cũng có nghĩa sau khi ta trăm tuổi về già, mọi thứ của Thiên Hồ môn đều là của Lục Trúc, cũng là của cậu nữa”. Nhất Linh không dám nói gì, chỉ cúi đầu nghe. Hồ nữ tiếp: “Vì thế việc mà ta muốn cậu làm thực ra cũng chính là việc của bản thân cậu” Hồ nữ nói lòng vòng một lúc, chân ý của bà ta Nhất Linh làm gì không hiểu, khi ấy cũng đã đoán được đến tám chín phần, ứng khẩu đáp: “Vâng, sư phụ cứ việc nói!” Hồ nữ dừng một lát, nói tiếp: “Ngày Hai tháng Hai sang năm, ngày Rồng ngẩng đầu, tại Thiên Long đại hội ta muốn trở thành Võ lâm chi vương”. “Quả nhiên như vậy”. Nhất Linh nghĩ, rồi gật đầu một cách sảng khoái: “Được, tôi nhất định sẽ dốc hết tâm sức, giúp sư phụ đạt được tâm nguyện này”. Hồ nữ hớn hở: “Tốt, vậy cậu hãy kết hôn với Lục Từ Anh và Lý Ngọc Châu trước, ta sẽ tặng cậu mật dược độc môn của ta. Thừa khi Lục Cửu Châu và Lý Thanh Long không đề phòng, cậu hãy lấy thuốc khống chế họ, dùng thực lực của ba phái, muốn giúp ta thành đế vương võ lâm thì dễ như trở bàn tay rồi” Nhất Linh toát mồ hôi hột, nghĩ thầm: “Kế hoạch của bà ấy lại còn độc ác hơn những gì Lục Trúc tỷ đã nói. Lục Từ Anh cùng Lý Ngọc Châu thật lòng với mình không phải mười phần thì cũng có tới năm, ta quyết không thể hại họ được!”. Liền lắc đầu, nhìn Hồ nữ nói: “Xin lỗi sư phụ, việc này đệ tử không thể làm được!” Vẻ mặt của Hồ nữ hơi đanh lại: “Chuyện này đối với cậu trăm lợi mà không hại, tại sao lại không thể làm được?” Nhất Linh lắc đầu: “Trong lòng đệ tử không yên”. Ánh mắt Ô Sơn Hồ nữ dần dần trở nên lạnh lùng, Nhất Linh vẫn nhìn thẳng vào bà ta không chút sợ hãi. Hơn một tháng trời tôi luyện trong biển lửa, đã dẫn đầu Thiết Huyết Minh đánh bại gần chục vạn quân binh hai hội, cớ gì cậu phải khiếp hãi một môn chủ Thiên Hồ môn nhỏ bé! Hồ nữ cũng biết Nhất Linh không hề úy sợ mình, lạnh lùng nói: “Đương nhiên, cậu không bằng lòng ta cũng không ép, huống hồ thực lực hùng mạnh của hai hội cũng còn đánh không lại cậu, một Thiên Hồ môn cỏn con của ta có bản lĩnh gì để buộc cậu phải cúi đầu chứ. Nhưng Lục Trúc là đệ tử của ta, ta bảo nó đi về đông, nó quyết không đi về tây, ta không cho phép nó lấy cậu, nó tuyệt đối sẽ không gặp mặt cậu!” Lục Trúc kêu lên thảm thương: “Sư phụ!” Nhưng bị Hồ nữ lạnh lùng trừng mắt nên vội cúi đầu, nước mắt tuôn như mưa. Đầu óc Nhất Linh như đờ ra, tâm phế đau điếng, Lục Trúc đã giống như dính liền với lục phủ ngũ tạng của cậu, nàng rơi nước mắt, lòng cậu cũng như dao cắt, cảm giác mỗi lúc một không thể chịu được, phải cúi đầu khuất phục đến nơi. Đúng lúc toan thở dài nhắm mắt đưa chân, chí phản kháng trong lòng bỗng nhiên lại hừng hực trỗi dậy, Nhất Linh ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Được lắm, sư phụ cứ đi đường của sư phụ. Tôi sẽ trở về lấy Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu, nhất thống lực lượng ba phái, Thiên Long đại hội năm tới sẽ tranh đấu một phen với Môn chủ, để xem rốt cuộc Môn chủ hay tôi trở thành Võ lâm chi vương!” Ngạo ngôn xuất khiến Ô Sơn Hồ nữ lặng người trên chỗ ngồi, cả Lục Trúc và các sư tỷ của nàng cũng ngây ra, không ai nói nổi một câu nào. Nếu như đơn độc đánh đấu, Ô Sơn Hồ nữ may ra một mình có thể giành phần thắng trước Lý Thanh Long hay Lục Cửu Châu, nhưng nếu ba phái hợp nhất thì Thiên Hồ môn sẽ không phải là đối thủ của bất cứ hội nào trong hai hội. Nhất Linh với thực lực một mình đơn đấu hai hội, đánh cho Lý Thanh Long phải dâng con gái cầu hòa, Lục Cửu Châu phải để ái nữ làm tin, bản lĩnh dù có nguồn gốc từ đâu thì cũng đã nghiêng trời lệch đất. Nếu ba phái hợp nhất tranh hùng ở Thiên Long Đại hội thì Ô Sơn Hồ nữ quyết không phải là đối thủ của cậu. Lục Trúc vừa yêu kính sư phụ, song cũng không thể dứt lòng với tình lang, trong lòng lo lắng giằng xé dữ dội. Bản lĩnh của Hồ nữ đương nhiên nàng biết rõ, ngay tại đây Thiên Hồ môn đang chiếm ưu thế về lực lượng, lại còn bao nhiêu thứ độc dược vô hình. Nhưng bản lĩnh của Nhất Linh nàng cũng từng được lãnh giáo, có thể nói là sâu như biển rộng như trời, không sao lường được. Nhất Linh có thể bứt râu Lý Thanh Long, vây khốn Lục Cửu Châu, lại có thể tự thoát khỏi mọi loại điểm huyệt độc môn, mỗi một chuyện đều làm trong những tình huống không thể, thậm chí tuyệt đối không thể tưởng tượng, ai mà biết trong bụng cậu ta còn chứa những võ công cao siêu gì? Hai bên xung đột, thắng bại quả là khó liệu. Bất kể là bên nào bị thiệt thòi, nàng đều cảm thấy đau lòng. Điều quan trọng nhất với Lục Trúc giờ đây là nếu hai bên xung đột, dù hậu quả ra sao thì cũng đều làm tổn hại đến tình cảm giữa nàng và Nhất Linh. Nói không chừng có thể khiến cho đôi nơi cách trở, mãi mãi không còn cơ hội gặp lại nữa. Nghĩ đến đây, Lục Trúc tan nát cả cõi lòng, liền rút mạnh một cây đao nhỏ trên bàn bên cạnh đâm thẳng vào tim mình. Cả Nhất Linh và Hồ nữ đều thất kinh cùng lao đến. Nhất Linh nhanh tay đoạt lấy thanh đao, song mũi đao đã lưu lại dấu máu. Nhất Linh hồn siêu phách tán, không còn để ý đến tỵ hiềm gì nữa, một tay xé rách y phục trước ngực Lục Trúc, bầu nhũ hoa trái tròn căng đã bị đâm một lỗ nhỏ, từ vết thương máu không ngừng rỉ ra. Nhất Linh hoảng hốt dùng tay bịt lại, Hồ nữ cũng hoảng hốt kêu lên: “Sao rồi, sao rồi?” Lục Trúc gào lên: “Tại sao lại cứu tôi, các người đều không thương gì tôi, chi bằng hãy để tôi chết đi cho rồi”. Hồ nữ vừa lo vừa giận, nhìn Nhất Linh cười nhạt: “Được rồi, được rồi, ta không ép cậu nữa để Lục Trúc khỏi phải bảo là ta không thương nó”. Lục Trúc mừng rỡ lao vào lòng Hồ nữ, khóc nức lên: “Sư phụ!” Nhất Linh buông tay, trên bàn tay đã dính đầy máu, trong lòng quặn đau, cúi đầu nói nhỏ: “Là tôi không tốt!” Hồ nữ lắc đầu: “Thôi bỏ đi!” Rồi lấy Kim sang dược đắp cho Lục Trúc. Nhất Linh khi ấy lại xấu hổ, tránh qua một bên không dám nhìn nữa. Băng xong vết thương, Lục Trúc vào trong thay quần áo rồi quay lại chỗ ngồi. Nhất Linh nắm lấy tay Lục Trúc song bị nàng hất sang một bên, cậu lại lì lợm đưa tay nắm lấy, lần này Lục Trúc không còn phản kháng nữa. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, trong lòng cả hai đều ấm áp lạ thường. Nhất Linh khẽ giọng thì thầm bên tai Lục Trúc: “Nếu như tỷ chết rồi, tôi cũng không thiết sống nữa. Tôi sẽ cùng với tỷ đến âm gian lại làm phu thê vậy” Lục Trúc trong lòng hớn hở, liếc cậu một cái, nũng nịu: “Tiểu hòa thượng lém, chỉ được cái miệng thôi!” Đã đến giờ ăn trưa, đệ tử Thiên Hồ môn bày cơm rượu. Nhất Linh không biết uống rượu nên chỉ ngồi ăn, cả hai bên không nhắc gì đến chuyện đã qua, chỉ tán gẫu những chủ đề vui nhộn. Tuy không phải là tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, song nữ nhân vốn không thiếu chuyện, mười mấy người tụm lại cười cười nói nói, tạo nên một bầu không khí hết sức náo nhiệt. Nhất Linh giải quyết được một vấn đề lớn, trong lòng vui mừng nên thỏa thích ăn uống, không còn quan tâm gì đến trai chay giới mặn, cũng không để ý rằng mình như đang bay giữa muôn trùng mây. Khung cảnh trước mắt Nhất Linh dần dần thay đổi, tiệc rượu không thấy nữa, bốn bề đều toàn một màu hồng, mười mấy sư tỷ của Lục Trúc đang ngồi nói chuyện thoáng cái đã đứng hết lên vây lấy Nhất Linh, không ngừng chuyển động. Áo xiêm dần dần rơi xuống, mười mấy mỹ nữ trên người giờ đây chỉ vắt một tấm the mỏng, thân hình khêu gợi uốn éo giữa ánh sáng mờ ảo chiếu qua nóc lều, khiến máu trong người Nhất Linh mỗi lúc một sôi lên. Toàn thân Nhất Linh rần rật khó chịu, chỉ muốn nhào tới chụp lấy những nữ nhân đó, mặc sức giày vò họ thành trăm mảnh. Giọng nói của Lục Trúc như vọng đến từ một chân trời xa xôi nào đó: “Sư phụ, sao người lại có thể dùng Thiên Hồ Nhiếp hồn đại pháp với cậu ấy?” “Tiểu hòa thượng này cứng đầu lắm, không dùng Thiên Hồ Nhiếp hồn đại pháp, làm sao hắn có thể ngoan ngoãn nghe lời ta?” Một chùm sáng từ trong đầu Nhất Linh vụt ra, kịch liệt đối chọi với thứ thuốc đang ngấm dần vào tâm thần cậu. Tuy cơ thể nóng rực như muốn nổ tung, song trong tâm lại bình lặng như đáy giếng. Nhất Linh ngồi xếp bằng tròn, tay kết thành liên hoa pháp ấn, nhắm chặt đôi mắt đang mơ hồ lại. Mồ hôi tuôn ra từ trong từng lỗ chân lông, bị hỏa nhiệt trên cơ thể làm bốc hơi tạo thành lớp lớp hơi mù. Dưới sự kích thích của dược tính, cơ bắp khắp người Nhất Linh không ngừng co giật, nhưng thân người thiền tọa của cậu lại không mảy may run rẩy. Hiện tượng kỳ quái này khiến cho cả sư đồ Hồ nữ không khỏi giương mắt đờ người, á khẩu vô ngôn.