Linh Khí Bức Nhân

Chương 100 : Ngọa hổ tàng long

Dịch: Thông Nhầm Bố Vợ "Đoạn Duệ, thành tích leo tường đeo thêm phụ trọng, một phút hai mươi hai giây; Mã Thiên mới, thành tích leo tường đeo thêm phụ trọng, một phút mười lăm giây!" "Tổ kế tiếp, Dương Siêu, Tạ Kim Vũ, chuẩn bị!" Trụ sở huấn luyện của Mũ Đỏ, cờ bay phấp phới, người người nhốn nháo, bầu không khí náo nhiệt đến cực điểm. Hai tên thanh niên có tư thế hiên ngang, thanh xuân dào dạt, người mặc đồng phục chiến đấu Liệt Diễm, làm nổi bật lên thân hình khôi ngô lại nhanh nhẹn, nhanh chóng chỉnh lý tốt bình chữa cháy, bình dưỡng khí, và mấy chục kiện công cụ, vác đến sau lưng, trọn vẹn trên trăm cân. "Xoẹt —— " Hai tay cùng hai chân của bọn hắn, được bao khỏa bời găng tay và giày chiến đặc chế, phun ra từng đạo khí lưu màu trắng, đây chính là "Áo giáp cường hóa", có thể giúp bọn hắn nâng thêm hơn 70% trọng lượng. "Xuất phát!" Tổng huấn luyện viên Lôi Tam Pháo ra lệnh một tiếng, Dương Siêu cùng Tạ Kim Vũ hung hăng liếc nhau một cái, sau đó giống như hai mũi tên, bay nhào ra ngoài, trên vách tường thẳng đứng của tòa nhà, di chuyển như giẫm trên đất bằng, vượt nóc băng tường. Hai người đều là cao thủ số một số hai trong mục"Leo tường đeo thêm phụ trọng", động tác nước chảy mây trôi cùng tốc độ nhanh như tia chớp, lập tức khiến cho tiếng khen hay vang lên khắp nơi. Đây chính là khảo thí tốt nghiệp của lớp tinh anh tại trụ sở huấn luyện của Mũ Đỏ, mỗi năm một lần, có thể xưng là "Cá chép vượt long môn", chỉ cần có thể thông qua mười hạng Địa Ngục, liền có thể trở thành thành viên chính thức của Bộ Đội Mũ Đỏ, đi trên con đường tươi sáng. "Dương Siêu, năm mươi bảy giây, Tạ Kim Vũ, năm mươi chín giây!" Chưa qua một phút, hai tên học viên tinh anh liền hoàn thành leo tường đeo thêm phụ trọng, Lôi Tam Pháo lại có chút không dám tin vào hai mắt của mình, cảm khái nói, " đã rất nhiều năm không có xuất hiện qua người mới có thể hoàn thành leo tường đeo thêm phụ trọng trong một phút, năm nay, chẳng những Dương Siêu, Tạ Kim Vũ biểu hiện xuất sắc, còn có không ít người cũng có thành tích tốt. "Xem ra, cấp trên nói không sai, linh khí khôi phục là khiêu chiến cũng là kỳ ngộ, mang đến đủ loại thiên tai đồng thời cũng thay đổi một cách vô tri vô giác, làm dịu thể phách cùng bộ não của nhân loại, làm chúng ta trở nên càng thông minh, càng cường tráng hơn. "Lão Hổ, thực lực bình quân của khóa năm nay gần nhất là tốt nhất trong mười mấy trong hai mươi năm gần đây, trách không được ngay cả ngươi cũng đích thân tới quan sát." Lôi Tam Pháo cười ha hả nhìn Vân Tòng Hổ. Vân Tòng Hổ là nhân viên chiến đấu, từ trước đến nay không quá quan tâm đến việc dạy học và huấn luyện, dĩ vãng khảo nghiệm mười hạng Địa Ngục của lớp tinh anh, hắn rất ít khi đích thân tới hiện trường, nhiều nhất là Lôi Tam Pháo tuyển chọn ra một nhóm hạt giống tốt, hắn lại đến chỉ bảo một hai, như vậy tương đối tiết tiết kiệm thời gian. Lần khảo thí này, Vân Tòng Hổ cũng dậy thật sớm, trời mới tờ mờ sáng liền đến đến trụ sở huấn luyện, từ khi học viên tinh anh bắt đầu làm nóng người, hắn bắt liền nhìn chằm không chớp, nhìn từ đầu tới đuôi, đối với mỗi một học viên, đều đặc biệt chú ý, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy lần tốt nghiệp này, từng cái đều là đáng giá bồi dưỡng hạt giống tốt. Bất quá, Lôi Tam Pháo phát hiện ánh mắt của Vân Tòng Hổ lại có chút khác lạ, sau khi nhìn qua một phần phần số liệu của khảo nghiệm, liền tỏ thái độ nghi hoặc, thất vọng, thậm chí... Mơ hồ có chút bất mãn? "Lão Hổ, ngươi giống như đang chờ mong cái gì?" Lôi Tam Pháo cười nói, " của khóa năm nay, chí ít cao hơn 20%, so với những năm trước, thành tích bình quân của mười hạng đầu càng cao hơn 30%, nếu không phải linh khí khôi phục, căn bản không có kết quả tốt như thế, ngươi còn muốn thế nào?" "Không có gì." Vân Tòng Hổ cười cười, trầm ngâm một lát, đạo, "Tất cả học viên tinh anh đều ở nơi này a?" "Đương nhiên." Lôi Tam Pháo càng thêm kỳ quái, "Làm sao vậy, thành tích của bọn hắn có vấn đề gì, không phải ngươi sẽ hoài nghi thành tích quá tốt, có người gian lận, sử dụng thuốc kích thích a?" "Không phải, không phải." Vân Tòng Hổ vội vàng lắc đầu, "Lần này có không ít học sinh khá giỏi, thành tích là rất tốt, thậm chí tốt hơn so so với trụ sở huấn luyện của Mũ Đỏ trên tỉnh, đây là linh khí khôi phục đưa tới đại lễ cho chúng ta, ta không có vấn đề... Chỉ bất quá, thật không còn người khác?" "Không có a, tất cả học viên tinh anh đều ở nơi này, phần lớn đã tiến hành bảy tám hạng khảo nghiệm, cho dù có người đến trễ, lúc này cũng đã sớm tới." Lôi Tam Pháo suy nghĩ một chút, đạo, "Đúng rồi, còn có một chuyện, ngươi có nhớ hay không có một sinh viên dự thính tên là "Sở Ca", cùng ngươi có ước định, muốn ở ngay trước mặt ngươi diễn luyện một lần mười hạng Địa Ngục, tiểu gia hỏa này mặc dù thiên phú không xuất sắc, nhưng huấn luyện vẫn rất khắc khổ và cố gắng vô cùng, chờ một lúc ngươi đi nhìn một chút, chớ đả kích tính tích cực của người ta, ta sắp xếp cho hắn tại sân huấn luyện số chín." "Là tiểu gia hỏa đã thức tỉnh "Lực lớn vô cùng" trong phế tích? Vừa vặn ta cũng có việc muốn tìm hắn." Vân Tòng Hổ gật đầu, hắn đã nói là làm, tự nhiên chưa quên hứa hẹn với Sở Ca, chỉ là có chút kỳ quái, "Vì cái gì an bài tại sân huấn luyện số chín, đây không phải là bãi phế thải đã sớm phong bế lại?" "Hắn là sinh viên dự thính, không có tư cách tham gia khảo thí chính thức, an bài xa một chút, miễn cho phá hư quy củ của chúng ta." Lôi Tam Pháo nói. Thật ra thì Lôi Tam Pháo cũng không sợ Sở Ca sẽ "Phá hư quy củ". Vô luận là sở đại phát thần uy trong tòa nhà sụp đổ, vẫn là hung hăng đánh thiếu niên khống chế dị hỏa, đều đủ để để Lôi Tam Pháo nhìn Sở Ca với con mắt khác. Càng khỏi nói Sở Ca vẫn là học sinh tốt của chiến hữu cũ Nghiêm Thiết Thủ. Bất quá, Lôi Tam Pháo bí mật quan sát, phát hiện biểu hiện của Sở Ca trong huấn luyện thường ngày thực sự rất khó làm người khác vừa lòng. Nói như thế nào đây, tiểu tử này rất khắc khổ, cũng không sợ đập, dáng vẻ sức cùng lực kiệt chưa tỉnh ngủ, thiếu một chút tinh khí thần mạnh mẽ, giống như là thời thời khắc khắc đeo lấy mấy trăm cân trọng lượng để huấn luyện. Lại thêm trên internet nữa, cái gì "thiên kiêu ăn khỏe nhất", cái gì "Giá áo túi cơm", cái gì "Thùng cơm", đủ loại ô ngôn uế ngữ giống như thủy triều dũng mãnh lao tới Sở Ca, khiến Lôi Tam Pháo cực kỳ lo lắng cho trạng thái tinh thần của hắn. Vậy còn chưa đủ, mười ngày nay, Sở Ca vẫn không đến căn cứ huấn luyện, đây đương nhiên là tự do của sinh viên dự thính, nhưng Lôi Tam Pháo cũng cảm thấy, tiểu tử này hẳn là đã đánh mất hi vọng. Lôi Tam Pháo nghĩ thầm, nếu như sắp xếp Sở Ca cùng một chỗ với học viên tinh anh, biểu hiện vụng về của hắn khẳng định sẽ khiến cho cười vang, người trẻ tuổi da mặt mỏng, làm sao chịu được kích thích dạng này, nói không chừng liền không gượng dậy nổi. Cho nên, còn không bằng sắp xếp đến địa phương hẻo lánh, chờ một lúc cho hắn đơn độc thử một lần, biểu hiện lại vụng về cũng không ai nhìn thấy, hắn cùng Vân Tòng Hổ lại nói vài lời cổ vũ, tốt xấu để tiểu tử khôi phục lòng tự tin. Đến lúc đó chính mình tái tranh thủ tranh thủ, chỉ bằng năng lực "Lực lớn vô cùng" của Sở Ca, dù là không được phép vọt tới phía trước, lưu ở phía sau lái máy công trình, hoặc là khiêng thiết bị nặng giúp toàn bộ tiểu đội cứu viện—— lấy cách như vậy gia nhập Bộ Đội Mũ Đỏ, vẫn là có thể mà! Đây cũng là Lôi Tam Pháo có ý tốt, đặc biệt bảo vệ Sở Ca. "Vậy được." Vân Tòng Hổ ngáp một cái, mất hết cả hứng nói, " khảo nghiệm kết thúc, chúng ta liền đi tìm Sở Ca." ... Sân huấn luyện số chín. Đây là sân huấn luyện hẻo lánh nhất cũng cổ xưa nhất trong trụ sở huấn luyện, lâu năm không được tu sửa, đủ loại thiết bị cùng kiến trúc đều bị rỉ sét và phủ đầy bụi. Sở Ca bưng chậu nước, cầm một cây chổi lớn, ra sức quét dọn, miễn cho lát nữa khảo thí trước mặt Vân Tòng Hổ sẽ bị bụi đất tung bay, cả người chật vật. Từ nhỏ đã làm việc trong cửa hàng mì hoành thánh, công việc dọn dẹp đều là làm quen, hơn nữa Sở Ca đã ăn hết hai mươi bát mì hoành thánh to lại dùng tiếp trái cây khôi phục loại lớn, ngủ trọn vẹn một ngày một đêm, toàn thân thư thái, lúc này cảm thấy ngay cả khủng long đều có thể đánh chết, hoạt động một chút gân cốt, cũng rất dễ chịu. Một bên huýt sáo, một bên quét rác cùng lau thiết bị, trong chốc lát, đã dọn sạch sân huấn luyện lớn như vậy, Sở Ca mỉm cười, hoạt động gân cốt, chuẩn bị tăng lên khối lượng vận động. Lúc này, hai mắt bống nhiên nhìn thấy một người mặc trang phục nhân viên văn phòng của Bộ Đội Mũ Đ, làn da trắng bệch, tóc mai điểm bạc, đi qua từ bên cạnh sân huấn luyện. Ngay từ đầu, Sở Ca cũng không hề để ý, có rất nhiều nhân viên văn phòng trong trụ sở huấn luyện, cũng không lạ kỳ gì. Nhưng không biết tại sao, đáy lòng mơ hồ ghim một cây gai, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Đến tột cùng là cái gì đây... Đến tột cùng là... Là sát khí! Con ngươi của Sở Ca bỗng nhiên co vào. Bộ Đội Mũ Đỏ chủ yếu phụ trách dập lửa, chống động đất, cứu tế, mặc dù tính nguy hiểm của công việc tuyệt không kém hơn quân đội Địa Cầu, nhưng cuối cùng khuyết thiếu một chút sát khí. Dù cho Vân Tòng Hổ là Mũ Đỏ Vương Bài, vào sinh ra tử nhiều năm, nhưng cũng không có tự tay giết qua người. Mà tên nhân viên văn phòng này có làn da trắng bệch, xem xét liền biết là thường xuyên ngồi trong phòng làm việc, mặc dù hết sức che giấu, trên thân lại để lộ ra sát khí nhàn nhạt, khiến cơ bắp toàn thân của Sở Ca đều căng cứng, rơi vào tình trạng chuẩn bị cho chiến đấu. Hơn nữa, sân huấn luyện số chín đã phong bế nhiều năm, hắn làm sao lại đi qua từ bên này? Hắn đi tới từ hướng bắc, mặt phía bắc của sân huấn luyện số chín, ngoại trừ một gian nhà kho, liền là tường vây, bên ngoài tường vây không phải là căn cứ. Cho nên, hắn là từ bên ngoài tiến đến? Thật thú vị, một "Nhân viên văn phòng" tỏa ra sát khí như có như không, cửa lớn có lại không đi, hết lần này tới lần khác lại lén lén lút lút từ tối trèo qua tường vây tiến vào? Sở Ca nhìn chằm chằm tên này "Nhân viên văn phòng". Trong nháy mắt, đối phương cũng cảm giác được ánh mắt nóng rực của Sở Ca, nao nao, quay đầu nhìn Sở Ca. Đây càng thêm chứng minh phán đoán của Sở Ca là đúng, nếu như là nhân viên văn phòng, không thể có cảm giác bén nhạy như thế. Hơn nữa, tên này nhìn có chút quen mắt a. Mặt của tên này trang điểm rất kĩ lưỡng, trên sống mũi còn đeo một đôi kính mắt, mình hẳn là chưa gặp qua. Nhưng xuyên thấu qua khuôn mặt, loại kia thần khí, đặc biệt là phong mang từ chỗ sâu trong đôi mắt, lại khiến cho Sở Ca cảm thấy uy hiếp cùng hứng thú. Sở Ca nheo mắt lại, đáy mắt đồng dạng tách ra ánh sáng khác thường. Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung, Sở Ca mở to hai mắt nhìn, thốt ra: " thiếu tá quân đội, Quan Sơn Trọng!"