Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt
Chương 67
Thích Thiệu Phong suy nghĩ mọi biện pháp mà cậu có thể nghĩ đến. Cuối cùng, chồn dưới thân phận là thú cưng qua kiểm dịch cũng chính thức nhập cảnh. Chờ đến lúc nó vào Thích gia đã là chuyện ba tháng sau.
Đón chồn về nhà, Thích Thiệu Phong dẫn nó đi một vòng quanh nhà.
“Xem đi, chuẩn bị cho mày hết rồi. Tao cũng đã đọc sổ tay cách nuôi thú cưng. Lại đây, xem giường của mày, đồ chơi của mày.”
Trước đó Thích Thiệu Phong đã tìm hiểu một chút. Cậu biết tập tính của chồn tương tự như chó mèo, giống loài mèo thích sạch sẽ, sẽ dùng bô riêng, lại hiếu động như chó, cậu đã sớm mua đồ dùng cần thiết rồi.
Thích Thiệu Phong đặt tên cho con chồn này là – Tiểu An.
Đã từng nghe bạn nè nói nuôi thú cưng có thể sẽ mang đến phiền toái. Sau khi nhận Tiểu An về, Thích Thiệu Phong tuyệt nhiên không cảm thấy nó phiền tóai. Tiểu An rất thông minh, gần như lập tức đã thích ứng được hoàn cảnh mới. Nói học được cách sử dụng bô như thế nào, thoạt nhìn tựa hồ đối với tất cả về ngôi nhà mới đều tò mò, lại chưa từng đảo loạn thứ gì. Nó im lặng như thuận không cần Thích Thiệu Phong chú ý tập luyện nhiều lắm.
Nó bám dính người ngoài dự liệu của Thích Thiệu Phong. Tiểu An dị thường không muốn xa rời chủ nhân, nó thích đi theo Thích Thiệu Phong, chỉ cần Thích Thiệu Phong tan tầm về nhà, nó thế nào cũng lượn lờ xung quanh chủ nhân, một khắc cũng không rời. Thậm chí lúc Thích Thiệu Phong đi tắm nó cũng theo vào phòng tắm, vì thế Thích Thiệu Phong liền nhân cơ hội này giúp Tiểu An tắm rửa. Mỗi khi Thích Thiệu Phong phải ra ngoài làm việc, Tiểu An sẽ đi theo cậu, ở huyền quan nhìn cậu đổi giày, bộ dáng không buông; nếu lúc này Thích Thiệu Phong bế nó, kia quả thực vô pháp thả nó xuống, luôn phải dỗ dành cả buổi sáng mới có thể thật sự rời nó ra khỏi cửa; nó còn thập phần tham luyến ôm ấp của chủ nhân, chỉ cần Thích Thiệu Phong ngồi xuống, nó sẽ nhảy lên chân Thích Thiệu Phong, được vuốt ve còn lộ ra biểu tình thập phần hưởng thụ.
Vì con thú cưng này, Thích Thiệu Phong đã vài lần từ chối vài chuyến công tác, cậu không thể yên tâm để Tiểu An ở nhà một mình, tạm thời chưa tìm được chỗ có thể gửi nhờ được.
Nhóm đồng nghiệp biết Thích Thiệu Phong nuôi chồn, đòi đến xem. Đợi đến khi thấy được con chồn bạch sắc xen lẫn chút nâu xám, nhóm nam nữ đều nhào đến đòi ôm, lại càng không ngừng khen lớp lông đẹp đẽ mềm mại rờ êm tay kia.
Hiển nhiên Tiểu An thập phần khiến nhóm nam nữ vui vẻ, các nàng khen bộ dáng nó xinh đẹp, nói thẳng tuột nó có bộ lông mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp cùng hình dáng thần bí. Nghe được nhóm nữ đồng nghiệp nói hình dáng thon thả là ‘thần bí’, các đồng nghiệp nam đều cười lớn.
Thích Thiệu Phong vốn tưởng Tiểu An sẽ sợ người lạ, càng lo lắng nó có thể sẽ vì sợ quá mà cắn người hay không và vân vân, kết quả đều không có. Tiểu An dịu ngoan để người vuốt ve ôm ấp, không chút phản kháng. Nhìn Tiểu An rúc vào ngực các đồng nghiệp khác, Thích Thiệu Phong không hiểu vì sao, trong lòng thế nhưng có chút chua chua.
Đợi sau khi nhóm đồng nghiệp đi rồi, Thích Thiệu Phong ôm Tiểu An, nhịn không được nói với nó: “Mày sao lại ôn thuần như vậy chứ? Rất ôn thuần, tao cũng không nhẫn tâm khi dễ mày. Bất quá a, không được ôn thuần như vậy trước mặt người khác, có nghe không! Còn nữa, tao sẽ bảo vệ mày, tuyệt đối không để người khác khi dễ mày. Mày a, chỉ để một mình tao khi dễ là được rồi.”
Tiểu An giống như nghe hiểu, đột nhiên quay mặt đi. Bộ dáng giận dỗi này của nó Thích Thiệu Phong đã rất quen thuộc, chỉ cần cậu nói nói vài câu với nó, chồn dường như có thể hiểu cậu nói gì tất nhiên sẽ không tự nhiên chống đỡ được.
Thích Thiệu Phong vươn tay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu An lại, để nó đối diện với cậu. Bộ dáng con chồn này thật sự rất đáng yêu, gương mặt nhỏ tinh xảo thập phần khiến người ta thích, Thích Thiệu Phong nhịn không được khen: “Ân, ngươi thật đúng là một con chồn xinh đẹp.”
Tiểu An nghe được, rụt người lại, đầu cũng thấp xuống.
“Gì đó, lại mắc cỡ, tao nói rất thật lòng đó.” Thích Thiệu Phong nói xong vươn tay sờ sờ đầu Tiểu An, “Ai, thật sự là cái tên thích làm nũng, lại bám dính người, dễ mắc cỡ còn rất không tự nhiên a.” Thích Thiệu Phong thở dài.
Đúng vậy, chỉ bốn tính từ đã hoàn toàn có thể dùng để hình dung Tiểu An nhà Thích Thiệu Phong.
Có một chuyến công tác Thích Thiệu Phong không thể lại từ chối, cậu phải tạm thời rời Hương Đảo vài ngày. Thích Thiệu Phong đưa Tiểu An đến bệnh viện thú cưng, dặn đi dặn lại, nhờ nhân viên chiếu cố nó thật tốt.
Trước khi đi, Thích Thiệu Phong ngồi trước lồng Tiểu An, giải thích đi giải thích lại với Tiểu An: “Không phải tao không cần mày, tao chỉ là phải đi công tác. Đi công tác. Hiểu không? Là công tác, công tác, phải đi. Cho nên tao phải tạm rời đi một thời gian ngắn, chỉ tạm thời. Mày ở đây ngoan ngoãn chờ tao quay về.”
Những lời này Thích Thiệu Phong đã nói với Tiểu An rất nhiều lần khi còn ở nhà, hiện tại vẫn nhịn không được lặp lại lần nữa. Tiểu An giống như hiểu được, đứng thẳng trên chân sau, chân trước bám vào thành lồng, si ngốc nhìn Thích Thiệu Phong, đôi mắt đen láy ngập nước, giống như đang kìm nước mắt.
“Nó không hiểu đâu.” Nhân viên chăm sóc đứng bên cạnh nói.
“Thanh âm cũng có tác dụng trấn an đi.” Thích Thiệu Phong nói. Ở Thích gia, Tiểu An được thả rông. Biểu hiện của nó thập phần tố, lồng sắt được chuẩn bị trước đó cũng chưa dùng qua. Hiện tại nhìn Tiểu An đứng trong lồng, Thích Thiệu Phong trong lòng sầu não.
“Tao rất nhanh sẽ quay về.”
Cách lồng sắt, Thích Thiệu Phong vói ngón tay vào, Tiểu An lập tức đặt chân lên, lưu luyến không rời.
Công tác trở về, Thích Thiệu Phong trước đi đi đón Tiểu An về nhà.
Thích Thiệu Phong một bên lấy sữa tắm chuyên dụng tắm cho Tiểu An, một bên sờ, “Mấy ngày thôi, ngô, hình như ốm đi.”
Buổi tối, Tiểu An nằm bên cạnh Thích Thiệu Phong. Nó vào nhà không bao lâu, vì biểu hiện thật sự rất tốt rất ngoan, được Thích Thiệu Phong cho phép lên giường ngủ cùng.
Ôm Tiểu An đặt lên ngực để nó nằm sấp, Thích Thiệu Phong nhìn Tiểu An, “Nhớ tao không?” Cậu cố ý trêu ghẹo hỏi.
Tiểu An lập tức quay mặt qua một bên, vẻ mặt y như Thích Thiệu Phong tưởng tượng.
“Ha, lại mắc cỡ.”
Tiểu An có vẻ không cao hứng lắm, nhưng không chạy trốn. Cách xa rồi gặp lại, nó tựa hồ cũng không muốn rời khỏi chủ nhân.
“Mày a, ngoan thì lại rất ngoan, mặc kệ tao nói thế nào ôm a hôn a xoa a, mày cũng không phản kháng. Nhưng mà vì sao chỉ cần tao nói gì đó mày lại quay mặt đi hả?” Thích Thiệu Phong cố ý nói thêm.
Tiểu An toát ra bộ dáng tức giận, nhưng không chạy đi, vẫn nằm trên ngực Thích Thiệu Phong.
Nhớ đến lần đầu gặp nhau, Thích Thiệu Phong cảm thán: “Chúng ta kỳ thật hẳn xem như có duyên phận, bằng không sao lại nhận biết nhau?”
Tiểu An nghe được, nhất thời càng quay mặt đi. Vừa thấy biểu tình nó như vậy, Thích Thiệu Phong cười nói: “Ha, mày lại mắc cỡ.” Cậu vươn tay sờ mặt Tiểu An, muốn muốn bắt nó quay mặt lại.
Tiểu An đột nhiên co người nhảy xuống giường, lập tức chạy trốn.
“Uy, uy,” Thích Thiệu Phong ngồi dậy cười nói: “Uy. Thiệt là, dễ mắc cỡ như vậy, lại còn khi mắc cỡ liền trốn đi. Cái tên không có tiền đồ.”
Sáng sớm hôm sau, Thích Thiệu Phong vừa tỉnh lại liền thấy, con chồn buổi tốn trốn đâu mất giờ đã xuất hiện bên cạnh, cuộn người ngủ say.
“Ha, quả nhiên vẫn không rời bỏ tao.”
Thích Thiệu Phong chính là thích nói lời chọc ghẹo thú cưng của cậu, trong cuộc sống cậu lại càng yêu thương nó, thập phần quan tâm, là một chủ nhân tốt đúng chuẩn. Có lẽ đúng là vì biết Thích Thiệu Phong đối với nó rất tốt, Tiểu An lại phi thường tin tưởng cùng ỷ lại Thích Thiệu Phong.
~oOo~
Tiểu Mộc:
Tìm hình em Tiểu An để mọi người dễ hình dung. Dễ thương không?
<img alt=c09d6535cf261c71fe45081b230c6943 src="https://kimurachan.files.wordpress.com/2015/04/c09d6535cf261c71fe45081b230c6943.jpg" data-pagespeed-url-hash=675066834 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
<img alt=99ee3df038560dcb96c02243d2db414e src="https://kimurachan.files.wordpress.com/2015/04/99ee3df038560dcb96c02243d2db414e.jpg" data-pagespeed-url-hash=1923060602 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
10 chương
129 chương
44 chương
64 chương
1595 chương
462 chương
61 chương