Linh Chu

Chương 582

Tâm Nô, ta chỉ muốn một mình ngươi đến, làm thế nào ngươi cũng mang đến tiểu tử này ? Phong Phi Vân bước ra một bước, hắn nói: - Nàng dẫn ta tới, tự nhiên là để giết ngươi. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không ngâm nước tiểu mà đi soi chính mình có bộ dáng gì nữa? - Tiểu tử, ngươi muốn chết! Lục Vân tức đến đỉnh đầu đều bắt đầu bốc khói, trực tiếp liền tấn công về hướng Phong Phi Vân. Phong Phi Vân trực tiếp nghênh đón, tốc độ nhanh đến đã không còn thấy bóng dáng. Một ánh đao từ trong tay bay ra, bóng dáng Bạch Long xuyên qua không gian, trực tiếp cắt đứt đầu Lục Vân rơi xuống. "Bịch" một tiếng, nó rơi trên mặt đất. Phong Phi Vân một cước đá bay thân thể của hắn đi ra ngoài. Tất cả điều này đều phát sinh trong lúc nhanh như chớp giật, Phong Phi Vân liền lại đã đứng trở về chỗ cũ, trên người vẫn không nhiễm một hạt bụi. - Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Một cỗ khí tức khổng lồ vô biên vô tận từ trên trời giáng xuống, mang theo uy phong Lôi Đình, làm cho người ta vô cùng vô tận cảm giác bị đè nén. Trong khoảnh khắc, liền có một ông lão uy nghiêm xuất hiện ở trong tầng thứ mười một tầng. Đôi mắt già nua của lão phát lạnh, nhìn chăm chú thi thể không đầu của Lục Vân trên mặt đất, lại nhìn về phía Phong Phi Vân. - Cũng dám giết con ta... Lửa giận trên người ông lão này so sánh Lục Vân thì cường thịnh hơn, quả thực tức thì phải nhanh chóng bao phủ Phong Phi Vân. Phong Phi Vân đứng nổi bật ở nơi này, vui vẻ không sợ sệt lấy ra Thần Vương Lệnh. Hắn nắm ở trong tay, vươn tay ra, lệnh bài cơ hồ gí sát đến trên mặt lão già kia. - Thần... Thần Vương Lệnh! Lão già này trong lòng kinh động sợ hãi, tựa như quả bóng cao su bị xì hơi. - Bịch! Trực tiếp quì ở trên mặt đất! - Bái kiến Thần Vương! Ông lão này không dám nửa phần lỗ mãng, cung kính quỳ gối trước mặt Phong Phi Vân, thấy Thần Vương Lệnh như thấy Thần Vương. Thần Vương Lệnh vô phương làm giả, đương thời chỉ có một khối như vậy. Phong Phi Vân thu lại Thần Vương Lệnh rồi nói: - Phó tháp chủ, con của ngươi đáng chết, ta giết hắn chính là thay trời hành đạo. - Hắn tự nhiên là đáng chết, Phong công tử, giết được là tốt. Ông lão này đã đoán ra thân phận của Phong Phi Vân. Người có thể cầm Thần Vương Lệnh trong tay, trừ Thần Vương ra thì cũng chỉ có là Yêu Ma Chi Tử. - Ngươi không có câu oán hận? Phong Phi Vân hỏi. - Nghịch tử kia gieo gió gặt bão, bị chết làm hả hê lòng người, ta làm sao có câu oán hận. Ông lão đều đã tu luyện hơn hai trăm năm tại Vạn Tượng Tháp. Thần Vương là cỡ nhân vật ra sao thì so với ai khác lão đều rõ ràng hơn. Đắc tội với truyền nhân của Thần Vương, như vậy cách cái chết cũng không xa. Nếu như Thần Vương muốn muốn giết lão, coi như cách mấy ngàn dặm đều có thể một kích diệt bỏ lão. Nếu muốn giữ được mạng sống, phải nén giận. Mhững vị tôn sư của Ngự Thú Tháp đều bị kinh động, mà ngay cả Thái Thượng tôn sư đều có mấy vị đi đến đây. Những ông lão này nhìn qua một chút thi thể của Lục Vân trên mặt đất, lại nhìn một chút phó Điện Chủ quì ở trên mặt đất, đều là hai mặt nhìn nhau. Mà ngay cả tháp chủ Ngự Thú Tháp đều bị kinh động, lấy phân thân giáng xuống. Ngàn vạn ánh hào quang bay đi vào, thân thể hư ảnh ngưng tụ thành một hình người xinh đẹp. Tháp chủ Ngự Thú Tháp giáng xuống, đó là một người nữ nhân mặc áo đỏ, dung mạo tuyệt vời, uy nghiêm khiếp người. Mặc dù chỉ là một đạo hư ảnh, cũng đã làm kinh động sợ hãi mọi người có mặt ở đây. Tất cả tu sĩ đều quì ở trên mặt đất, mà ngay cả phó Điện Chủ, nhân vật cấp bậc Thái Thượng tôn sư cũng không ngoại lệ. Phong Phi Vân đứng ở vị trí chính giữa, đứng thẳng lưng. Mặc dù là tháp chủ Ngự Thú Tháp có được tu vi Bán Bộ Cự Kình thì cũng không thể đè được hắn quỳ xuống đất. Hắn nói đúng mức thoả đáng: - Phong Phi Vân, phụng lệnh của Thần Vương tiến vào dị thú Hồn Cảnh tu luyện. Tháp chủ Ngự Thú Tháp thản nhiên hỏi: - Ngươi chính là Yêu Ma Chi Tử xưa nay chưa từng thấy? Tên tuổi của Phong Phi Vân đã sớm truyền khắp Tu Tiên Giới, mà ngay cả nhân vật tuyệt đỉnh thế hệ trước, dân chúng bình dân thế giới phàm tục cũng biết có một người như thế. Thần Tấn Vương Triều có hơn một ngàn ức dân cư, hơn một ngàn ức người này cơ hồ cũng biết danh hiệu Yêu Ma Chi Tử. - Đúng là tiểu tử. Phong Phi Vân đáp. Tháp chủ Ngự Thú Tháp gật đầu, rồi nói: - Ta đã nhận được thông báo của Thần Vương, Thần Vương Lệnh ta cũng đã xem. Tâm Nô, ngươi mang hai người bọn họ đi dị thú Hồn Cảnh. Quý Tâm Nô có hơi liếc mắt nhìn Phong Phi Vân, trong mắt hiện ra một vẻ tán thưởng khen ngợi. Hỗn khất nhi trước đây chỉ có thể trốn ở trong kho củi, hiện nay đã lại trở thành Yêu Ma Chi Tử mà thiên hạ đều biết tiếng. Phong Phi Vân và Vương Mãnh cùng với Quý Tâm Nô đi về hướng tầng trên của Ngự Thú Tháp. Không lâu lắm liền đi tới tầng thứ sáu mươi sáu, nơi này có hai vị bà lão bảo vệ. Muốn tiến vào bên trong cần tổng cộng hai chiếc chìa khóa, chia ra nắm giữ ở trong tay hai người bọn họ. Hai bà lão này ngồi xếp bằng giữa không trung, thân thể tựa như biến thành hai khối cổ thạch, vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đã ngồi xếp bằng ở chỗ này bao nhiêu năm. Đến lúc ba người Phong Phi Vân đi tới phía trước đại môn, hai bà lão cơ hồ mở mắt trong cùng một lúc. Ánh mắt mênh mông như bầu trời sao, mang theo một cỗ thần uy khiếp người, làm cho lòng người sinh khiếp đảm. Còn những kẻ nhát gan sẽ trực tiếp bị ánh mắt của bọn họ hù dọa đến vỡ mật. Quý Tâm Nô tiến lên giao thiệp một lúc với hai bà lão. Hai bà lão này mới thu hồi ánh mắt, nhưng mà lại đều mang theo một vẻ khác thường mà nhìn Phong Phi Vân. Trong ánh mắt đó có bừng tỉnh, khen ngợi, chờ mong... - Vào đi thôi! Hai vị bà lão vẫn không nhúc nhích như trước, trong mắt đều tự phóng ra một đạo ánh vàng rực rỡ.Đạo ánh vàng rực rỡ bao vây lấy một cái chìa khóa, nó mở ra đại môn đến đi thông dị thú Hồn Cảnh. Quý Tâm Nô nói: - Phong Phi Vân, ngươi cần phải bế quan hai năm trong dị thú Hồn Cảnh. Cứ mỗi nửa tháng ta sẽ đưa thức ăn một lần đến cho ngươi. - Cám ơn, quý cô nương! Phong Phi Vân cười nói. - Ta đây đúng là lúc thân thể đang cần cao hơn, tốt nhất có thịt Kỳ Ngưu, càng nhiều càng tốt. Ta thích ăn cả cái chân con Kỳ Ngưu. Vương Mãnh cười to mà bảo. Phong Phi Vân đã đi trước một bước tiến vào trong đại môn. Sau khi tiến vào trong đó giống như là vượt qua một màn nước, tiến vào một không gian hoàn toàn độc lập. Dị thú Hồn Cảnh! Hắn đứng ở trên một khối đá vuông vức mỗi chiều ba trượng,trước mắt là hoàn toàn đen kịt, chỉ có thể mơ hồ thấy, có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ khác nhau đang trôi nổi ở trong không khí. Có tảng chỉ lớn như nắm tay, có tảng so với vài quả núi vẫn còn lớn hơn. Nơi này lạnh như băng mà cô quạnh, giống như là vũ trụ mênh mông, vô biên vô hạn. Mà sự thực bố cục nơi này cùng vũ trụ cực kì tương tự, chỉ là bị thu nhỏ vô số lần.