Linh Chu

Chương 518

Thân thể Từ Đào lao tới, ăn mặc cản thi bào màu tím, trên người có một cổ tử khí bao phủ, sắc mặt tái nhợt dọa người. Chiến thi này sau khi Từ Đào đi vào Nam Thái Phủ, thật vất vả mới tế luyện ra được, nhưng lại bị Tô Huyết một kiếm miểu sát, hắn làm sao không đau lòng? - Không biết sống chết! Tô Huyết tay cầm chuôi kiếm, thân thể khẽ động, bay ra như thiểm điện, kiếm quang lóe lên, trên cổ Từ Đào lưu lại vết máu thật sâu, thiếu chút nữa một kiếm chém bay đầu hắn. - Thế mạng khôi lỗi! Ah, ngươi thế mạng được mấy lần? Tô Huyết giọng nói lạnh lẻo vang lên. Ở xa xa có một thi tà té xuống, đầu và cổ ở riêng, chính là Từ Đào sử dụng thế mạng khôi lỗi, nếu thi tà không chết, kẻ chết chính là hắn. Nữ nhân này ra tay đủ cay và hung ác, Từ Đào nghĩ tới lại sợ, sờ lên cổ một cái. Tô Huyết đánh tới, Từ Đào vội vàng chạy trốn, tay phải cầm cẩn thi linh, trong đống tuyết không ngừng có thi tà bay ra công kích Tô Huyết, nhưng mà những thi tà này không thể ngăn được kiếm của Tô Huyết. Kiếm của Tô Huyết thật sự đáng sợ, một đường đuổi theo, chỉ còn lại tàn thi của thi tà. Nàng quả thật còn đáng sợ hơn cả thi tà. - Tiểu nương, ta biết sai rồi, cầu ngươi tha mạng cho ta. Từ Đào nhanh chóng chạy trốn, cảm giác sau lưng có sát ý bài sơn đảo hải, từng tiếng kiếm ngân khiến hắn sởn tóc gáy. Phong Phi Vân giống như không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, chỉ đứng ở vách đá, ánh mắt cẩn thận cúi nhìn thánh bia, đã tìm ra một ít mánh khoe.s - khí tức này gần giống tế đàn cổ xưa trên Bán Đạp Sơn, chẳng lẽ thánh bia này có liên hệ với tế đàn kia sao? Thánh bia trong thánh hồ và tế đàn trên Bán Đạp Sơn đều là trên trời rơi xuống, nhưng mà cũng không có ghi lại chúng đồng thời bay xuống hay không, cho nên cũng không có ai đi khảo cứu chúng có liên quan hay không. Phong Phi Vân nhìn thấy tế đàn vận chuyển, lúc ấy lưu vào trí nhớ quy luật vận chuyển của đám đá kia, cảm giác có đường vân giống như thánh bia, nếu có thể thấy rõ đường vân là gì, có thể hiểu rõ về chúng. Đêm nay có nhật thực là cơ hội hiếm thấy. Phong Phi Vân tiếp tục tâm vô tạp niệm, quan sát thánh bia. Tô Huyết muốn giết một người, há dễ dàng để người đó trốn đi như thế, đã có hơn ba mươi bộ thi tà chết dưới kiếm của nàng, đuổi theo Từ Đào tới gần cổ miếu. - Cứu mạng ah! Cứu mạng ah! Từ Đào tiến vào trong Tịch Thần cổ miếu. Trong cổ miếu có âm thanh cá gỗ và phật đăng lóe lên. - Hôm nay ai cũng không cứu được ngươi! Thân ảnh Tô Huyết lóe lên, liền rút kiếm đuổi vào Tịch Thần cổ miếu, không tốt, chân còn chưa chạm đất đã vội vàng rút về. Nhưng mà đã chậm. Bành! Cửa miếu đột nhiên đóng lại, cửa sổ khép lại toàn bộ, một đám thi quan màu tím hiện ra, hóa thành một trận bàn to lớn, lơ lửng trên cổ miếu, phong tỏa không gian nơi này. Tiếng cười của Từ Đào tiếng truyền ra trong cổ miếu: - Ngươi thật sự cho rằng lão tử sợ ngươi sao? Chỉ muốn dẫn ngươi mắc câu thôi. Trong cổ miếu có âm thanh khác, không chỉ có một mình Từ Đào, tiếng cười tục tằng vang vọng. - Từ Đào, thực sự tại nơi chim không thèm ỉa này có thể tìm ra nữ nhân xinh đẹp như thế, thật sự là phúc của mọi người. - Nữ nhân này rất lợi hại, còn phải làm phiền mấy sư huynh chữ địa giúp đỡ. Từ Đào cười nói. - Không sao, ta ở trong thi động mang theo chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng, đủ để chế phục nữ nhân này. Một tên cản thi nhân chữ địa nói ra. - Ta cũng mang theo một xác ướp cổ Thiên Mệnh nhất trọng, hôm nay chúng ta trong phật đường này làm một ít chuyện khoái hoạt. Lại có một cản thi nhân chữ địa cười nói. - Không nghĩ tới nữ tử ở Nam Thái Phủ đúng là xinh đẹp, Bắc Cương phủ chúng ta muốn tìm được mỹ nhân như thế, thật sự là khó hơn lên trời, may mắn Sở Cực Bắc sư huynh chữ thiên không ở đây, bằng không làm gì có chuyện tốt cho chúng ta. Trong cổ miếu truyền ra tiếng cười dâm đãng, cửa sổ đóng chặt, không biết bên trong tụ tập bao nhiêu đệ tử Tử Minh thi động muốn bắt sống Tô Huyết. Thánh bia trong thánh hồ và tế đàn cổ xưa trên Bán Đạp Sơn có liên hệ kỳ diệu, quan hệ giống như mặt trăng và quần tinh vây quanh Cũng chỉ có đứng trên đỉnh Tịch Thần Phong mới có thể nhìn thấy tòa cảnh thánh bia, mới nhìn ra mánh khóe. Phong Phi Vân dùng tiểu diễn chi thuật thôi diễn, muốn trước khi trời tối tìm hiểu ra bí ẩn của thánh bia.. Mà lúc này trong cổ miếu đã có đại chiến ngập trời. Tòa cổ miếu này đã không có tăng nhân thủ hộ từ lâu, bị đệ tử Tử Minh thi động chiếm lấy, Tô Huyết hiện tại đã chém ba tên chữ huyền dưới kiếm, nằm dưới chân tượng phật. Máu tươi ửng đỏ bao phủ mặt đất, nhuộm đỏ tượng phật. Tô Huyết một thanh thiết kiếm quét ngang tại chỗ, kiếm khí chém trọng thương mấy tên đệ tử Tử Minh thi động. - Kiếm quyết thật lợi hại, băng thi, trấn áp nàng cho ta. Một tên chữ địa của Tử Minh thi động quát to một tiếng, trong lòng bàn tay bắn ra ánh sáng màu tím, một cái lục lạc màu tím bay ra. Nghe được cản thi chung, phía sau tượng phật có quan tài dúc bằng huyền thiết hiện ra, mặt ngoài quan tài có phù văn bao phủ, một đạo thi khí từ trong quan tài truyền ra. Oanh! Nắm quan tài song song bay ra, đột nhiên bắn thẳng về phía Tô Huyết, Tô Huyết chém bay nắp quan tài. Trong quan tài này có thi tà đi ra, âm thanh như cười như khóc. Oanh! Một đạo hàn khí ập tới, uy thế quan tài này càng hơn trước, giống như núi cao đè xuống, thân thể Tô Huyết bị lực lượng này trấn áp vỡ vụn, thân thể hóa thành huyết vụ. Bá! Huyết vụ lại ngưng tụ lần nữa, hóa thành nữ tử yểu điệu động lòng người, trở tay một kiếm, kiếm lãng màu đen xuất hiện, bổ quan tài huyền thiết này ra, thi khí bên trong tràn ra ngoài, mơ hồ trong đó có thể thấy cánh tay hư thối bao phủ trong băng tinh. Đây là tay băng thi. Băng thi này đào ra từ trong hàn đàm ngàn năm, bị trưởng lão Tử Minh thi động tế luyện mấy trăm năm, mới luyện thành một cỗ chiến thi, chiến lực có thể so với tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng. Cũng chỉ có đệ tử chữ địa của Tử Minh thi động mới có tư cách có được thi nô Thiên Mệnh nhất trọng. Đệ tử chữ địa trong Tử Minh thi động địa vị tương đối cao, số lượng cực ít, mỗi một người đều là tuấn tài nghịch thiên. Trong Tịch Thần Miếu này có ba tên đệ tử chữ địa, Đàm Thiên, Diêu Kính Việt, La Hoành, ba người bọn họ đều là thiên kiêu khó lường trong Tử Minh thi động, đã chờ đợi ở đây hai tháng, chính là vì lưu danh thánh bia đêm nay. Giờ phút này người ra tay là La Hoành, băng thi chính là thi nô của hắn. Một xác ướp cổ tóc bạc xơ xác đi ra khỏi quan tài, toàn thân đều là băng tinh, rất nhiều nơi của thân thể đã hư thối, cho dù là nhiệt độ thấp cũng khó bảo tồn thân thể của nó hoàn hảo. Băng thi há mồm thét dài, trong miệng đầy răng nanh, đầu lưỡi phun ra nuốt vào. Oanh! Băng thi đánh ra một chưởng, đập nát kiếm khí của Tô Huyết, một chưởng đánh vào vai phải của nàng, đánh nửa người của nàng thành huyết vụ.