Linh Chu
Chương 505
Tuy Tà Hồng Liên cường thế, nhưng dù sao nàng giao thủ với bốn người đã yếu thế, đều là thiên kiêu cao cấp nhất, cuối cùng vẫn thảm bại, máu nhuộm trời cao.
Tà Hồng Liên té trên mặt đất, trên người đầy vết thương, khiến người ta nhìn qua thê lương vô hạn.
Bành!
Thích Dạ Lai sát khí nghiêm nghị, từ trên trời giáng xuống, đã giẫm lên người nàng, hét lớn:
- Bát đại thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm cũng không gì hơn thế này, ta xem ngươi còn có cái gì càn quấy nữa?
Thân thể Tà Hồng Liên bị hắn giẫm vào mặt đất.
- Thích Dạ Lai, là tên chó đẻ!
Tất Trữ Suất lại vận dụng một bộ kiếm trận, mỗi một chuôi kiếm đều là cấp bậc bảo khí, ngang nhiên ra tay, một đám kiếm quang bay ra ngoài.
Tà Hồng Liên chính là hôn thê của Tất Trữ Suất, tuy nhiên Tất Trữ Suất bị bức phải chạy trốn trối chết, nhưng mà quan hệ hai người phức tạp không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.
Nhìn thấy Tà Hồng Liên bị một đám thiên kiêu vây công, nội tâm của hắn sao dễ chịu được?
Vừa rồi Tất Trữ Suất ra tay muốn trợ Tà Hồng Liên, nhưng mà Tà Hồng Liên bảo hộ hắn, đánh hắn rơi xuống đất, hiện tại Tà Hồng Liên bị Thích Dạ đạp dưới chân, hắn sao có thể thờ ơ?
Thích Dạ Lai quay đầu khinh miệt lườm Tất Trữ Suất, trên bàn tay ngưng tụ thủy văn màu trắng, ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm, một kiếm bổ ra, chém nát kiếm trận này.
Mười hai chuôi bảo khí tạo thành kiếm trận, hóa thành mảnh vỡ rơi trên đất.
Phốc!
Tất Trữ Suất không phải đối thủ của Thích Dạ Lai, vội vàng bạo lui, tuy tốc độ cực nhanh nhưng mà trên ngực vẫn có vết thương thật sâu, từ dưới cổ kéo dài tới rốn.
Huyết nhân thần bình đã rơi vào trong tay Thích Dạ Lai, đây chính là sát khí tuyệt đỉnh, Thích Dạ Lai hưng phấn không thôi, có sát khí này, hắn có thể chiến với thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm.
- Nàng là hôn thê của ta, các ngươi có tư cách gì khi dễ nàng?
Tất Trữ Suất giận dữ hét lên, lại tiếp tục lao về phía Thích Dạ Lai.
Yến Tử Vũ cùng La Phù công chúa đều trầm mặc không nói!
Thích Dạ Lai lại một cước giẫm lên người Tà Hồng Liên, nhe răng cười nói:
- Yêu nữ tà tông, mỗi học viên Vạn Tượng Tháp chúng ta đều có thể đánh chết, Phong Phi Vân có thể ngủ với hai yêu nữ tà tông, ta vì cái gì lại không thể giẫm Tà Hồng Liên hai cước? Hừ, Tất Trữ Suất ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không ta ngay cả ngươi cũng thu thập.
Tất Trữ Suất căn bản không để ý tới hắn, đã lao tới, nhìn bộ dáng là phải liều mạng.
- Muốn chết!
Thích Dạ Lai hừ lạnh một tiếng, một tay nâng huyết nhân thần bình, một bàn tay ngưng tụ long hổ cực lớn, đây là nhất hổ chi lực, đạt năm trăm mười hai ngàn cân.
Một chưởng này đánh xuống sẽ lấy mạng của Tất Trữ Suất.
Oanh!
Một thanh đồng linh thuyền bay tới, dài mấy chục thước, phía trên gỉ sét loang lổ, tang thương cổ xưa, trực tiếp đâm vào đỉnh đầu long hổ.
Long hổ bị thanh đồng linh thuyền nghiền nát, Thích Dạ Lai cũng lui ra sau ba bốn bước.
Phong Phi Vân đứng đối diện Thích Dạ Lai, vươn tay cầm thanh đồng linh thuyền trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Thích Dạ Lai, ngươi làm quá mức nóng tính rồi đấy?
Thích Dạ Lai cười lạnh, nói:
- Phong Phi Vân, ngươi cũng có tư cách nói ta? Thời điểm ngươi chơi hai yêu nữ tà tông, chỉ sợ còn tốt hơn ta hiện tại đấy.
Phong Phi Vân tự nhiên không nói cho hắn biết, bởi vì yêu ma chi huyết của mình đã bị nữ ma cùng tiểu tà ma kích thích, suy nghĩ bị yêu ma chi huyết ảnh hưởng, cho nên mới phải ngủ với Bạch Như Tuyết cùng Lục Ly Vi, bằng không cho dù các nàng cởi sạch nằm trong ngực Phong Phi Vân, Phong Phi Vân cũng không quan tâm tới.
Yêu ma chi huyết trong vô tri vô giác đã thay đổi tư duy của hắn.
Nhân tính có dục vọng, mặc dù là tiên nhân cũng không thể bỏ qua dục vọng của mình.
Yêu ma chi huyết còn cường đại hơn nhân tính, căn bản không cách nào khống chế.
Đương nhiên yêu ma chi huyết biểu lộ ra rất tự nhiên, trong mắt người khác là không bình thường, nhưng mà trong mắt yêu ma lại quá bình thường.
Ví dụ trong mắt của ma nữ, giết người chính là một chuyện vô cùng bình thường; trong mắt tiểu tà ma thì nàng chính là tiểu nữ hài đáng yêu nhất thiên hạ.
Trong mắt mỗi người đều có thứ bình thường với bản thân.
Bản thân mình trong mắt yêu ma cũng như thế, theo tính mà làm, theo dục mà làm.
Tiểu tà ma cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, đã nhìn ra một tia yêu ma chi huyết trong máu Phong Phi Vân đã bị trấn áp xuống, lúc này ánh mắt có hào quang giảo hoạt, cũng không biết đang đánh chủ ý quỷ quái gì.
- Ta ngủ, ta đúng là đã ngủ với các nàng, ta không có ngủ với mẹ của ngươi, mắc mớ gì tới ngươi?
Phong Phi Vân nói.
Thích Dạ Lai gương mặt dữ tợn, lạnh lùng nói:
- Bắt Tà Hồng Liên chính là quyết định được các thiên tài trẻ tuổi cao cấp nhất Vạn Tượng Tháp nhất trí quyết định, việc này ngươi không quản được.
- Thích Dạ Lai, ngươi chớ nên rống to trước mặt ta, việc này ta quản chắc rồi!
Phong Phi Vân lạnh lùng nói.
- Phong Phi Vân, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Người không ra người? Yêu không ra yêu? Ma không ra ma? Ta đã sớm muốn tái chiến với ngươi, nếu còn xen vào chuyện của ngươi khác, đừng trách ta trấn áp ngươi.
Giữa ngón tay Thích Dạ Lai xuất hiện một thanh đao do tử tinh tạo thành, lưỡi đao còn mang theo hương vị huyết tinh.
Tay kia của hắn cầm huyết nhân thần bình giống như đầu người đẫm máu, xương trắng lành lạnh, dính huyết nhục, một đám huyết vụ sôi trào.
Phong Phi Vân không yếu thế chút nào, trong lòng bàn tay, thanh đồng linh thuyền biến lớn, gió lạnh thổi qua, thánh uy ngưng tụ trên thân thuyền.
Chỉ một đạo khí tức kia, cũng đã áp mọi người hít thở không thông.
Thanh đồng linh thuyền bị nữ ma tế luyện qua trên đỉnh Bán Đạp Sơn, còn chưa có tế luyện hoàn toàn đã bị Phong Phi Vân đoạt lại.
Thanh đồng linh thuyền từ đầu đến cuối có một tầng hào quang bao phủ, thanh đồng linh thuyền màu xanh rực rỡ, có phong cách cổ xưa, có Thiên Đạo Minh Vương Đài, có cánh cửa nặng nề và tĩnh mịch, nối thẳng trong thân thanh đồng linh thuyền.
Nhưng mà cánh cửa đã bị cánh cửa bao trùm hoàn toàn, ngưng tụ thân thuyền, căn bản không cách nào mở ra.
Thanh đồng linh thuyền mới tế luyện một nửa, hiện tại thân tàu nhiều nhất chỉ biến lớn trăm thước, mà Phong Phi Vân nhìn thấy thanh đồng linh thuyền, nó biến dài ngàn dặm, giống như một tòa sơn mạch.
Hiện tại Phong Phi Vân chỉ có thể biến thanh đồng linh thuyền thành một khối ngoan thiết, căn bản không thể phát huy ra lực lượng ngàn vạn cân.
Phong Phi Vân chỉ có hoàn toàn luyện hóa một góc nhỏ của thanh đồng linh thuyền, khôi phục bộ dáng bổn nguyên của nó mới có thể chính thức khống chế khu vực hạch tâm, nắm giữ lực lượng bản chất mạnh nhất của thánh khí này.
Nhưng mặc dù thanh đồng linh thuyền hiện tại chỉ là một khối ngoan thiết nhưng không phải một kiện linh khí có thể so sánh, thậm chí có thể khắc chế khí linh của những linh khí này, làm cho linh khí không thể phát ra mười thành uy lực.
- Ngươi có cảm nói lại lời lúc nãy lần nữa không?
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương