Linh Chu
Chương 460
Thần Võ Quân mới vừa đại bại ở Tam Thánh Quận, chiến xa và áo giáp vứt bỏ thật sự không ít, muốn lấy được một bộ trang phục và đạo cụ như vậy cũng không khó khăn gì.
Tuyết cũng ngừng, màn đêm buông xuống.
Một quân gia Thần Võ Quân khí phách bức người đi theo phía sau một cỗ hắc thiết chiến xa, diễu võ dương oai tiến nhập vào Thiên Hoa Cổ Thành.
Đây là một đầu huyết hà vùi trong lòng đất, từ nam chảy tới bắc, rộng lớn trăm trượng.
Trên mặt sông đỏ như máu, sóng cả mãnh liệt, va chạm vào thạch bích trên mặt đất, phát ra thanh âm nổ vang, giống như chuông đồng quan thạch,
âm vang khiếp người.
Nữ Ma giờ phút này đang đứng trên mặt sông huyết hồng, bị huyết thủy bao lấy, huyết khi vô tận đều đang chảy xuôi vào cơ thể nàng.
- Dưới đáy Thiên Hoa Cổ Thành vậy mà chảy xuôi một đầu huyết hà, chẳng lẽ huyết dịch của toàn bộ người chết trong Nam Thái Phủ đều tụ tập xuống đất, dung hội đến trong đầu huyết hà này sao?
Dưới mặt đất hắc ám, nhưng hắc ám lại không ngăn được ánh mắt Phong Phi Vân.
Đây chính là nơi sâu vài trăm mét dưới lòng đất Thiên Hoa Cổ Thành, có một cái lối đi từ trong cổ thành một mực kéo xuống đây, nếu không có Nữ
Ma dẫn đường, Phong Phi Vân cũng tuyệt đối không đoán được dưới lòng đất lại có cảnh tượng như vậy.
Như Hoàng Tuyền trong địa ngục vậy.
- Nữ Ma không ăn người, nhưng còn đáng sợ hơn cả ăn người.
Phong Phi Vân ở bên cạnh huyết hà chờ đợi hai ngày, Nữ Ma vẫn không hề có ý ra khỏi huyết hà, vẫn đang thông phệ huyết khí, cũng chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
- Lúc này không đi, chẳng phải là đồ đần sao?
Phong Phi Vân dọc theo thông đạo hướng bước lên mặt đất, ước chừng nửa canh giờ đã lại thấy ánh mặt trời, cửa ra vào thông đạo là một tòa dịch quán âm trầm, trong dịch quán đặt mấy chục cỗ quan tài ngổn ngang lộn xộn.
Thông qua Phượng Hoàng Thiên Nhãn, có thể trông thấy từng đoàn từng đoàn khấp lê chi khí thảm lục đậm đặc trong quan tài, trong khấp lê chi khí bao vây lấy vô số cỗ Thi Tà diện mục dữ tợn.
Mặc dù đang là giữa ban ngày, nhưng trong dịch trạm vẫn hàn khí khiếp người, trong quan tài cũng phủ lên một tầng tuyết thật dày.
Bá, bá!
Canh giữ trong dịch quán là một lão giả tóc hoa râm, thân thể tiều tụy tựa như vật liệu gỗ, cầm một cái chổi đang quét rác.
Hai ngày trước, lúc Phong Phi Vân và Nữ Ma đến lão giả này cũng đứng ở nơi đó quét rác, hiện giờ vẫn đang quét, mặc dù trên mặt đất ngay cả một mảnh lá cây cũng không có nhưng hắn vẫn không dừng lại.
- Thi Tà thật cường đại, nhất định là một cỗ Thi Tà lần thứ ba thi biến.
Linh Giác của Phong Phi Vân phát hiện trên người lão giả này một tia sinh mệnh lực cũng không có, có chẳng chỉ là một cổ thi khí.
Phong Phi Vân cẩn thận từng li từng tí đi qua cạnh hắn, thẳng đến khi ra khỏi tòa dịch quán cổ xưa kia hắn mới thở dài một hơi, Thi Tà lần thứ ba thi biến khí tức thật sự quá khổng lồ, có thể đè né cả linh hồn người.
Mấy ngày nay, vô số tu sĩ đều tụ tập đến Thiên Hoa Cổ Thành, có rất nhiều vì Thượng Cổ tế đàn của Bán Đạp Sơn, có rất nhiều vì Thánh Hồ đại chiến không lâu sau, trong lúc nhất thời, cổ thành bị Thi Tà vây quanh này vậy mà trở nên phi thường náo nhiệt, ngựa xe như nước.
Rầm rầm!
Phong Phi Vân mặc khải giáp màu đen của Thần Võ Quân Thiên phu trưởng, sắt lá che khuất cả nửa mặt hắn, cưỡi một đầu kỳ ngưu còn to hơn cả voi diễu võ dương oai đi trên đường cái.
Trên lưng treo một thanh huyền thiết chiến đao, chừng bảy trăm tám mươi cân, quả thật có vài phần phong phạm của một đời mãnh tướng.
- Cút ngay, cút ngay, tránh xa lão tử một chút, coi chừng lão tử một đao bổ ngươi.
Phong Phi Vân chứa giọng quan, nâng cao lồng ngực, rống to lên với một tu sĩ chặn đường, đối phương thấy hắn ăn mặc áo giáp của Thần Võ Quân liền bị dọa sợ, vội vàng tán qua một bên.
- Ngân Câu phường!
Phong Phi Vân dừng bên ngoài Ngân Câu phường ở Thiên Hoa Cổ Thành, hai tay chống nạnh, ngẩng đầu, nhớ kỹ ba chữ trên tấm biển này.
Chỉ cần là nơi có người, thì tuyệt đối sẽ không thiếu khuyết sản nghiệp của Ngân Câu gia tộc, chỉ cần là nơi có thành trì, thì khẳng định sẽ có
Ngân Câu phường.
Trong thiên hạ nơi nào Linh Bảo nhiều nhất? Không phải Thần Tấn đế cung, cũng không phải Vạn Tượng Tháp, lại càng không là Sâm La Thập Điện, mà là Ngân Câu phường.
Phong Phi Vân đạt đến cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, muốn nhanh chóng tăng lên tu vị, cũng chỉ có dựa vào linh thảo và linh thạch, chỉ cần có tiền, thì hai thứ này đều có thể mua được ở Ngân Câu phường.
Một cây thiên niên linh thảo có thể mở ra mười tòa mệnh huyệt; một khối chân diệu linh thạch, có thể mở ra một tòa mệnh huyệt.
BA~ BA~!
Phong Phi Vân đi tới cửa lớn của Ngân Câu phường, dùng chiến đao trong tay vỗ vỗ đại môn, dắt cuống họng kêu lên với bên trong:
- Có người sống hay không?
- Chỉ cần ra đủ giá, người sống cũng có bán.
Một trung niên nhân có chút mập mạp từ bên trong đi ra.
Trung niên nhân này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ cẩm bào, trên mặt tràn đầy tươi cười, trong đôi mắt híp lại chớp động lấy tinh mang, tựa như một con hồ ly vừa chui ra khỏi đất vậy.
- Chỗ các ngươi rõ ràng bán người sống?
Phong Phi Vân nói.
- Bán. Ngươi muốn mua nô bộc, cái này tổng cộng phân tam đẳng. Ngươi muốn mua nữ nhân, ở đây phân tam đẳng. Nếu có người nguyện ý xuất tiền, người chết chúng ta cũng muốn bán. Ngân Câu phường, không có sinh ý không làm.
Trung niên nhân cười nói.
Phong Phi Vân tự nhiên là người thông minh, cười nói:
- Thiên hạ này có người mua người chết sao?
- Tự nhiên có, hơn nữa còn rất nhiều.
Trung niên nhân nói.
- Ngươi nói người chết, là Thi Tà sao!
Phong Phi Vân nói.
Trung niên nhân hiểu ý cười, có chút nhẹ gật đầu.
Mua Thi Tà chỉ có hai loại người, một loại là Cản Thi Nhân, một loại là đệ tử Vạn Tượng Tháp.
Cản Thi Nhân mua Thi Tà, tự nhiên là dùng để tế luyện thi nô.
Đệ tử Vạn Tượng Tháp mua Thi Tà, tự nhiên là vì đổi được càng nhiều điểm tích lũy hơn nữa.
- Sinh ý Ngân Câu gia tộc làm thật lớn, khó trách được xưng là gia tộc giàu có nhất thiên hạ.
Phong Phi Vân cảm thán một câu, hỏi:
- Ngươi chính là chủ sự của tòa Ngân Câu phường này sao?
- Hồi bẩm Thiên Phu đại nhân, tiểu nhân tên là Đông Phương Nhất Dạ, hôm qua vừa mới đến Thiên Hoa Cổ Thành.
Đông Phương Nhất Dạ con mắt cười đến híp lại thành một đạo khe hở, chỉ là vầng sáng trong ánh mắt vẫn không giảm.
Tu vị người này không phải chuyện đùa, đã tu luyện 《 Long Hồ Chính Khí 》 đến cảnh giới tuyệt cao, ngay cả Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng không thể thấy rõ tu vị chân thực cúa hắn.
Phục họ Đông Phương, xem ra là cường giả mà Ngân Câu gia tộc sai phái tới, muốn phát tài tại Tam Thánh Quận đang đại loạn này rồi.
Tam Thánh Quận thế cục phức tạp cỡ nào, Tà Tông và Cản Thi Nhân đều lần lượt xuất thế, Ngân Câu gia tộc không có khả năng phái tới một người đơn giản.
Một người đơn giản cũng không thể trấn được tràng diện, càng không khả năng kiếm tiền trong loạn thế được.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương