Linh Chu

Chương 443

- Một đao, một đao nếu ngươi không chết, nói rõ mạng ngươi không tuyệt, rất có thể chính là Tiêu Nặc Lan. Nếu một đao này giết ngươi, cái kia nói rõ vận mệnh đã như vậy, ông trời không không có giúp ngươi. Đừng trách ta tàn nhẫn, muốn trách thì trách ông trời già đi! Là hắn muốn ngươi chết, ta cũng bảo vệ không được ngươi. Phong Phi Vân dùng hết khí lực vận dụng mười thành chân tủy Long Hoàng Nhất Đao Sát, trảm vào cổ trắng nõn của nàng. Bành! Đao bắn ngược ra ngoài, ngược lại cắm vào đống tuyết sau lưng Phong Phi Vân trăm mét, chuôi đao vẫn đang rung rung, phát ra âm thanh "Boong boong", trên mặt đất bắn ra từng đám bông tuyết. Hai cánh tay Phong Phi Vân đều run lên, lui ra sau bảy bước mới đứng vững chân, tay của hắn suýt gãy xương. Trái lại nữ tử trên đất, cổ không có chút máu nào cả. - Thân hình cường đại tới mức này, mụ nội nó, được rồi! Xem ra hôm nay mạng ngươi chưa tuyệt. Phong Phi Vân nhặt cự đao về, muốn xuống núi, nhưng cuối cùng vẫn lui về, cõng nàng đi xuống núi. Muốn giết người, phải giết đến cùng. Muốn cứu người, cũng phải cứu đến cùng. Nếu đã quyết định không giết nàng, tự nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn nàng tự diệt ở đây, vạn nhất nàng thật sự là Tiêu Nặc Lan, đây là kết đại thiện duyên, cho dù nàng da mặt dày, với một tu sĩ tìm kiếm tiên đạo mà nói, nàng cũng không có khả năng lấy oán trả ơn. Thiếu nợ nhân tình, là phải trả. Bán Đạp Sơn vẫn có thi tà đầy đất, xa xa có thể nhìn thấy tàn thi đang tu luyện giữa sườn núi, trên người thi khí càng dày. Mà một huyệt trong khe núi vẫn mở rộng, nhưng không thấy xác ướp cổ áo giáp trắng nữa, hẳn là đang thủ hộ tử đan. Trên một tòa núi cao đồng thời chiếm giữ hai thi tà tam biến, đã biến nơi này thành tử địa tuyệt đối, cho dù Cự kình tới cũng phải chết ở đây. Trong khe núi có mấy ngàn thi cung đã biến mất, cũng không biết bị ai nhặt đi, một cũng không còn lại, cũng không biết là ai làm. Phong Phi Vân cuối cùng vẫn né qua tai mắt thi tà chạy ra khỏi Bán Đạp Sơn. - Cũng không biết tiểu tà ma còn dưới núi hay không, tốt nhất không gặp nàng mới tốt. Phong Phi Vân có cảm giác thi cung trong Bán Đạp Sơn đều bị nàng thu đi. Phong Phi Vân muốn tránh thoát tiểu tà ma, cũng không muốn ở Bán Đạp Sơn thị phi này nữa, vì vậy vượt qua động phủ tiểu tà ma mở bên ngoài Bán Đạp Sơn, lưng cõng không biết là Tiêu Nặc Lan hay là nữ ma, trực tiếp đi lên hướng bắc. Một tháng trước trải qua đại chiến kinh thế, đem vô số cao thủ hấp dẫn tới bên ngoài Bán Đạp Sơn, không chỉ có thiên tài tuấn kiệt tới, càng có cường giả tuyệt đinh thế hệ trước, Phong Phi Vân muốn rời khỏi Bán Đạp Sơn sợ là không dễ dàng như vậy. Bên ngoài Bán Đạp Sơn tràn ngập hào khí khẩn trương, mỗi một phương hướng đều có sát cơ bao phủ, từ xa có thể nhìn thấy khí tượng từ mặt đất cho tới bầu trời. - Hỏng bét, thậm chí có nhiều cường giả chạy tới Bán Đạp Sơn như vậy! Phong Phi Vân đứng trên núi thấp nhìn qua bầu trời xa xa, nhìn thấy trong tầng mây có nhiều chiến kỳ, còn có một chút khí tượng bàng bạc chiếm giữ không trung. Nơi này cách Bán Đạp Sơn đã ba mươi dặm, nhưng lại khó đi ra ngoài, bên ngoài đã bị cường giả khắp nơi phong tỏa, một khi có người từ Bán Đạp Sơn đi ra, tất nhiên sẽ bị đám cường giả này bắt lại. Bây giờ là trời đông giá rét, lạnh tới mức quá phận. Lúc này hắn nhìn thấy dưới lớp băng trong suốt có một đám cá bơi lội. Phong Phi Vân nghĩ đến Mộ Dung Thác, hoặc là nói là Kỷ Thương Nguyệt, nàng nướng cá chính là món ngon nhất mà Phong Phi Vân nếm qua. Phong Phi Vân buông nữ tử trên lưng xuống, cho nàng ngồi tựa vào cây ngô đồng to như cối xay. Sau đó đi tới dòng suối nhỏ điểm một ngón tay, xuyên thủng mặt băng, thò tay một trảo bắt ra ba con cá nhỏ màu đỏ, học theo thủ pháp của Kỷ Thương Nguyệt, cạo vảy, mổ bụng, đào má, sau đó móc nhánh cây. - Chuyện thích ý nhất trên đời này không phải không phải là ở trong khuê phòng ôm mỹ nhân hưởng thụ rượu ngon, mà là tìm vui trong đau khổ, vào thời điểm nguy hiểm nhất thỏa mãn cái mồm của mình. Cây ngô đồng cực lớn bị băng tuyết bao phủ, nó giống như cây dù khổng lồ, phía dưới đốt đống lửa, ba con cá hồng bị nhánh cây xuyên qua nướng chín. Phong Phi Vân cau mày, hắn cầm con cá lên nếm thử vị thịt cá tươi, hắn nhíu mày càng chặt, thở dài nói: - Làm sao lại không nướng ra mùi vị đó? Một tiếng hanh nhỏ vang lên sau lưng. Nữ tử vốn ngồi dựa vào cây ngô đồng đã mở ra một con mắt, tuy vô cùng suy yếu, nhưng mà ánh mắt thông thấu tới cực điểm, một chút tạp chất cũng không có. Nàng chỉ mở mắt ra, vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó. Phong Phi Vân quay đầu nhìn mắt của nàng, trong lòng tim đập mạnh, mặc dù nàng hiện tại không có chút lực sát thương nào, vẫn có thể hù sợ rất nhiều người, trên người có một loại khí tức vô cùng guy hiểm. Giống như thời điểm nhiều người nhìn thấy thi thể rắn độc, biết rõ nó đã không có lực công kích, không có độc tính giết chết người, nhưng mà vẫn rất dọa người, làm cho người ta nhìn thấy con rắn thì sởn gai ốc, nhìn thấy lân phiến và răng độc, lưỡi rắn sẽ sợ hãi lui ra phía sau. Phong Phi Vân nhìn thấy cô gái này cũng có cảm giác như vậy, nhưng mà cũng chỉ trong lúc bốn mắt nhìn nhau mà thôi, rất nhanh đã không sợ, dù sao nội tâm của hắn mạnh hơn người thường quá nhiều. Cho dù nàng là nữ ma thì như thế nào, hôm nay còn phát huy ra bao nhiêu phần tu vị? Sợ nàng cái quái gì chứ! - Ngươi tỉnh? Phong Phi Vân trấn định tự nhiên đi qua, chậm rãi ngồi xổm xuống, khoảng cách gần nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Cô gái này căn bản không nhìn hắn, lại chậm rãi nhắm mắt lại. - Ngươi là bản tôn Tiêu Nặc Lan? Phong Phi Vân lại nói. Nàng hơi thở mong manh, hô hấp nhẹ nhàng, bộ ngực đẫy đà cũng hô hấp lên xuống, hiển nhiên là thực tỉnh. Nàng ngồi dưới đất, Phong Phi Vân nửa ngồi trước mặt nàng, giống như từ trên cao nhìn xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy bộ ngực sữa lớn của nàng. - Lại nhìn, ta móc mắt của ngươi! Nàng lại mở mắt ra, âm thanh rất suy yếu, nhưng lại rất băng hàn, làm cho Phong Phi Vân cảm giác như rơi vào hầm băng. Bành! Đột nhiên Phong Phi Vân lui về phía sau một bước, tế cự đao ra, hoành đao mà đứng, như lâm đại địch, nói: - Ngươi là nữ ma. Nàng mềm nhũn dựa vào thân cây, không nói câu nào, có lẽ nàng không còn chút khí lực gì. Bá! Phong Phi Vân thu hồi đao, thở dài ra một hơi, nói: - Sợ bóng sợ gió một hồi. Ngươi đã là nữ ma, ta đây không phụng bồi, ngươi ở nơi này chậm rãi chờ chết đi. Phong Phi Vân vác cự đao dài bảy mét đi, muốn nghênh ngang rời đi, nhưng mà mới đi ra bảy bước thì dừng bước, cảm giác được mấy đạo sát khí vô cùng cường hãn. Tuy che dấu được rất sâu, nhưng vẫn không trốn được linh giác của Phong Phi Vân. Mà nữ ma ngồi dưới tán cây cũng mở mắt ra, sau đó liền nhắm mắt lại. - Lén lén lút lút, đã tới còn không hiện thân? Phong Phi Vân âm thanh lạnh lùng nói.