Linh Chu
Chương 435
Tứ Phương Thiên Hầu hí dài, trong người bắn ra ngàn vạn đạo lôi điện, giống như đạn pháo từu trên mặt đát bắn lên không trung, không khí đều bị xé nứt, tầng mây bị đánh tan.
Trấn thi thần phù không thể trấn áp nó, lại bị đánh bay ngược trở về.
- Hừ! Không hỗ là Tứ Phương Thiên Hầu, sau khi chết trở nên cường đại hơn, cạc cạc, càng cường đại, ta càng thích...
Tên động chủ Vô Pháp Thi Động này lắc cái lục lạc, tiếng lục lạc reo vang, thi tà kêu rên đầy đất.
Bán Đạp Sơn chiến khí tung hoành, một thi tà tam biến không cách nào động thủ với động chủ thi động, tuy một ở sườn núi, một tại chân núi cách xa nhau hơn mười dặm.
Đánh tới mức mặt đất hóa thành dung nham, bầu trời biến sắc.
- Ngay vào lúc này!
Thi tà cả Bán Đạp Sơn lâm vào trong hỗn loạn, Phong Phi Vân ý định thừa dịp này xông lên núi, hắn đã quan sát suy tính suốt cả tháng qua, hắn phát hiện sáu con đường có thể lên núi, thập phần che giấu, hơn nữa mỗi một con đường đều hung hiểm tới cực điểm.
Hắn chọn một con đường hẻo lánh hung hiểm, tại đó có thể tránh được động chủ thi động và thi tà tam biến chú ý, giảm nguy hiểm xuống thấp nhất.
Nhưng mà Phong Phi Vân mới đi chưa được mấy trăm mét, thì có một thi tà từ trong vết lõm bò ra, hắc khí đầy người lao về phía trước.
Phốc!
Bạch quang lóe lên, thi tà này biến thành hai nửa.
Phong Phi Vân không lưu lại chút nào, phải trước khi hai cao thủ chém giết xong thì hắn phải lên núi.
Hắn thu thi cung, tiếp tục xuyên qua con đường đá hoang vu, đi vào một đường núi hẹp đây u ám mà âm trầm, bên trong có vô số bóng đen, thi tà đầy đất.
Có hơn ba mươi thi tà!
Thân thể thi tà bắt đầu hư thối, y phục trên người nghiền nát không chịu nổi, thi thân đã dựng dục ra linh khí, bởi vì nuốt máu Cự Kình trên mặt đất cho nên chúng mạnh hơn thi tà bình thường nhiều lắm.
- Xích hỏa thuật!
Phong Phi Vân điểm một ngón tay, một đạo hỏa diễm đỏ thẫm xuyên thấu qua mi tâm một thi tà, từng sợi hỏa diễm từ mi tâm thiêu đốt toàn thân thi tà.
Cường độ thân thể thi tà cứng như sắp thép, nhưng mà xích hỏa thuật lại dễ dàng đốt cháy chúng, tu sĩ khác tuyệt đối không làm được dễ dàng như
Phong Phi Vân.
Một biển lửa trong lòng đất dấy lên, ngũ hành chi thuật bị Phong Phi Vân điều động.
Mấy chục thi tà, chiến lực có thể chống lại một Thân Cơ đại viên mãn, nhưng lại bị ngũ hành chi thuật trấn áp, không cách nào phản kháng được.
Ba mươi tám thi cung rơi trên mặt đất, một đạo bạch quang đảo qua, toàn bộ bay vào trong giới linh thạch.
- Tiểu diễn thuật có thể phát huy ra bốn hai phần mười uy lực, có thể ngưng tụ ngũ hành chi thuật, nếu có thể hoàn toàn tìm hiểu Hoàng Thổ
Thuật, có lẽ có thể lĩnh ngộ ra bốn bốn phần mười tiểu diễn thuật, chiến lực tăng lên gấp đôi.
Ngũ hành chi thuật cũng không thể xem như "Bát thuật", chỉ có tiểu diễn thuật mới miễn cưỡng xem như một trong bát thuật, tiểu diễn thuật diễn hóa đại diễn thuật mới xem như "Bát thuật" chân chính.
Bát Thuật Quyển bác đại tinh thâm, mặc dù chỉ là một thuật trong đó cũng đã cần mọi người tốn hao thời gian cả đời nghiên cứu, có rất ít người có thể đồng thời tu hành của bát thuật, đừng nói bát thuật, có thể tu luyện hai thuật trong đó có chút thành tựu, đều ít càng thêm ít.
Cả Bán Đạp Sơn lâm vào bóng tối, mây đen không ngừng chồng chất, có thể nghe được tiếng thi tà rống vang, còn có động tĩnh của cản thi nhân.
Trong mười dặm chỉ còn lại hai âm thanh này mà thôi, đã có thể trực tiếp đánh chết tu sĩ Tiên Căn Cảnh.
Phong Phi Vân tế miểu quỷ ban chỉ ra, lơ lửng lên đỉnh đầu, dùng linh khí ngăn cản hai âm thanh này ăn mòn, giẫm lên thi cốt đầy đất đi trong núi đá, dưới chân giẫm nát xương cốt "Lộp bộp".
Những xương cốt này là thi tà kéo tới, có xương người, cũng có xương dị thú, huyết nhục đã bị thi tà ăn sạch, chỉ còn lại xương trắng dọa người.
Tê tê!
Phía trước truyền tới tiếng kêu kinh người, mơ hồ có thể trông thấy một bóng trắng lóe lên rồi biến mất, biến mất trong sương mù phía trước.
Trên con đường đi có không ít di tích cổ.
Vách đá bên phải có khắc hai tượng đá, trông rất sống động, đường cong trôi chảy, trên thạch bích có chú văn, ghi chép một chuyện xảy ra mấy trăm năm trước.
Nếu không có thi tà uy hiếp, Phong Phi Vân nhất định sẽ ngồi xuống tinh tế quan sát, nhưng mà hiện tại không được, đi ngang qua vài chỗ di tích cổ, đều vội vàng mà đi.
Mỗi khi đi một đoạn thì có thi tà giết ra, đều là thi tà nhất biến, bị Phong Phi Vân đánh chết dễ dàng.
Cạc cạc!
Đi qua khe đá, mặt đất biến thành màu đỏ như máu, kéo dài qua con đường dốc đứng, quả thực có thể nói không có đường, có chỉ là bệ đá cài răng lược.
Nhảy lên trên bệ đá, đi lên một đoạn, Phong Phi Vân vừa mới bước vào cuối bệ đá, còn không có đứng vững thì phát hiện một bóng người, trong lòng nhịn không được tim đập mạnh.
Đây là một lão thi, ăn mặc áo giáp màu trắng chỉnh tề, tuy là lão thi, nhưng mà hắn hết sức trẻ tuổi, cái gọi là lão, chính là vì hắn chết nhiều năm mà thôi.
Hắn không giống một thi tà, càng giống nam tử u buồn, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giống như đang trầm tư.
Nhưng mà hắn cũng đã chết, chết rất nhiều năm, mới bò ra khỏi mộ không lâu, thân hình bất hủ, huyết nhục không hư thối, ngay cả ánh mắt vẫn còn, chỉ là ánh mắt trống rỗng mà ảm đạm.
Hắn có làn da tái nhợt dọa người, không có chút huyết sắc nào cả.
Hắn vẫn đứng nơi đó, đã có một lực lượng gia trì khiến Phong Phi Vân hít thở không thông, làm cho Phong Phi Vân không dám động đậy, lực lượng này rất đáng sợ, hoàn toàn không thua gì Tứ Phương Thiên Hầu.
Ở nơi này không ngờ xuất hiện một thi tà tam biến, hắn có địa vị gì?
- Ca, phía sau hắn có một cái huyệt, hắn không phải mới bò ra khỏi mộ sao?
Tiểu tà ma chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng Phong Phi Vân, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo giáp trắng đứng xa trăm thước kia.
- Nghe nói Bán Đạp Sơn chính là thánh địa thượng cổ, đã có một tòa tế đàn cổ xưa, như vậy có chôn mấy người chết từ thượng cổ cũng không có gì là lạ.
Phong Phi Vân khẽ cắn đầu lưỡi, trong lòng thầm mắng, nữ ma thật sự là một đại tai họa, trên người thi khí cũng quá đầm đặc, những nơi đi qua khiến thi thể chết không biết bao nhiêu năm tháng cũng sống lại.
Nếu như nữ ma đi qua Bán Đạp Sơn, những xác ướp cổ này chắc chắn sẽ hồi sinh.
Thực hy vọng thiện thi cùng bản tôn đều thu thập nàng!
- Ồ! Ca, ngươi nhìn kìa, trong mộ huyệt của hắn có linh tinh màu tím đang nhảy nhót, linh khí thật nồng đậm, sẽ không thai nghén ra thượng cổ thần bảo đấy chứ?
Tiểu tà ma kinh hô một tiếng.
Nàng nói ra câu này đã khiến cổ thi kia bị kinh động, rốt cuộc hắn quay đầu lại!
Oanh!
Ánh mắt trống rỗng của nó nhìn chằm chằm, một đạo khí tức tử vong từ trong mắt của nó bắn ra ngoài, giống như mắt địa ngục, có thể cắn nuốt linh hồn con người.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương