Linh Chu

Chương 425

Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng, dĩ nhiên là trăng tròn, bầu trời được ánh trăng chiếu rọi, chiếu vào tấm bia đá giữa hồ chẳng khác gì khối bạch ngọc thuần khiết. Trên tấm bia đá, những khắc văn cổ xưa hiện ra, mỗi chữ sáng lóng lánh. Mỗi cái tên trên bia đại biểu cho thiên tài tuấn kiệt cao cấp nhất, có tên của vài nhân vật thần thoại đều xuất hiện trên tấm bia đá. - Long Khương Linh, đây không phải là nữ đế duy nhất trong lịch sử Thần cơ vương triều, tu vị vô song, uy danh cái thế, trấn thiên hạ tông môn khom lưng cúi đầu. Không ngờ nàng cũng lưu tên trên tấm bia đá. - Nạp Lan Hồng Đào, đây là gia chủ đầu tiên của Nạp Lan gia tộc trong tứ đại môn phiệt. Nạp Lan gia tộc là một trong những gia tộc truyền thừa xưa nhất Thần Tấn vương triều, còn cổ xưa hơn cả hoàng tộc Thần Tấn vương triều, thiếu một ít đã trở thành chủ nhân Thần Tấn vương triều, đáng tiếc cuối cùng vẫn kém một bước, thua trong tay Long gia. - Cả gia tộc, từ nay về sau rời khỏi thần đô ở ẩn, trở thành một phủ chủ, đã thật lâu không có tham gia vào tranh đấu của quần hùng. Nạp Lan gia tộc ít nhất cũng sáng lập vạn năm, nội tình thập phần khủng bố, luận cổ xưa còn vượt qua ba môn phiệt khác. Vạn năm trước một thế hệ hùng, Nạp Lan Hồng Đào đã lưu tên ở đây. Nhìn thấy cái tên Nạp Lan Hồng Đào xuất hiện trên thánh bia, rất nhiều thiên tài tuấn kiệt đồng thời nghĩ ngay tới vị vua thần trí mưu lược ở phía bắc Thần Tấn vương triều, Nạp Lan gia tộc. Tuy Nạp Lan gia tộc không giống Ngân Câu gia tộc phú khả địch quốc, cũng không giống Bắc Minh gia tộc quyền thế vô song, nhưng mà vào vạn năm trước lại có thể tranh giành thiên hạ với Long gia, tuy sau này bại vẫn chiếm cứ một khối địa bàn thật lớn. Có thể dưới thánh uy hoàng tộc mấy ngàn năm bất diệt, từ trình độ nào đó cũng nói rõ Nạp Lan gia tộc cường đại. - Phật Tàm Tử, đây chính là nhân vật được thần hóa, là người ba vạn năm trước, đoạt được thiên đạo, về sau biến mất trong Thần Tấn vương triều, có người nói hắn chết, tọa hóa tại đỉnh Sư sơn. Cũng có người nói hắn hất áo cà sa, đi ngàn dặm một mình, một đường đi về phía tây, rời khỏi Thần Tấn vương triều, đi tìm phiến thiên địa rộng lớn hơn. Những cái tên trên thánh bia đều vang vọng cổ kim, xưng vương nhất thời, cơ hồ về sau đều bị ghi vào sử sách. Trừ Long Khương Linh, Nạp Lan Hồng Đào, Phật Tàm Tử ra, còn có vài cái tên đặc biệt rung động nhân tâm. Đây là do bọn họ khi còn trẻ tự tay viết, cũng không phải bọn họ sau khi thành danh lưu tên ở đây. Cũng chính bởi vì như thế, những chữ viết ở nơi này ẩn chứa lực đạo chưa đủ, bằng không bất luận người nào trong bọn họ lưu tên lại, đều có thể cách mấy ngàn năm dùng dư uy đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh. Nhiều cái tên của nhân kiệt tụ hội ở đây, nếu không phải bọn họ còn trẻ đã lưu tên nơi này, lực lượng kia cũng đủ đánh bọn họ thành cặn bã. Những người này quá cường đại, là người mạnh nhất đương thời. - Chỉ có vào đêm trăng tròn, giờ Tý bốn khắc, nhật thực, cả thế giới đều lâm vào hắc ám mới có thể có người ghi tên lên tấm bia này. Mỗi cái tên được ghi lên tấm bia này, phàm là người có thể ghi tên vào sẽ được ông trời chiếu cố, trở thành người mạnh nhất đương thời. - Nghe đồn có thể lưu tên trên thánh bia, cũng sẽ được đại hiền vương giả tiên hiền chiếu cố, tu vị sẽ tăng lên rất lớn. - Nghe nói có người vốn chỉ là Thần Cơ trung kỳ, nhưng mà sau khi lưu tên biến thành Thần Cơ đỉnh phong. - Vậy coi như cái gì? Từng có Thần Cơ đỉnh phong khắc tên, sau một đêm đột phá Thần Cơ đại viên mãn, tu luyện tới Thiên Mệnh đệ nhất trọng. Thọ năm trăm năm, quả thực khiến người ta hâm mộ, ngay cả địa kiếp cũng không cần độ. Thời điểm này bầu trời vừa vặn tối lại, cách nhật thực còn thời gian rất dài. Nhưng mà có người cũng đã chờ không được! - Ta cũng không tin, không phải thời khắc tối nhất mới có thể khắc tên lên thánh bia. Một tu sĩ mặc trường bào màu vàng từ trên cao lao xuống, trên người kim khải lưu quang, cầm thanh trường thương màu vàng đâm thẳng vào thánh bia giữa hồ. Bá! Một màn sáng từ trong thuyền bắn ra ngoài, muốn ngăn cản tên này, nhưng tu vị kẻ này cực cao, trên lưng có bốn dị thú chiến hồn lao ra, công phá màn sáng. Một thương đâm lên mặt thánh bia! Hắn muốn khắc chữ! Cho dù là những người bí mật ẩn nấp gần đó hay là mấy thiên kiêu trên thuyền, giờ khắc này đều khẩn trương, muốn ngăn cản nhưng đã trễ rồi, chẳng lẽ mặc cho người này giữa đường giết ra, lưu tên trên thánh bia. Phong Phi Vân đứng ở ven hồ, hai mắt nhìn qua thánh bia, lắc đầu, nói: - Phải chết người! Oanh! Trường thương màu vàng còn cách thánh bia ba thước, trên thánh bia có cường quang bắn ra nòoài, biến ảo thành một bóng dáng nữ đế. Đây là cái tên "Long Khương Linh"! Tuy đã lưu chữ từ mấy ngàn năm trước, nhưng mà ba chữ "Long Khương Linh" trên bia lại ngưng tụ lực lượng nữ đế, tương đương với lực lượng nữ đế khi lưu tên trên thánh bia. Long Khương Linh! Nếu như thời gian hai ngàn năm trước, tên của nữ nhân này đủ làm tất cả nam nhân trong thiên hạ hoảng sợ biến sắc. Vào thời đại đó bất cứ nam nhân nào gặp nàng không ai mà không cúi đầu, mà không quỳ. Mặc dù là thời đại đó có mấy kiêu hùng mạnh mẽ, đều tránh nàng từ xa, không muốn quá gần nàng. Nữ tử có thể xưng đế, đây không chỉ cần tu vị cường đại, thủ đoạn tàn nhẫn, trí tuệ tuyệt đỉnh, tâm vô tình, càng phải vượt qua tất cả nhược điểm của nữ nhân. Nữ nhân như thế một vạn năm chưa có một! Nhưng một nữ nhân nếu quá mạnh mẽ, luôn sẽ có nhược điểm trí mạng, cho dù tu vị thông thiên, cũng không cách nào vượt qua được. Long Khương Linh cuối cùng vẫn chết oan chết uổng, tại vị hai trăm năm mươi năm, khi chết còn tươi đẹp như hoa, trẻ tuổi như giai nhân mười sáu. Ngày đó máu tươi nhuộm đỏ thần đô đế cung, cửu thiên buồn bã nổ chín tiếng. Một đời nữ đế, xinh đẹp như tiên, đột nhiên băng hà, ai cũng không biết vì sao nàng chết, cũng không người nào biết ai giết nàng? Nhưng mà thời đại đó, chỉ có một người có thể giết được nàng. Đó chính là nàng ta! Long Khương Linh đã chết đi hai ngàn năm, cho dù đã từng kinh tài tuyệt diễm, xinh đẹp như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn chết cô độc, hậu nhân chỉ có thể tìm ra tên của nàng trong sách lịch sử. Nhưng mà hôm nay, thân ảnh của nàng lại hiện ra lần nữa. Chính là từ ba chữ "Long Khương Linh" mà nàng tự tay viết, khi đó nàng còn không có mặc cửu ngũ long bào, nhưng mà trên người cũng đã có được long hoàng chi khí, cao quý bức người, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Đây là hư ảnh thiên cổ bất diệt, nàng lúc ấy cũng chỉ là Thần Cơ đỉnh phong. Oanh! Uy áp của nàng khiến người ta lui ra phía sau, tiện tay vỗ một cái liền đánh gãy trường thương màu vàng, nứt vỡ thành ba đoạn. Phốc! Tên nam nhâm áo bào vàng này tu vị Thần Cơ đỉnh phong, lĩnh ngộ ra chín đạo thần thức, thân hình hóa thành huyết vụ, ngay cả xương cốt cũng không còn nguyên vẹn.