Linh Chu

Chương 415

Đây là chuyện xảy ra rất lâu, nhìn thấy chính là hình ảnh lưu lại mà thôi. Một màn này càng dọa người, quả thực giống như nữ tử đi vào mộ phần. - Tiểu tà ma! Khóe miệng Phong Phi Vân hơi co rút lại. Sông lớn huyết sắc như khói sương, trên mặt sông bày biện hình ảnh chân thật đã biến mất, nhưng mà chấn động lại không nhỏ, làm cho lòng người rất khó bình tĩnh, tiểu tà ma lại leo lên núi kia. Chẳng lẽ nàng không sợ tử vong nguyền rủa? Phong Phi Vân vốn cũng định rời khỏi, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh này lại dừng bước, hắn phát hiện bộ pháp của tiểu tà ma quỷ dị, đi lên đường nhỏ lên núi nhưng không bị lòng núi công kích. Chẳng lẽ có một con đường đặc thù có thể leo lên đỉnh núi sao? Nàng làm thế nào biết, nàng lên núi làm cái gì? - Bộ pháp thật quái dị, có lẽ đi theo dấu chân của anngf là có thể lên. Tất Trữ Suất kích động, vẫn ngấp nghé Hóa Đạo Thụ trên núi. Hắn tế huyết nhân thần bình ra, lần nữa đi lên núi lớn, bay qua sông dài huyết sắc, thân thể bay bổng hạ xuống bên kia sông, dẫm lên bước chân đầu tiên của tiểu tà ma cho nên không bị công kích. - Ha ha! Quả nhiên đúng vậy! Thân thể Tất Trữ Suất rơi xuống, không có lọt vào công kích thì hưng phấn không thôi. Đây chính là nơi mai táng gia chủ đầu tiên của Phong gia, hung hiểm ngập trời, Phong Phi Vân trầm tư một lát, cũng bay qua sông lớn, thời điểm bay qua sông lại nhìn xuống dưới, lại nhìn thấy xương cốt khổng lồ nằm dưới đó, làm cho người ta cảm giác có chút sởn hết gai ốc. Nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn vào đáy sông, nhanh chóng vượt qua con sông. Tất Trữ Suất đã đi dọc con đường hẹp lên đỉnh núi, đi rất xa, thật giống như sợ Phong Phi Vân đoạt lấy Hóa Đạo Thụ của hắn vậy. - Sư thúc, tiểu cô nương kia là tiểu tà ma của Phong gia, rốt cuộc đây là phương nào? Vương Mãnh cũng bay qua sông, đi theo sau lưng Phong Phi Vân hỏi. - Mức độ nguy hiểm của nơi này không thua gì cấm địa cổ, đừng hỏi quá nhiều, theo ta đi là được. Phong Phi Vân hết sức cẩn thận, đi lên con đường núi, vừa nghiên cứu cấu tạo địa thế nơi này, muốn từ đó nhìn ra chút ngọn nguồn. Bình thường một đạo điện quang từ trên rơi xuống, nhưng đây là điện quang hình người, từ trong lòng đất bay ra, thập phần khác thường, có cảm giác âm dương thác loạn, thiên địa nghịch cảnh. - Ngàn vạn không được làm nghịch ý chí thiên địa, bằng không thì... Trong lòng Phong Phi Vân sinh ra ý niệm này trong đầu, phía trước có tiếng kêu thảm thiết. Huyết vụ bay ra ngoài. Tất Trữ Suất lại lọt vào công kích không hiểu, ngực bị đánh ra một rãnh máu, ngay cả cơ hội tế ra huyết nhân thần bình cũng không có, bị đánh bay ra phía sau, nếu không nhờ Phong Phi Vân giữ chặt lấy hắn, hắn giờ phút này đã rơi vào dòng sông đầy máu kia rồi. - Không có khả năng, không có khả năng, ta rõ ràng đi dọc theo bộ pháp của tiểu cô nương kia, như thế nào nàng không có bị công kích, ta lại bị công kích? Tất Trữ Suất ăn nhất phẩm linh đan vào miệng, rãnh máu trên ngực khôi phục cực nhanh. - Hỏng bét, vì sao dấu chân chúng ta bước qua biến thành rãnh máu, bắt đầu khởi động huyết tuyền? Vương Mãnh đi ở sau cùng, thời điểm quay đầu nhìn lại thì phát hiện đấu chân trên mặt đất lõm xuống, trong dấu lõm này có máu chảy ra. Một bước này giống như giẫm vào bùn máu, quả thực là đáng sợ, cảnh này khiến người ta hoảng sợ. - Xem ra đây là nơi nghịch lại thiên địa! Phong Phi Vân nhíu mày càng sâu, con đường nhỏ này đã rời khỏi ngọn núi, nhưng mà mắt thường không cách nào phân biệt được, dọc theo con đường nhỏ đi lên chưa hẳn có thể nhìn thấy đỉnh núi, nói không chừng sẽ tiến vào dị viện nào đó, rốt cuộc không cách nào trở lại thế giới ban đầu. Quy tắc trên đường nhỏ không ngừng biến hóa, sau khi tiểu tà ma đi qua thì nơi này cũng sinh ra cải biến, nếu đi theo bộ pháp của nàng sẽ bị trừng phạt. - Ta cảm thấy được... Chúng ta nên lui lại. Tất Trữ Suất nhìn thấy không ổn, đã muốn chuồn đi. - Lui không được, đường chúng ta đi đã biến thành máu, lui lại càng hung hiểm hơn. Phong Phi Vân nói, Tất Trữ Suất tự nhiên không tin, nhưng mà khi nhìn thấy lỗ máu thì hắn không dám xông loạn, hai lần ăn thiệt thòi hắn cũng học khôn ra. - Nếu như tu luyện thành Tiểu Diễn Thuật là tốt rồi, khẳng định có thể phá vỡ xu thế nghịch thiên địa ở đây. Phong Phi Vân tu luyện Bát Thuật Quyển, vừa vặn có thể điên đảo địa thế, sửa nghịch thiên thế. - Vậy ngươi bây giờ tu luyện thành bao nhiêu? - Hoàng thổ thuật chưa đại thừa, Tiểu Diễn Thuật tu thành chưa được bốn một phần mười uy lực. (là 4% ấy mà) Phong Phi Vân nói. Tiểu diễn số lượng bốn mươi, hắn dùng ba mươi bảy! - Bốn một phần mười cũng được, có thể đạt được Hóa Đạo Thụ hay không phải dựa vào ngươi. Tất Trữ Suất không dám đi trước nữa, trốn ra sau lưng Phong Phi Vân. Phong Phi Vân vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, lại dùng ngũ hành chi thuật sắp xếp địa thế, khắc ba tòa sen trên mặt đất, thập phần cẩn thận, chậm rãi đi về phía trước, né qua rất nhiều sát phạt, nhưng mà lúc đi tới sườn núi thì xúc phạm một ít thiên địa trừng phạt. Ba người đồng thời lọt vào công kích, may mắn liên thủ sử dụng huyết nhân thần bình mới không có bị mất mạng. Con đường nhỏ này giống như đường hoàng tuyền, tuy nhìn thấy đỉnh núi, nhưng mà mỗi một bước lại tràn ngập sát cơ, một bước không tốt sẽ thân tử đạo tiêu, rơi vào vạn kiếp bất phục. Càng đi về phía trước, sát cơ càng đáng sợ, Phong Phi Vân mới tu thành bốn một phần mười Tiểu Diễn Thuật, đã không cách nào hoàn toàn sắp xếp ra, liên tiếp ba lượt lọt vào công kích, mỗi một lần thiếu chút nữa khiến bọn họ vạn kiếp bất phục. - Không thể càng đi về phía trước, ta cảm giác một hạt cát trước mặt đều ẩn chứa sát khí, từng bị ma huyết xâm nhuộm qua, tràn ngập năng lực hủy diệt linh hồn. Làn da trên người Vương Mãnh bắt đầu rạn nứt, bị một quỷ thủ trên vách đá duỗi ra đánh trúng, thiếu chút nữa thân thể chia năm xẻ bảy. - Đi lên phía trước là chết, chẳng lẽ chúng ta thật đi vào tử địa? Tất Trữ Suất rất không cam lòng. - Đợi ta một lát, ta dùng Hóa Đạo Thụ Diệp ngộ đạo, có lẽ có thể trong thời gian ngắn lĩnh ngộ Tiểu Diễn Thuật sâu hơn. Phong Phi Vân cầm Hóa Đạo Thụ Diệp ra, nâng trong tay, gân lá như mạch máu đang hoạt động, tràn ngập khí tức sinh mạng. Cầm Hóa Đạo Thụ Diệp đưa vào trong miệng, ngậm lấy, thân thể tiến vào trạng thái vong ngã, muốn mạng sống thì Tiểu Diễn Thuật nhất định phải tinh tiến, trong đó đặc biệt là tu luyện Hoàng Thổ Thuật. Vô số đạo tắc tụ tập quanh người Phong Phi Vân, đạo tâm tươi sáng trước giờ chưa từng có, lý giải về Thổ Hoàng Thuật càng ngày càng thấu triệt, càng ngày càng hoàn thiện. Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh đều canh giữ bên cạnh Phong Phi Vân, tế huyết nhân thần bình ra bảo hộ ba người vào trong, âm dương thác loạn trên đỉnh núi càng ngày càng đáng sợ, mỗi lần có thác loạn xảy ra đều bị huyết nhân thần bình ngăn cản. Nếu không phải có một món đồ sát khí đỉnh cấp hộ thân, ba người bọn họ sớm đã chết trong vùng đất ngỗ nghịch thiên địa này rồi.