Linh Chu
Chương 316
Đi trong ngọn núi, đạp trên thang đá cứng rắn cổ xưa, cũng không biết đã đi bao lâu, cũng không biết đã leo lên tầng bao nhiêu, vị lão giả dẫn đường kia rốt cục cũng dừng bước.
- Tháp chủ, bọn hắn đã đến.
Lão giả khom mình hành lễ.
- Ân, ngươi lui xuống đi!
Bên trong truyền đến thanh âm của một bà lão.
Tháp chủ Linh Bảo Tháp dĩ nhiên là một nữ nhân, hơn nữa nghe thanh âm kia, niên kỷ sợ rằng không nhỏ.
Đi vào trong thạch thất trống trải, trên vách tường tràn đầy vầng sáng mờ mịt, đỉnh thạch bích cao chừng 30m, vị trí trung ương lơ lững một khối chân diệu thạch bất quy tắc đường kính chừng một mét.
Chân diệu linh thạch lớn như thế quả thực mới thấy lần đầu.
Trong linh thạch tản mát ra bạch quang nhàn nhạt, khiến cho cả thạch thất đều phủ kín một tầng Ngân Sa, phản xạ ra quang mang nhàn nhạt.
Chân Phong Phi Vân bước tới trước một bước, linh mang trên mặt đất lập tức giống như sóng gợn vậy, lăn tăn từng vòng, dùng tới Phượng Hoàng
Thiên Nhãn, thậm chí có thể trông thấy trong gợn sóng kia có vô số đường vân trận pháp đan vào cùng một chỗ.
Nếu có người dám xông vào nơi đây, mặc dù là tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh cũng sẽ bị trận pháp vô biên kia đè chết.
Phong Phi Vân càng thêm bắt đầu cẩn thận, che dấu Thi Cung của nữ ma càng thêm sâu.
- Ngươi chính là Yêu Ma Chi Tử?
Tháp chủ Linh Bảo Tháp ngồi ngay phía dưới linh thạch treo cao trên trời, đưa lưng về phía Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác vừa đi vào.
Nàng mặc lấy y phục đẹp đẽ quý giá, áo khoác tơ vàng trên vai rơi trên mặt đất, hai chân xếp bằng trên ngọc đài, , giống như đang nghiên cứu lấy sách cổ gì đó.
Tuy rằng nàng thanh âm già nua, nhưng tóc dài trên đầu vẫn đen nhánh, chải vuốt đặc biệt chỉnh tề, cài một thanh Ô Mộc vân trâm, nếu chỉ nhìn bóng lưng thì tựa như một tiên môn thiên kim mới chỉ chừng hai mươi, xinh đẹp lệ động lòng người vậy.
Cách xa nhau trăm mét, Phong Phi Vân cũng có thể cảm nhận được một cổ thần thức cường đại đến cực điểm đảo qua trên người hắn, Linh Bảo Tháp tháp chu này lại có tu vị cấp bậc cự kình !
Chỉ riêng từ cường độ thần thức thôi Phong Phi Vân cũng đã đoán được tu vi của nàng.
Loại cường giả cấp bậc này căn bản không phải hắn hiện giờ có thể chống lại, coi như là muốn trốn cũng không hề có chút cơ hội nào cả.
Trái lại Mộ Dung Thác đứng cạnh Phong Phi Vân lại không có chút phản ứng nào cả, chỉ hiếu kỳ đánh giá tháp chu ngồi ở trung ương kia, thấp giọng nói với Phong Phi Vân:
- Yêu Ma Chi Tử, nàng đang nói ngươi sao?
- Ân!
Phong Phi Vân có chút nhẹ gật đầu, vừa trả lời Mộ Dung Thác, cũng là đang trả lời Linh Bảo tháp chủ.
Tay Linh Bảo tháp chủ vốn đang lật đọc sách cổ có chút dừng một chút, lại nói:
- Ngươi tới Vạn Tượng Tháp có mục đích gì? Là nữ ma điều động ngươi tới sao?
Linh Bảo tháp chủ lúc nói ra lời này tuy rằng vẫn bình thản như trước, nhưng không khí chỉ một thoáng đã trở nên sền sệt lên, trước biến thành chất lỏng, lại biến thành thể rắn, thật giống như có thể đóng băng lấy không gian vậy, khiến Phong Phi Vân có một loại cảm giác ngay cả hô hấp cũng không thể.
Thân thể trở nên càng ngày càng nặng, thật giống như có một tòa núi lớn đặt nặng trên đỉnh đầu vậy.
Xương cốt trên người Phong Phi Vân cũng xiết chặt, biết rõ đây là đối phương đang lấy uy áp đè hắn, chỉ cần hắn nói sai nửa chữ liền sẽ bị cổ lực lượng này đánh nát ngay.
- Hồi bẩm... Hồi bẩm tháp chủ, tại hạ tuy là Yêu Ma Chi Tử, nhưng tên tuổi này là do người khác áp đặt lên người của ta, hơn nữa... Ta và nữ ma ngay cả nửa điểm quan hệ cũng không có, ta cũng có mấy lần thiếu chút nữa đã chết trong tay nàng rồi. Chính vì như thế cho nên mới muốn chạy trốn giữ mạng, trốn đến Vạn Tượng Tháp.
Phong Phi Vân gian nan nói, không có một câu nào dối trá cả.
Loại nhân vật như Linh Bảo Tháp tháp chủ, Linh Giác đã là gấp ngàn lần thường nhân, chỉ cần có người dám ở trước mặt nàng nói một câu nói dối thì đều sẽ bị Linh Giác của nàng cảm ứng được.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Tầm Bảo Sư, nếu Linh Giác của ngươi không mạnh bằng nàng thì tuyệt đối không có khả năng gạt được nàng.
Linh hồn Phong Phi Vân tuy rằng cường đại, nhưng bởi vì nguyên nhân tu vị nên Linh Giác lại xa xa không bằng Linh Bảo tháp chủ.
- Một bên nói bậy nói bạ, nếu ngươi không phải sứ giả của nữ ma, vì sao phải giúp nàng sống lại?
Linh Bảo tháp chủ lần nữa tạo áp lực, chỉ một câu nói lại có được lực lượng vô cùng vô tận.
Lực lượng ẩn chứa trong câu nói kia đã đủ để đè cho một gã tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong phải nằm rạp trên mặt đất.
Linh Bảo tháp chủ tuy rằng không cảm ứng được Phong Phi Vân đang nói láo, nhưng nàng đã nắm giữ rất nhiều tình báo, đủ để xác định Phong Phi
Vân chính là tay sai của nữ ma, giữa hai người có quan hệ không tầm thường
Phong Phi Vân toàn thân chấn động, trước đã bị thương, giờ phút này bị cổ lực lượng này trùng kích, liền khiến thương thế vốn đã tốt lên ba bốn phần lần nữa chuyển biến xấu.
Dù vậy, Phong Phi Vân cắn răng thật chặt răng, đứng thẳng tắp, căn bản không khuất phục dưới cổ uy áp này, thật sự quá không nói lý rồi.
Mộ Dung Thác thấy Phong Phi Vân thần thái khác thường, toàn thân run rẩy, biết rõ hắn giờ phút này ngay cả lực lượng để nói cũng không có, khẳng định là do Linh Bảo tháp chủ âm thầm ra tay với hắn.
- Tháp chủ, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng, ta tin tưởng hắn tuyệt đối không nói sai đâu.
Mộ Dung Thác vội vàng quỳ trên mặt đất, cầu khẩn Linh Bảo tháp chủ.
- Hừ! Cút ngay!
Linh Bảo tháp chủ vung ống tay áo lên, trực tiếp đánh bay Mộ Dung Thác ra ngoài, đâm vào trên thạch bích.
Mộ Dung Thác vốn đã tiêu hao quá nhiều huyết khí, thân thể cũng chưa khôi phục toàn bộ, bị Linh Bảo tháp chủ đánh một kích lưng đều thiếu chút nữa đã bị đụng gẫy, lập tức ngũ tạng quay cuồng, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể gầy yếu, một gối quỳ trên mặt đất, dùng hai tay chống lấy thân thể, toàn thân đều sợ run.
- Nữ ma thủ đoạn độc ác, Nam Thái Phủ không biết bao nhiêu dân chúng vô tội đã bị chết trong tay nàng, tất cả điều này là do một tay Phong Phi
Vân tạo thành, trên đời ai không biết chính là ngươi tự tay sống dậy nữ ma, ngươi còn dám nói là ngươi không có quan hệ gì sao?
Linh Bảo tháp chủ tuy rằng đã sống hơn bốn trăm tuổi, nhưng tâm tính vẫn ghét ác như cừu, lại nói:
- Mộ Dung Thác, ngươi chính là thiên sinh linh nhân, ta có ý muốn thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi nếu còn dám nói chuyện vì Phong Phi Vân, đó chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Phong Phi Vân thừa nhận lấy áp lực lớn lao, không cách nào nhúc nhích, chỉ cảm thấy lão thái bà trước mắt này thật sự quá quá đáng, hôm nay nếu chết trong tay nàng thì thật sự quá oan ức rồi.
Mộ Dung Thác đa tạ tháp chủ ưu ái, nhưng muốn ta không nói giúp Phong
Phi Vân, ta làm không được. Ta và hắn tuy chỉ ở chung vài ngày, nhưng ta tin tưởng hắn tuyệt đối là một người dám làm dám chịu, sẽ không lừa gạt tháp chủ.
Mộ Dung Thác thở dốc nói.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương