Linh Chu

Chương 312

Phong Phi Vân im im lặng lặng ngồi ở bên giường bằng đá, chăm chú cắn môi, nghiêng thân thể, một tay vụng trộm véo ở vị trí đan điền. Một mực đợi đến nửa canh giờ sau, trên mặt Mộ Dung Thác đã có chút huyết sắc, Phong Phi Vân mới lại lấy ra quả nhị phẩm Vô Hoa Đan kia cho hắn ăn vào. Khỏa nhị phẩm Vô Hoa Đan chính là thánh dược chữa thương, ngậm vào liền tan, cả người Mộ Dung Thác đều được bao trong hào quang Linh Dược, trên người tản ra mùi thuốc đầm đặc. Bành! Cùng lúc đó, Phong Phi Vân rốt cuộc không cách nào kiên trì được nữa, ngửa đầu ngã xuống đất, ngất đi, nơi đan điền dật tràn ra một tia huyết dịch ra, nhuộm đỏ cả y phục hắn. Thật sự là hắn đã sớm bị thương, đặc biệt là trong lúc quyết đấu với Cố Thanh là bị thương nặng nhất. Cố Thanh thật sự quá cường đại, cho dù dùng Linh Khí cũng chưa chắc có thể chống đở được một chiêu kiếm quyết cấp bậc tuyệt học kia, Phong Phi Vân chỉ có thể dùng chiêu thức lưỡng bại câu thương mới có thể có cơ hội chiến thắng. Một kiếm kia của Cố Thanh đâm vào trong Đan Điền, tuy rằng bị Thi Cung của nữ ma ngăn trở, nhưng cũng chấn khiến Phong Phi Vân nguyên khí đại thương, đều là dựa vào một cổ ý chí cường đại nên hắn mới về được đến đây. Bằng không thì hắn đã chết trên Diễn Võ Chiến Tháp rồi. Mộ Dung Thác chậm rãi ngồi dậy từ giường đá, hắn nhìn thật lâu Phong Phi Vân đang hôn mê trên mặt đất, ngón tay tạo thành kiếm quyết, lại do dự thật lâu, cuối cùng vẫn thu vào. Hắn lại nằm xuống! Cảnh ban đêm trở nên có chút thê lương, tràn đầy không biết. Đến khi Phong Phi Vân lần nữa tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày thứ ba, có ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài động phủ chiếu vào, mà hắn lú này cũng đang nằm trên giường đá, trên người vẫn đang đắp lấy thảo dược. Miệng vết thương chỗ đan điền phần bụn cũng được người vệ sinh băng bó qua, mà ngay cả vết thương trên vai, ngực, trên đùi cũng đều được đắp thảo dược, chỉ có tổn thương bên đùi là vẫn ttruyền đến cảm giác đau đớn. - Tên Mộ Dung Thác này! Phong Phi Vân khẽ lắc đầu cười cười. Phong Phi Vân tu luyện chính là Bất Tử Phượng Hoàng Thân, thân thể khôi phục cực nhanh, có thể gấp 10 lần thường nhân, căn bản không cần Linh Dược chữa thương gì cả cũng có thể tự mình khôi phục. Trải qua hai ngày tu dưỡng, thương thế hắn đã khôi phục ba, bốn phân, cái này theo thường nhân thấy thì tuyệt đối là một loại tốc độ khôi phục khiến người phảu kinh hãi. Đi ra động phủ, thấy được mảnh hồ nước bích lục kia, còn có một góc Thanh Trúc đột ngột mọc lên từ mặt đất, góc trúc kia có lẽ vì hấp thu quá nhiều linh khí nên thông thấu trong suốt như ngọc vậy. Mộ Dung Thác phục dụng Xương Bồ và một khỏa nhị phẩm Vô Hoa Đan, trải qua hai ngày tu dưỡng, thân thể đã khôi phục không ít, hắn đi vào hồ bắt được mấy con cá nước ngọt, đốt lá trúc len ngồi nướng cá ở bên bờ. Gác ở trên cây trúc là một loạt cái khoan sắt, khi thì thêm một ít gia vị không biết hắn lấy từ nơi nào, công cụ đơn giản, mấy thứ gia vị đơn giản, nhưng múi cá nướng kia lại nhẹ nhàng bay xa, khiến Phong Phi Vân nhịn không được phải khịt khịt mũi. Không thể không nói Mộ Dung Thác quả thật rất có phong phạm đầu bếp! - Ngươi thường xuyên nướng đồ ăn vào ban đêm sao? Phong Phi Vân chậm rãi từ trong rừng trúc đi ra. Mộ Dung Thác ngồi dưới đất, trên gương mặt xanh xao vàng vọt mang theo vài phần vui vẻ nói: - Từ nhỏ đã phải chịu đói, nếu không tự mình tìm ăn thì ta đã sớm chết đói rồi. Hắn đưa một cái bồ đoàn do lá trúc bện thành tới cho Phong Phi Vân. Bồ đoàn này bện thập phần tinh tế, tổng cộng chia làm ba tầng, ngồi ở phía trên rất là thoải mái. - Đúng rồi, còn chưa nghe qua chuyện trong nhà ngươi đấy, thuận tiện nói cho ta biết được không? Phong Phi Vân cười nói. Sắc mặt Mộ Dung Thác chợt trở nên có chút mất tự nhiên, trầm mặc, chỉ cắm đầu vào nướng cá, thật lâu sau mới nói: - Ta không có nhà! - Một người sao có thể không có nhà được? Phong Phi Vân nói. - Từ lúc ta hiểu chuyện đến nói, tất cả mọi người nói ta là một tiểu tạp chủng, kể cả ca ta, kể cả cha ta, mà ngay cả những người hầu kia cũng nói ta như vậy, chỉ có mẹ ta mới gọi ta một tiếng Thác nhi, nhà như vậy, không cần cũng được. Mộ Dung Thác nắm chặt tay, nói ra từng lời một. - Chẳng lẽ ngươi không phải cha ngươi thân sinh sao? Phong Phi Vân nói. - Không có một người cha ruột nào lại gọi con của mình là tạp chủng cả, huống chi hắn còn là Chấn Thiên Hầu đại danh đỉnh đỉnh, Mộ Dung Thừa Đức. Mộ Dung Thác nói. - Ngươi là con trai Chấn Thiên Hầu? Phong Phi Vân sắc mặt khẽ biến thành hơi vui mừng. - Không, hắn chưa từng coi ta là con hắn, ta cũng chưa từng coi hắn là cha, trong lòng ta chỉ có mẹ, chỉ có mẹ, chưa từng có cha... Hắn không ngừng tái diễn những lời này. Phong Phi Vân lại nói: - Mẹ ngươi có phải là tiểu thiếp thứ tám của Chấn Thiên Hầu không? Mộ Dung Thác kinh hô: - Làm sao ngươi biết? Phong Phi Vân cười hắc hắc, thì ra hắn chính là nhi tử của Lưu thân sinh, cái này chẳng lẽ chính là duyên phận trong truyền thuyết sao? - Đáng tiếc mẹ ta đã bệnh chết ba tháng, khi nàng sắp chết muốn ta vô luận như thế nào cũng phải học thành tài, trở thành một gã Tầm Bảo Sư vĩ đại, bằng không thì thực xin lỗi nàng trên trời có linh thiêng rồi. Mộ Dung Thác nói. Phong Phi Vân vốn đang định nói cho hắn biết, hắn thật ra có phụ thân, nhưng sau khi nghe được lời này, hắn liền thu lại lời muốn nói, dù sao mẫu thân hắn vừa mới chết nếu lại biết tin tức cha ruột đã qua đời chỉ sợ sẽ càng thêm bi thương. - Ta sẽ giúp ngươi. Phong Phi Vân nói. - Ngươi có thể giúp ta hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân sao? Mộ Dung Thác nói. - Ngươi chính là thiên sinh linh giả, muốn trở thành một vị Tầm Bảo Sư vĩ đại cũng không khó, ngươi thiếu chỉ là một bản điển tịch tu luyện của Tầm Bảo Sư. Phong Phi Vân từ từ lấy 《 Bát Thuật Quyển 》 từ trong Giới Linh Thạch ra, nhưng rất nhanh lại bỏ lại. Phong Phi Vân cảm thấy thực xin lỗi Lưu Thân Sinh, muốn đền bù trên người con hắn, nhưng giờ không thể truyền thần điển như 《 Bát Thuật Quyển 》 cho hắn được, còn phải chờ hắn đánh chắc trụ cột mới được. Nếu Phong Phi Vân biết rõ, tiểu thiếp thứ tám của Chấn Thiên Hầu không phải bệnh chết, mà đã bị chết ở trong tay Kỷ Thương Nguyệt thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào đây? Nếu Phong Phi Vân biết rõ, Mộ Dung Thác chính thức cũng đã bị chết ở trong tay Kỷ Thương Nguyệt thì không biết hắn lại sẽ có cảm tưởng thế nào? Nhân sinh rất nhiều chuyện không như ý. Phong Phi Vân tuy rằng đồng tình với tao ngộ của Mộ Dung Thác nhưng lại không có tâm lý chấn động quá lớn, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng, mấu chốt còn phải xem con đường tương lai nên đi thế nào. Đôi mắt sáng ngời của Mộ Dung Thác nhìn chằm chằm vào khối Giới Linh Thạch trên lưng Phong Phi Vân, vừa rồi Phong Phi Vân muốn lấy 《 Bát Thuật Quyển 》 ra, nhưng lấy ra một nửa liền thả vào lại, tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn.