Linh Chu

Chương 292

Đối với Tầm Bảo học đồ mà nói, cũng là một loại tu luyện đối với tự thân linh giác, linh giác có thể đạt tới gấp một người bình thường, thuộc về nhất phẩm Tầm Bảo học đồ; linh giác đạt tới gấp hai người bình thường thuộc về nhị phẩm Tầm Bảo học đồ; từ cái này suy ra, linh giác đạt tới gấp chín lần người bình thường coi như là cửu phẩm Tầm Bảo học đồ. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là tu luyện trận pháp cùng nhãn lực cũng phải đạt tới độ cao tương ứng. - Linh giác là gấp hai người bình thường, chỉ có thể coi là nhị phẩm Tầm Bảo học đồ, không có tư cách tiến vào Vạn Tượng tháp. Lão giả thất vọng lắc đầu. Tu sĩ thứ nhất tham dự khảo hạch không được thông qua, tay của hắn đặt ở trên thạch bàn, thạch bàn vẻn vẹn chỉ sáng lên hai đạo vầng sáng, biểu hiện linh giác của hắn cũng chỉ là gấp hai người bình thường. Một khối thạch bàn này chính là chuyên môn khảo nghiệm cao thấp linh giác của một người. Tu sĩ thứ hai đưa tay đặt lên trên thạch bàn, thạch bàn nhất thời chớp động ra ba đạo vầng sáng. - Linh giác là gấp ba người bình thường, coi như là hợp cách! Ánh mắt của lão giả khẽ mở ra, hài lòng gật đầu. Bốn tu sĩ đầu tiên chỉ có một người thông qua được khảo nghiệm linh giác, ba người khác đều là bị đào thải, hiện tại đến lượt Phong Phi Vân. Lão giả kia vẻn vẹn chỉ là nhìn Phong Phi Vân một cái, cũng không ôm bao nhiêu hi vọng đối với hắn, Tầm Bảo sư thưa thớt, Tầm Bảo sư cao cấp thì càng thêm thưa thớt, mỗi một lần khảo hạch có thể kiếm được một học viên liền là rất tốt rồi. Có đôi khi kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều! - Đưa tay đặt ở trên thạch bàn, tâm vô tạp niệm, nhắm mắt ngưng thần. Ánh mắt của lão giả mở ra một tia, sau đó lại nhắm mắt lại, giống như đã ngủ rồi. Phong Phi Vân đặt tay ở trên thạch bàn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cũng muốn khảo nghiệm linh giác của chính mình rốt cuộc mạnh bao nhiêu, Phong Phi Vân đối với linh hồn cùng linh giác của mình đều tương đối tự tin. Ba tu sĩ không thông qua khảo hcahj kia cũng đứng ở một bên, trong lòng vạn phần hi vọng Phong Phi Vân cũng không cách nào thông qua khảo hạch, như vậy trong lòng bọn họ mới có thể thăng bằng. Sau khi tay của Phong Phi Vân đặt ở trên thạch bàn, thạch abfn kia lại một mực đều không có động tĩnh, một đạo quang mang cũng không có. - Hắc hắc! Linh giác kém như vậy lại cũng tới tham gia khảo hạch Tầm Bảo sư, thật cho rằng a miêu a cẩu cũng có thể trở thành Tầm Bảo sư vĩ đại sao! Tên thanh niên kia thông qua khảo hạch lần thứ nhất cười châm biếm một tiếng, nhưng mà nụ cười trên mặt của hắn liền chợt cứng đờ, bởi vì đạo quang hoa thứ nhất trên thạch bàn kia xông ra, đạo quang hao này so với tất cả mọi người ở trước đó phải cường thịnh hơn, tựa như hỏa diễm cực nóng, có chút chói mắt. Một đạo quang mang này khiến cho chút ít tu sĩ tham dự khảo hạch luyện đan sư, ngự thú sư, trí sư ở bên cạnh đều kinh động, liên tục chuyển mắt nhìn qua, tất cả mọi người là huyền sư, tự nhiên biết đó là đang khảo nghiệm linh giác. Linh giác của người này cũng quá mạnh đi! Mặc dù mới lộ ra một đạo quang mang, nhưng mà lại cường thịnh giống như mặt trời chói chang. Ngay cả lão đầu híp mắt kia cũng mở ra hai mắt, có chút khiếp sợ nhìn chằm chằm vào quang mang từ thạch bàn bắn ra, mẹ kiếp, tại sao lại có quang mang cường thịnh như thế, lão thiếu chút nữa liền kích động nhảy lên. - Bá! Đạo quang mang thứ hai chớp động! Đạo quang mang thứ hai so với đạo quang mang thứ nhất thì mỏng hơn, nhưng mà lại cường thịnh như cũ, cũng không có ý tứ suy kiệt, làm cho người ta không mở mắt ra được. Mộ Dung Thác đứng ở sau Phong Phi Vân hai mắt nhìn chằm chằm vào khối thạch bàn kia, cả người đều đang run rẩy, thì ra là linh giác của con người có thể cường đại đến mức như thế, nếu như ta cũng có linh giác cường đại như thế liền tốt rồi. Thật sự là chấn động nhân tâm rồi. - Bá! Đạo quang mang thứ ba chớp động! Đạo quang mang thứ ba lại hơi yếu hơn so với đạo quang mang thứ hai, nhưng mà lại như cũ không suy kiệt. Cái này đại biểu linh giác của Phong Phi Vân là gấp ba người bình thường, có tư cách tiến vào Vạn Tượng tháp, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được. Ba tu sĩ đã bị loại bỏ kia giờ phút này cằm cũng muốn rơi xuống mặt đất, gia hỏa này nhìn qua mới có bộ dáng mười mấy tuổi, linh giác lại đáng sợ như thế, chẳng lẽ là một vị trời sinh linh nhân? - Bá! Đạo quang hoa thứ tư chớp động, quang mang lại hơi nhạt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là so với ba đạo quang hoa trước đó mà thôi. - Bá! Đạo quang hoa thứ năm chớp động, quang mang như cũ sáng ngời lấp lánh, liền như một chiếc thần đăng. Những tu sĩ ở chung quanh đều bị một màn này hấp dẫn tới, ngay cả mấy vị tôn sư ở thánh địa thần tháp khác cũng chuyển mắt qua. Trong một thoáng, quang hoa lại chớp động một lần, đây là lần thứ sáu rồi. - Linh giác đã là gấp sáu lần người bình thường, xem ra lần này Linh bảo tháp nhặt được bảo bối chân chính rồi, chẳng lẽ thật sự là trời sinh linh nhân? Vị tôn sư của Trí tháp kia vân vê chòm râu màu trắng, lẩm bẩm nói. Cái gọi là trời sinh linh nhân chính là trời sinh linh giác liền vượt xa thường nhân mấy lần, thậm chí là mấy chục lần, người như thế quả thực là trăm năm cũng không có một người, cũng chỉ có trời sinh linh nhân mới có thể tu luyện tới cấp bậc Đại Tầm Bảo sư. Mà tu sĩ khác cho dù có thiên phú tầm bảo, thông qua cố gắng ngày sau cũng nhiều nhất chỉ có thể trở thành một vị Tầm Bảo sư đỉnh phong, nhưng mà lại tuyệt đối không cách nào trở thành một vị Đại Tầm Bảo sư. Phong Phi Vân kỳ thật là biết rõ chính mình cũng không phải là trời sinh linh nhân, chỉ bất quá trong thân thể ẩn chứa Phượng Hoàng linh hồn, cho nên linh giác mới cường đại như thế. - Bá! Đạo quang mang thứ bảy chớp động, linh giác đã gấp bảy thường nhân rồi. Tiếng xôn xao càng lúc càng lớn, đã hấp dẫn rất nhiều người đi tới chỗ này. - Meo meo! Một hồng y tiểu nữ hài tựa như một tiểu la lỵ trắng nõn từ trong đám người đi ra ngoài, nàng mặc hòng bố hài thêu hình con vịt, trong tay ôm một con bạch miêu nhi trắng nhung, một đôi mắt căng tròn giống như hai khỏa hắc bồ đào trơn bóng. Năm đại cao thủ của Trừ ma liên minh theo sát phía sau, năm cỗ khí thế cường đại từ trong thân thể của bọn họ truyền ra, để cho người xung quanh không có người nào dám tới quá gần bọn họ. - Là Phong Phi Vân, hắn quả nhiên đi tới Vạn Tượng tháp! Long hình cổ kiếm trên lưng Lý Thái A bắt đầu rung động, phát ra từng tiếng kêu khẽ như long minh, trong đôi mắt lộ ra sát cơ. Sát khí tràn ngập khắp cả quảng trường, để cho rất nhiều tôn sư đang khảo hạch đều cảm ứng được, liên tục ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm lên người Lý Thái A. Vẻn vẹn chỉ là nhìn chằm chằm một cái, liền lại thu hồi ánh mắt, chuyện này không liên quan đến bọn họ, cho dù xảy ra chiến đấu cũng sẽ có người của chấp pháp đội đến quản. - Ngày khảo hạch cấm tranh đấu. Địa vực Vạn Tượng tháp, người giết người phải đền mạng.