Linh Chu
Chương 235
- Nhưng mà ta hiện tại lại ước gì ngươi sớm đã chết mới tốt, tránh nhìn thấy cảnh khiến người tức giận.
Nạp Lan Tuyết Tiên hung hăng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, hiển nhiên còn đang giận hắn.
- Tiểu hòa thượng tức giận, không phải, là tiểu ni cô, ha ha!
Phong Phi Vân trêu chọc nói.
Nạp Lan Tuyết Tiên nhất thời nóng nảy, ở trên bộ ngực của Phong Phi Vân đánh mấy cái, nói:
- Ngươi vốn nên biết ta tuyệt đối không thể nào đi làm tiểu ni cô, tuyệt đối không thể nào... A!
Nàng tâm tình kích động đem vết thương trên lưng kéo rách, chảy ra máu.
Phong Phi Vân vội vàng từ trong lồng ngực lấy ra một giọt linh tuyền, mặc dù một giọt linh tuyền này có giá trị mấy trăm vạn kim tệ, nhưng mà hắn lại không chút do dự liền cho nàng ăn vào, giúp nàng chữa thương.
Dược tính của linh tuyền từ trong thân thể nàng tán phát ra, bao phủ thân thể của nàng lại, giống như biến thành một cái kén bị bạch vụ bao lấy.
- Đại Ngưu... Lão đại, ngươi thật sự là yêu ma chi tử sao?
Vu Cửu từ trong nhã gian đi ra.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào hắn một cái, nói:
- Không sai, các ngươi nếu như sợ bị liên lụy, nhưng có thể rời đi!
- Phi! Ngươi xem đám lão tử thành hạng người ham sống sợ chết sao? Cũng quá không xem chúng ta là huynh đệ rồi!
Lần này Vương Mãnh rốt cuộc liền một tát phách vỡ cái bàn, bỗng nhiên đứng dậy.
- Không sai, chúng ta có cái gì mà chưa từng thấy, năm đó ta còn ngủ qua với lão bà của Chấn Thiên Hầu, còn cái gì mà không dám?
Lưu Thân Sinh sờ sờ bộ râu dê trên cằm, giả bộ ho hai tiếng cũng là đi ra.
- Hoàng Phong đạo tặc ba ngàn binh sĩ chúng ta cùng tiến thôi!
Lạc Đà Tử phát ra lời nói hùng hồn.
Bốn tên đạo tặc này mặc dù đều là nhất phương đại ác, làm qua không ít chuyện giết người phóng hỏa, nhưng mà lại cực kỳ trọng nghĩa khí, mặc dù Phong Phi Vân bị tu tiên giả của cả Nam Thái phủ không tha, bọn họ cũng dám đối nghịch với những tiên môn cùng gia tộc này.
- Đây vốn là chuyện của ta, không có chút quan hệ nào với các ngươi, giúp ta chiếu cố tốt Tuyết Tiên, chuyện của ta còn phải do chính ta giải quyết, cho dù ta bị đánh chết, các ngươi cũng đừng nhúng tay, nếu không đừng trách ta không xem các ngươi là huynh đệ.
Nam Thái phủ đại tiểu tiên môn đâu chỉ là mười vạn, thế lực lớn đứng đầu lại càng có hơn mười, hạng người tu vi cường đại không ít, người nào dám đắc tội tu tiên giả của một phủ?
Phong Phi Vân không để cho bọn họ động thủ, là không muốn để cho bọn họ cuốn vào trong tràng tranh đấu này, tránh cho tặng không tính mạng.
- Thì ra ngươi chính là Phong Phi Vân!
- Oanh!
Trên tầng sáu truyền đến một tiếng vang thật lớn, đại môn của nhã gian bị âm ba chấn vỡ, ba vị nghịch thiên tài tuấn hiện ra chân diện mục rồi, bọn họ ngồi xung quanh một cái tứ phương bàn, vừa uống rượu dùng bữa, vừa nghe nhã khúc, lộ ra vẻ hết sức thong dong lạnh nhạt.
Bọn họ đều là cao thủ đứng đầu của thế hệ trẻ Nam Thái phủ, ba người tề tụ chỗ này, đối phó với một Phong Phi Vân chỉ có Thần Cơ sơ kỳ, bọn hắn còn là có nắm chắc.
- Ta liền nói lời đồn đại không thể tin hết, liền là dạng người như hắn làm sao có thể chống lại được tiền bối cấp bậc cự kình, Thần Cơ sơ kỳ mà thôi, ta muốn đối phó với hắn cũng là dễ dàng.
Một nghịch thiên tài tuấn ở trong đó cầm lên bầu rượu trắng bằng sứ, trực tiếp liền đổ vào trong miệng của mình, phát ra thanh âm rượu chảy vào cổ.
- Lời đồn trên đời này vốn là hữu danh vô thực, hôm nay ta liền muốn ở trước mặt mọi người đánh bại yêu ma chi tử, lấy thủ cấp của hắn, tế điện vong hồn của những người chết đi.
Tần Chiến hướng về phía Phong Phi Vân ở bên dưới liếc mắt một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra điệu cười mỉa mai.
Phong Phi Vân nhẹ nhàng bắn ra một cái, bay đến trên mái hiên lưu ly tầng thứ sáu, đứng ở địa phương cao mấy chục thước, đón gió đem, cười nói:
- Ngươi đã cường đại như thế, như vậy ta còn thật muốn cùng ngươi hảo hảo đnáh qua hai chiêu.
Cường đại của Tần Chiến thật quá rõ ràng, mặc dù tất cả mọi người đang kinh dị về thân phận thực sự của Phong Phi Vân, nhưng mà dù sao hắn chỉ có tu vi Thần Cơ sơ kỳ.
- Yêu ma chi tử chính là tay sai của nữ ma, nếu như hắn đã đến Phong hỏa liên thành, như vậy nữ ma có phải cũng đã đi tới Phong Hỏa liên thành rồi hay không?
Lời này vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người đều bị làm cho sợ đến trong lòng run lên, ngay cả ba tên nghịch thiên tài tuấn kia cũng không ngoại lệ.
Mặc dù tất cả mọi người cho là người nào ở trong ba tên nghịch thiên tài tuấn đều có thể đánh bại được Phong Phi Vân, nhưng nếu như nữ ma đi tới Phong Hỏa liên thành, như vậy tất cả mọi người đều chết.
- Hưu!
Tâm chí của Tần Chiến kiên định, rất nhanh liền thu liễm ý sợ hãi trong lòng đối với nữ ma, ngón tay nhẹ nhàng niết động kiếm quyết, tam xích thanh phong kiếm trên lưng lập tức liền bay ra ngoài.
Lại là Phi Thiên ngự kiếm thuật.
Phong Phi Vân đón gió mà đứng, tóc đen ở trong gió lạnh bay loạn, liền ở trong nháy mắt tam xích tahnh phong của Tần Chiến ra khỏi vỏ, hắn bỗng nhiên xông ra ngoiaf, thân thể biến thành một đạo tàn ảnh, giống như là quỷ mị bay múa ở mái hiên Tuyệt Sắc lâu.
- Thình thịch, thình thịch, thình thịch...
Bóng dáng của phi kiếm kia ở trong không khí phát ra thanh âm bùm bùm, không ngừng giao thủ với một đạo tàn ảnh kia, lúc thì xuất hiện ở phía tây, thỉnh thoảng lại bay vút đến phía đông.
Trong Tuyệt Sắc lâu khắp nơi đều là kiếm khí xuyên toa, một chút hỏa hoa kèm theo kiếm khí lộ ra vẻ hết sức chói mắt.
Mặc dù Tần Chiến như cũ thong dong ngồi ở trên ghế, nhưng mà thân thể lại đã khẩn trương, năm ngón tay cấp tốc biến đổi kiếm quyết, mới có thể miễn cưỡng đuổi theo thân pháp biến hóa của Phong Phi Vân.
Tốc độ của một người làm sao có thể nhanh như vậy?
Tần Chiến cảm giác tốc độ niết động kiếm quyết của mình đều sắp không đuổi theo nổi tốc độ biến hóa thân pháp của Phong Phi Vân, trên trán đã tràn ra từng giọt mồ hôi, chợt trong năm ngón tay bắn ra năm đạo hàn quang, đồng thời đánh vào trong phi kiếm.
- Vạn Kiếm Quy Nhất!
Một trăm linh tám đạo kiếm khí bỗng nhiên ngưng tụ thành hình, giống như kiếm vũ đâm ra.
- Phá cho ta!
Phong Phi Vân vươn ra một ngón tay, ở trong không khí vẽ ra một cái vòng tròn cự đại, bàn tay đem vòng tròn đánh ra ngoài, đánh phá không phải là kiếm khí, mà là lục đạo thần niệm khống chế kiếm khí.
- Oanh!
Một trăm linh tám đạo kiếm khí toàn bộ biến mất, biến thành một trăm linh tám đạo bụi mù.
Lúc này Tần Chiến rốt cuộc ngồi không yên, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, nhưng mà vào lúc này một đạo thân ảnh lại bay lướt tới, đứng ở bên người hắn, vươn ra một cánh tay hung hăng đánh ra một chưởng, hướng bờ vai của hắn ấn tới.
Chính là Phong Phi Vân!
Mí mắt của Tần Chiến co rụt lại, trong lòng chợt nhảy lên, không kịp suy nghĩ nhiều, hai chân đạp vỡ ván gỗ, thân thể trầm xuống, ở trước khi một chưởng này của Phong Phi Vân ấn lên trên vai hắn, thân thể liền trầm xuống.
Truyện khác cùng thể loại
1291 chương
36 chương
832 chương
36 chương