Linh Chu
Chương 1952
- Thời nộ!
Trán Côn Luân giáo chủ mọc thiên nhãn phủ lên thiên địa này, thi triển đạo pháp vô thương đảo điên thời không.
Bùm!
Không gian và thời gian tan vỡ, giờ thì không thể mở cánh cửa hư không nữa, cơ hội trốn vào thời gian cũng không có.
Tối Thế ma vương cười gằn:
- Chờ xem ngươi trốn đến đâu!
Tối Thế ma vương giơ tay, bàn tay ngưng tụ ma phủ tam giác, búa chém vào Phong Phi Vân.
Mấy thánh linh vực ngoại khác công kích, đạo pháp, chưởng ấn như nước lũ trút xuống, nhấn chìm Phong Phi Vân.
- Pháp tướng Oa Hậu!
Phong Phi Vân vận dụng pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh, ngưng tụ thần ảnh sau lưng mình oanh kích qua.
Bùm!
Pháp tướng Oa Hậu Đại Thánh không ngăn được một đám thánh linh công kích, tan vỡ thành mấy mảnh ảo ảnh thánh quang.
Phong Phi Vân bay ngược ra sau, đáp xuống trước miếu thờ. Phong Phi Vân quỳ một gối, tay chống mặt đất, khóe môi nhỏ giọt máu thánh linh.
Máu rơi xuống đất, đất đai bốn phía đỏ máu.
Thiên Đô Thượng Nhân nói:
- Phong Phi Vân, ngươi đã cùng đường! Châu chấu đá xe, một con đường chết!
Thiên Đô Thượng Nhân đạp trên mảnh nhỏ không gian, khí vũ hiên ngang, ngạo khí khiếp người từng bước áo sát Phong Phi Vân, lực lượng áp đảo.
Vù vù vù vù vù!
Một mảnh nhỏ không gian dưới chân Thiên Đô Thượng Nhân bỗng nổ tung, thanh chiến kiếm lóe yêu quang bay ra. Khí yêu ma mãnh liệt xuyên thấu bàn chân Thiên Đô Thượng Nhân, đâm thủng chân phải rồi từ đó xông vào thánh thai trong người gã.
Đây là Yêu Hoàng kiếm.
Phong Phi Vân sớm giấu Yêu Hoàng kiếm ở chỗ đó, bày cái bẫy chờ có người đạp vào.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Thiên Đô Thượng Nhân bất đắc dĩ chém mình một nhát, chặt đứt nửa người mới thoát khỏi số xui bị Yêu Hoàng kiếm đâm xuyên thánh thai.
Nhưng Thiên Đô Thượng Nhân cũng bị thương nặng, huyết khí bị chém đứt một nửa, đạo tắc thánh linh bị Yêu Hoàng kiếm xâm thực hơn phân nửa, tu vi sụt giảm. Sau này dù Thiên Đô Thượng Nhân tu luyện lại tu vi cũng khó tiến bộ hơn.
Ầm!
Hai tay Phong Phi Vân cầm chuôi đao chém hư không, thần long bay ra đụng văng Thiên Đô Thượng Nhân. Đao khí xé cơ thể thánh linh rách nhiều lỗ.
Phong Phi Vân cầm cổ đao Thần Khiếu, tay kia cầm Yêu Hoàng kiếm, đao kiếm nhỏ máu.
Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn tất cả thánh linh vực ngoại, nói:
- Người tiếp theo.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi có hai thánh linh bị Phong Phi Vân trấn áp, một thánh linh buộc phải tự chém tu vi. Cuộc chiến vô cùng huy hoàng, nếu truyền ra thì danh tiếng của Phong Phi Vân sẽ lên cao cỡ Thủy Nguyệt thánh thần, thành tín ngưỡng của chúng sinh.
Nhưng với đám thánh linh vực ngoại thì đây là chuyện khiến bọn họ vô cùng nhục nhã. Các thánh linh vực ngoại tại đây toàn là lão tổ danh chấn thiên hạ, đối phó một tiểu bối vậy mà bị dắt mũi đi lòng vòng, mặt xám mày tro. Bọn họ biết đút mặt vào đâu?
Một thánh linh đầu đầy rễ cây công kích Phong Phi Vân:
- Quá kiêu ngạo,để ta lấy mạng chó của ngươi!
Thánh linh đầu đầy rễ cây đến từ Hắc Ám ma cung, một vị trưởng lão thái tổ, loài thực vật thành thánh, sức sống lâu dài.
Thánh linh đầu đầy rễ cây nhìn thâu Phong Phi Vân bị thương nặng nên mới dám hùng hổ tấn công. Đầu nó kéo dài ngàn rễ cây như râu rồng, xích sắt leng keng oanh kích Phong Phi Vân.
Chín trăm chín mươi chín linh dược trong người Phong Phi Vân biến thành chín trăm chín mươi chín tinh hệ, các tinh hệ bốc cháy lên.
Lửa tuôn ra từ chín trăm chín mươi chín thế giới tinh hệ, đốt cháy hư không, đốt mảnh nhỏ không gian. Trưởng lão thái tổ Hắc Ám ma cung vốn là thực vật thành thánh, rất sợ lửa.
Tất cả rễ cây trên đầu trưởng lão thái tổ Hắc Ám ma cung bốc cháy lửa.
- Vẫn linh đạo!
Phong Phi Vân đánh ra một diệt thế đạo xé xác trưởng lão thái tổ Hắc Ám ma cung ra.
Trong người trưởng lão thái tổ Hắc Ám ma cung bay ra vô số mộc chi tinh hoa, phát ra tiếng kêu rên. Tối Thế ma vương cứu lại thánh linh vực ngoại đó.
Tu vi của Tối Thế ma vương siêu khủng bố, vỗ một chưởng đánh ra hàng vạn tia chớp. Những tia chớp đan xen thành nước lũ, biến thành luồng thần lôi màu tím trắng phá tan từng tầng ánh lửa, nổ ngực Phong Phi Vân.
Trong miếu thờ hoang vu vang tiếng niệm phật già nua:
- A di đà phật!
Một phật thủ ấn bay ra đánh bật thần lôi trắng về phục hồi Tối Thế ma vương, hất bay gã.
Phật thủ ấn biến thành ngũ chỉ sơn trấn áp Tối Thế ma vương dưới chân núi.
- Grao!
Tối Thế ma vương biến thành con ma ngưu, đầu như kỳ lân, toàn thân đầy vảy. Đây là bản thể của Tối Thế ma vương.
Tối Thế ma vương muốn dốc hết sức nâng ngũ chỉ sơn trên lưng lên.
Trong miếu thờ hoang vắng vang một chuỗi niệm phật:
- Mưu mật, mu mễ . .
Tiếng niệm kinh biến thành các chữ phật màu vàng ấn trên ngũ chỉ sơn, đè chặt Tối Thế ma vương dưới đất.
Mọi người kinh hoàng.
Trong miếu thờ có cường giả cái thế, một phật chưởng ấn đã trấn áp cường giả như Tối Thế ma vương. Đây là thần thánh phương nào?
Phong Phi Vân thừa dịp đám thánh linh vực ngoại ngây người vội vọt vào miếu thờ.
- Phong Phi Vân xông vào trong miếu, đuổi theo!
Đám thánh linh vực ngoại đuổi theo vào trong miếu thờ.
Một ngôi miếu nhìn hư đơn giản, r4ách nát nhưng không gian bên trong vô cùng mênh mông, trống trải như một thế giới.
Phong Phi Vân đạp bước vào, thấy tám người chết đứng yên. Người chết mặc áo khác nhau, có xa hoa giàu có, mộc mạc đơn giản, nữ nhân xinh đẹp, lão nhân mặt nhăn nheo.
Tám người chết đứng yên không nhúc nhích, tựa như tám cây cột đựng dưới đất.
Phong Phi Vân lại lấy Vũ Hóa đài ra, tìm tám người đối ứng trên Vũ Hóa đài. Bọn họ từng là nhân kiệt kinh diễm một thời nhưng bây giờ biến thành con rối tử vong, nửa chết nửa sống.
Tám người chết không công kích Phong Phi Vân, nhưng đám người Côn Luân giáo chủ xông vào thì người chết sống lại. Tám người chết đánh ra đạo tắc tử vong công kích thánh linh vực ngoại.
Mao Thành Thật chỉ vào bên trên miếu thờ:
- Nhị đại gia, có hòa thượng ngồi trên vách tường!
Phong Phi Vân nhìn qua, xem thấu hư ảo. Quả nhiên có một tăng nhân ngồi trong vách tường.
Trong vách tường sáng tạo một thần đài, tăng nhanh ngồi trên đài, nhắm mắt, người toảp hật quang màu vàng. Tăng nhân khoác cà sa, các con phật tàm màu vàng bay quanh người.
Tuy tăng nhân nhắm mắt, không có hô hấp, nhịp tim đập nhưng khác với những người chết. Trên người tăng nhân còn chút dao động sự sống, dường như đối kháng với lực lượng vô hình nào đó.
Tăng nhân dùng kim tàm phật khí trên người ngăn cản lực lượng xâm nhập, chiến đấu không ngừng. Tăng nhân hoàn toàn giấu căn nguyên sinh mệnh vào người, không có chút nào lan tràn trong không khí.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cao tăng thánh khiết, cầm chặt Vũ Hóa đài. Trên Vũ Hóa đài, chữ Phật Tàm Tử không ngừng nhấp nháy, toát ra linh hồn dao động.
- Tiền bối . . . Tiền bối . . . là Phật Tàm Tử sao?
Phong Phi Vân cực kỳ kích động, hắn nhìn chằm chằm tăng nhân trong vách tường.
Phong Phi Vân và Phật Tàm Tử có quan hệ sâu xa, xem như truyền nhân cách đời của Phật Tàm Tử, hắn rất kích động.
Trong miếu thờ, tám người chết ngăn lại sinh linh vực ngoại, đánh nhau túi bụi.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
31 chương
31 chương
19 chương
221 chương
156 chương