Linh Chu
Chương 1950
Tối Thế ma vương cười to bảo:
- Vãn bối là Tối Thế ma vương bái kiến Vũ Hóa thiên tôn tiền bối. Vãn bối luôn kính tiền bối như thiên nhân, hôm nay muốn cùng tiền bối ngồi bàn đạo, hy vọng tiền bối chỉ điểm chút ít cho.
Tối Thế ma vương nói xong bước vào miếu thờ, tia chớp vòng quanh người, ma khí đằng đằng, khí sát phạt đmậ đặc.
Bốn người chết như tượng đá đứng thẳng, khi Tối Thế ma vương đến gần thì tròng mắt bọn họ xoay chuyển bắn ra tử quang cực độ, cùng công kích Tối Thế ma vương.
Tối Thế ma vương cười gằn bảo:
- Một đám vật chết cũng dám ngăn cản bước chân của bản vương?
Tối Thế ma vương dừng bước, vô số tia điện lao ra khỏi người hình thành biển tia chớp đánh bốn người chết thành bột phấn té xuống đất.
Như bốn đống bột phấn bay lên, mỗi hạt bụi chứa khí tử vong nhanh chóng ngưng tụ lại biến thành thân thể bốn người chết bao vây Tối Thế ma vương.
Bốn người chết lại công kích Tối Thế ma vương, đánh ra hàng ngàn ấn ký tử vong.
- Không ngờ bất tử bất diệt, thú vị. Định!
Ngón tay Tối Thế ma vương khắc từng đợt thánh văn, vặn vẹo thành lôi điện hình thành bốn lồng giam tia chớp nhốt bốn người chết vào tù, không thể nhúc nhích.
Trong hỗn độn một thanh âm lạnh lùng nói:
- Tối Thế ma vương, ngươi muốn quấy rầy Vũ Hóa thiên tôn thanh tu?
Tối Thế ma vương chưa vào miếu thờ thì có mấy thánh linh vực ngoại chạy tới cản đường, Côn Luân giáo chủ nằm trong số đó.
Tối Thế ma vương dừng bước không đi tiếp:
- Côn Luân, Thiên Đô, các ngươi đến nhanh thật.
Tối Thế ma vương bị những thánh linh vực ngoại tỏa định chặt chẽ, gã còn tiến lên trước một bước sẽ bị mọi người công kích dữ dội.
Tuy tu vi của Tối Thế ma vương mạnh mẽ nhưng cùng lúc bị mấy thánh linh tấn công cũng không chịu nổi.
Toàn thân Côn Luân giáo chủ rực cháy lửa như có mây lửa bao bọc thánh thể.
Côn Luân giáo chủ bước ra từ hư không hỗn độn, nói:
- Vũ Hóa thiên tôn là giáo hoàng đời thứ tám mươi mốt của Phạn Diệt giáo ta, dù có phải cung nghênh thiên tôn quay về cũng nên là giáo chúng Phạn Diệt giáo chúng ta làm!
Nhạc Tước Linh, hai thần thị đứng sau lưng Côn Luân giáo chủ, cảnh giác nhìn Tối Thế ma vương.
Côn Luân giáo chủ bước đến trước miếu thờ, cung kính cúi đầu hướng trong miếu:
- Vãn bối Côn Luân, phụng lệnh bản đại giáo hoàng đến cung nghênh Vũ Hóa thiên tôn trở về Phạn Diệt giáo.
Côn Luân giáo chủ giữ tư thế này rất lâu nhưng trong miếu thờ không có tiếng trả lời.
Tối Thế ma vương cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Côn Luân, Vũ Hóa thiên tôn tiền bối đã biết các ngươi lòng muông dạ thú, không muốn gặp ngươi.
Biểu tình Côn Luân giáo chủ bình tĩnh nói:
- Tước Linh, hãy đi vào bái kiến thiên tôn, nói rõ ý chúng ta đến.
Nhạc Tước Linh do dự nói:
- Giáo chủ, thiên tôn không đồng ý chúng ta đã xông vào, có khi nào bất kính với thiên tôn không?
Tối Thế ma vương cười phá lên:
- Côn Luân giáo chủ của các ngươi không dám xông vào đầu tiên, muốn ngươi đi thăm dò Vũ Hóa thiên tôn phục hồi tu vi đến trình độ nào. Nữ hài tử, Côn Luân giáo chủ đang kêu nàng đi chịu chết.
Ánh mắt Côn Luân giáo chủ lạnh băng nói:
- Tối Thế ma vương, Phạn Diệt giáo chúng ta việc quang minh lỗi lạc, chỉ có lòng tôn kính với tổ tiên.
Tối Thế ma vương cười nói:
- Ta không tin sau khi Vũ Hóa thiên tôn quay về Phạn Diệt giáo hoàng đương thời sẽ nhường ngôi.
Côn Luân giáo chủ phớt lờ Tối Thế ma vương, nói:
- Tước Linh, ngươi đi vào bái kiến thiên tôn đi, thiên tôn sẽ không trách ngươi.
Nhạc Tước Linh cảm thấy làm vậy là bất kính với Vũ Hóa thiên tôn, nhưng đây dù sao là pháp elẹnh của giáo chủ, nàng không thể chống đối. Nhạc Tước Linh cẩn thận bước hướng miếu thờ.
- Vãn bối là Nhạc Tước Linh, xin đến bái kiến thiên tôn.
Cuối cùng Nhạc Tước Linh không vào miếu thờ được, trong bóng tối có một thánh linh vực ngoại hành động, phá vỡ hư không vỗ vào lưng Nhạc Tước Linh.
- To gan, dám càn rỡ trước mặt bản giáo chủ?
Côn Luân giáo chủ búng tay, một luồng sấng thế giới bắn tung trên đầu ngón tay, buộc thánh linh vực ngoại đánh lén lộ mặt. Côn Luân giáo chủ định trấn áp thánh linh vực ngoại.
Tối Thế ma vương và mấy thánh linh vực ngoại cùng đánh ra đạo pháp, toàn bộ công kích vào Côn Luân giáo chủ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bên ngoài miếu thờ hỗn chiến, có khoảng bảy thánh linh vực ngoại đánh nhau. Đánh đến trời sụp đất nứt, thời không tan nát.
Chỉ có miếu thờ vẫn đứng vững vàng, hằng cổ bất động, không bị lực lượng cường đại nào tổn thương. Như con thuyền nhỏ trên dòng sống chảy xiết, mặc kệ mưa gió không thể nhấn chìm nó.
Mao Thành Thật đột nhiên hăm hở lên:
- Nhị đại gia, chúng ta có xông vào không?
Mao Thành Thật rất muốn vào trong miếu thăm dò.
Vũ Hóa đài trong bàn tay Phong Phi Vân biến đổi dữ dội, umườgi tám linh hồn không ngừng chấn động, lực lượng thánh linh cũng không ức chế được.
Côn Luân giáo chủ bay lên đáp xuống trước cửa miếu thờ, bước vào trong.
Vù vù vù vù vù!
Một luồng phật quang bắn ra, ánh sáng vàng rực rỡ, phạn âm chói tai.
Côn Luân giáo chủ bay ngược về, trong mắt chứa hoảng hốt. Côn Luân giáo chủ dùng lực lượng tín ngưỡng bao phủ thân thể đỡ công kích phật âm.
Ầm!
Một bàn tay phật màu vàng từ nócm iếu thờ đè xuống đầu Côn Luân giáo chủ.
Côn Luân giáo chủ dựng phạt diệt kim thuẫn nhưng vẫn bị phật chưởng ấn đánh bay ra ngoài, lảo đảo thụt lùi.
- Không phải Vũ Hóa thiên tôn, ai trong miếu thờ?
Bên ngoài miếu, các thánh linh vực ngoại dừng tay cùng nhìn vào trong miếu.
Nhạc Tước Linh nhíu mày nói:
- Phật thủ ấn vừa rồi rất giống Càn Khôn hỗn nguyên chưởng ấn thiên địa mà Phong Phi Vân đánh ra.
Đám thánh linh vực ngoại cùng nhìn hướng Phong Phi Vân đứng, ánh mắt gay gắt.
Mao Thành Thật trợn to mắt nói:
- Nhị đại gia, có khi nào sư phụ của nhị đại gia ở trong miếu không?
Phong Phi Vân không trả lời, hắn triệu hoán Yêu Hoàng kiếm, cổ đao Thần Khiếu ra. Hai thánh linh dụng cụ lơ lửng hai bên người Phong Phi Vân, cảnh giác trừng đám thánh linh vực ngoại.
Một luồng sáng trắng chớp lóe, ánh sáng trắng tán đi, nam nhân đầu đội lưu kim miện đứng trước mặt Phong Phi Vân.
Nam nhân nhìn cổ đao Thần Khiếu, hỏi:
- Tại sao cổ đao Thần Khiếu nằm trong tay ngươi?
Phong Phi Vân như không cảm nhận áp lực từ nam nhân, bình tĩnh nói:
- Danh Đao đã chết đương nhiên cổ đao Thần Khiếu rơi vào tay ta, có gì lạ?
Thiên Đô Thượng Nhân không khách sáo nói:
- Cổ đao Thần Khiếu là thánh linh cổ khí của Thiên Ngoại Thiên ta, dù Danh Đao chết thì nó sẽ tự động bay về Thiên Ngoại Thiên, sao có thể bị ngươi thu phục?
Thiên Đô Thượng Nhân là một thánh nhân của Thiên Ngoại Thiên, ngang hàng với Côn Luân giáo chủ, Tối Thế ma vương, tràn ngập địch ý với Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân bắt chước lời nữ ma:
- Ta thấy đao này có duyên với ta nên lấy nó, trên tiên lộ quan trọng nhất là một chữ duyên.
- Nói năng bậy bạ!
Thiên Đô Thượng Nhân không muốn tám nhảm với Phong Phi Vân nữa, lấy ra thiên đấu cổ đao chém vào hắn.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
31 chương
31 chương
19 chương
221 chương
156 chương