Linh Chu
Chương 1862
Phượng Hoàng Thiên Nữ nghe tiếng gầm rống như dã thú, cảm nhận lực lượng cường đại va đụng lung tung quay quanh mình.
Phượng Hoàng Thiên Nữ mắt mắt ra, con ngươi đen láy như hai ao thần trời trăng.
Ầm!
Một bàn tay vỗ xuống vai trái Phượng Hoàng Thiên Nữ, lực lượng mạnh mẽ.
Môi Phượng Hoàng Thiên Nữ phát ra tiếng phượng hoàng hót:
- Phong Phi Vân, tỉnh lại!
Phượng Hoàng Thiên Nữ sử dụng sóng âm trong trẻo, nhưng không có tác dụng với Phong Phi Vân. Bàn tay kia vẫn đè xuống, muốn trấn áp Phượng Hoàng Thiên Nữ.
- Thú tính khống chế nhân tính!
Phượng Hoàng Thiên Nữ nhìn ra trạng thái Phong Phi Vân là lạ, thân hình mảnh khảnh lướt ngang ra ngoài. Đôi cánh phượng hoàng đỏ rực sáng lấp lánh giương rộng, Phượng Hoàng Thiên Nữ bay vút lên.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta chính là ta, không chia nhân tính, thú tính, không có thứ gì khống chế ta được! Trong thân người vốn có thú tính, trong thân thú đôi khi có nhân tính.
Tóc Phong Phi Vân dựng đứng, đôi mắt đỏ rực. Phong Phi Vân đứng trên dòng sông thiên địa dậy sóng, phát ra tiếng cười ngông nghênh.
- Phượng Hoàng Thiên Nữ, nàng hãy ngoan ngoãn thuần phục bổn tọa, nghe theo bổn tọa nô dịch. Nếu không bổn tọa sẽ khiến nàng muốn sống không được muốn chết không xong!
Phượng Hoàng Thiên Nữ đứng trong không trung, cánh chim vỗ đập, thân hình quyến rũ, khuôn mặt thánh khiết thoát tục, khí chất như yêu như tiên đan xen.
Thanh âm đẹp như tiếng trời vang lên:
- Phong Phi Vân, ngươi tính toán sai lầmg. Ngươi cứ nghĩ có thể lấy một đạo tắc thánh linh khống chế ba trăm đạo tắc thánh linh. Nhưng ngươi quên tính trong người có máu rồng, có ma tính.
- Máu rồng dâm dục, ma tính hiếu sát, thú tính thô bạo. Giờ đây ngươi mất hết nhân tính mà không tự biết, đây là kết cuộc vì truy cầu lực lượng bỏ qua đạo tâm.
Tóc dài Phong Phi Vân bay bổng, đôi mắt yêu tính, khí chất tà ác.
Phong Phi Vân nói:
- Không cần nàng lo cho đạo tâm của bổn tọa. Bổn tọa rất tỉnh táo. Long tính, ma tính, thú tính đều là lực lượng cường đại, tại sao bổn tọa phải cố ý ức chế nó? Cứ luôn kiềm chế bản tính thì không thể đến cảnh giới thánh linh được. Bây giờ bổn tọa giải phóng tính cách trong người. Phượng Hoàng Thiên Nữ, nếu nàng thần phục, hầu hạ bổn tọa, làm nô bộc của bổn tọa thì tương lai tiền đồ sáng lạn.
Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi lại:
- Nếu ta không thần phục thì sao?
Phong Phi Vân tà khí nhìn Phượng Hoàng Thiên Nữ, bá đạo mà dã man nói:
- Nếu bổn tọa hàng phục được nàng thì bổn tọa sẽ cột dây xích vào cần cổ kiêu ngạo kia, từ nay nàng là chó cái để bổn tọa trút ra dục vọng. Làm người hay làm chó hãy lựa chọn đi.
Phượng Hoàng Thiên Nữ dùng tịnh phạn kim hỏa ngưng tụ ra thanh chiến kiếm, nàng giơ kiếm đứng thẳng.
Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:
- Nếu ngươi có bản lĩnh đánh bại ta rồi hãy nói.
- Nể mặt mà không biết điều!
Phong Phi Vân tràn đầy ma tính, sát khí ngàn dặm. Hai tay Phong Phi Vân đặt ở đan điền, một vạn linh thú chiến hồn hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Trông như từ tay Phong Phi Vân ngưng tụ một thế giới hồng hoang cổ thú.
Ầm!
Phong Phi Vân vỗ một chưởng xuống, vạn thú gầm rống.
Chỉ một kích đánh nát chiến kiếm tịnh phạn kim hỏa, vỡ thành mấy mảnh nhỏ. Cánh chim của Phượng Hoàng Thiên Nữ bị đánh trúng, cánh bị bẻ gãy kêu răng rắc.
- Phượng hoàng liệt thiên!
Phượng Hoàng Thiên Nữ vươn tay ngọc biến thành cái lồng thần quang sáng rực chớp mắt chụp xuống đầu Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân lắc người né khỏi vuốt thần phượng hoàng, bàn tay to chộp cánh tay ngọc của Phượng Hoàng Thiên Nữ, giật mạnh. Phượng Hoàng Thiên Nữ cảm nhận lực lượng khổng lồ truyền vào cánh tay, cơ thể bay hướng Phong Phi Vân.
Phượng Hoàng Thiên Nữ quát to:
- Thiên toàn địa chuyển!
Trời đất xoay tròn, Phong Phi Vân cảm giác ngón tay sắc bén như kiếm đâm vào trán mình, vội thả tay Phượng Hoàng Thiên Nữ ra, lùi lại một bước ra xa mấy trăm dặm.
Phượng Hoàng Thiên Nữ cảm giác lực lượng của Phong Phi Vân quá mạnh, nàng khó ngăn cản:
- Phong Phi Vân, ngươi bắt ta thì có tác dụng gì? Dù ta cho ngươi thân thể này, ta chỉ mất đi túi da xinh đẹp. Còn ngươi sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục!
- Nàng sai rồi, bổn tọa rõ ràng mình sẽ đi đạo gì, đó là đạo thích gì làm nấy. Thánh nhân dùng đạo đức cấm dục, Phật tổ độ chúng sinh diệt lục dục. Còn bổn tọa muốn vô pháp vô thiên, vô đạo vô đức.
- Nếu bổn tọa thành thánh thì danh hiệu là Dục thánh. Nếu bổn tọa thành thánh, trên đời này ai sinh dục thì ta cho hắn sinh, ai thực dục thì ra cho hắn ăn, ai sát dục thì ta cho kẻ đó giết. Người tự do phàm dục đều là tín đồ của ta . . .
Phong Phi Vân đang thiền xướng, thanh âm động chín tầng trời. Trong thiên địa gió nổi mây phun, vô hình trung có lực lượng bí ẩn nhập vào cơ thể hắn, khiến lực lượng của hắn tăng gấp chục, trăm lần.
Phượng Hoàng Thiên Nữ biến sắc mặt nói:
- Phong Phi Vân đang phát đại nguyện thánh linh. Trong thiên địa có rất nhiều nhân loại muốn làm gì thì làm, nếu hắn tích lũy lực lượng to lớn không gì sánh bằng này không chừng hắn sẽ tinh thần thành thánh, hóa sinh thánh dục vọng trong thiên địa, cai quản lực lượng dục vọng trong thiên địa.
- Phải ngăn Phong Phi Vân lại, nếu hắn thật sự thành Dục thánh thì tiêu đời, mãi mãi không thể trở về.
Phượng Hoàng Thiên Nữ biến thành con phượng hoàng, móng vuốt đánh bay Phong Phi Vân, đánh gãy đại nguyện sắp đọc xong. Lực lượng hỗn loạn trong người Phong Phi Vân rút đi như thủy triều.
Phong Phi Vân hú dài:
- Grao! Phượng Hoàng Thiên Nữ, nàng dám phá hỏng thời cơ tuyệt vời bổn tọa thành đạo? Bổn tọa muốn chiếm thân nàng, ngược lòng nàng, grao!
Phong Phi Vân biến thành con rồng to, long khí phủ lên toàn thân. Vyả màu đỏ, đầu sư tử, mình rắn, sừng hưu, vuốt ưng, đuôi phượng, đây là hình dạng tổ long vương. Nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy thân rồng mọc đôi cánh phượng hoàng, đầu rồng có thần quan phượng hoàng, người bốc cháy lửa. Phong Phi Vân phát ra tiếng gầm chấn thiên động địa. tổ long vương là chí tôn long tộc, mỗi cách một nguyên hội mới xuất hiện một con. Nguyên long tộc ít khi cùng lúc xuất hiện ba tổ long vương. tổ long vương già nua thì tổ long vương mới sẽ sinh ra, khi tổ long vương mới trưởng thành cũng là lúc tổ long vương già xuống lỗ.
Hình dạng hóa rồng của Phong Phi Vân không phải tổ long vương chính tông, hắn có thần quan và đôi cánh, đuôi phượng hoàng. Nếu long tộc phát hiện hình dạng này của Phong Phi Vân sẽ coi hắn là dị đoan, tru sát hắn.
- Grao!
- Két!
Một rồng một phượng đánh nhau trên đỉnh núi hoang, bay tới dòng sông thiên địa, đôi khi chìm xuống nước có khi bay lên bờ. Nhiều chỗ bị đánh sụp.
Rồng phương cùng ngân, trời sụp đất nứt.
Mao Ô Quy đứng bên bờ sông đỏ rực không ngừng thu gom tinh hoa hỏa khí, nhét đầy mười lăm giới linh thạch bỏ vào mai rùa.
Mao Ô Quy hỏi:
- Thành Thật, ngươi gom được bao nhiêu tinh hoa hỏa khí?
Mao Thành Thật cầm giới linh thạch chứa một nửa tinh hoa hỏa khí, nó hắn động đất, kêu lên:
- Gia gia có nghe tiếng rồng ngâm không?
Mao Ô Quy biến sắc mặt nói:
- Không, ta nghe tiếng phượng hót.
Mao Ô Quy chạy nhanh lên ncó núi hoang, nhìn bầu trời. Tầng mây bị đốt đỏ rực, một con phượng hoàng to lớn bay ra khỏi tầng mây, trước ngực có một vết thương như bị vuốt nhọn cào rách
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
14 chương
1207 chương
8 chương
26 chương