Linh Chu
Chương 1815
Phong Phi Vân cười nói:
- Nếu Cửu Thiên Yên Vũ chỉ muốn giành nổi bật với ba tiên nữ khác thì đã không đến chỗ chúng ta. Nếu bọn họ luận đạo thì có cách luận đạo của họ, chúng ta cũng luận đạo theo ý mình.
Lưu Tô Tử vỗ bàn:
- Hay!
Lưu Tô Tử nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:
- Đây là ngươi chính miệng nói. Ta hỏi ngươi, vương giả thế hệ trẻ nhân tộc đánh bại Bại Nguyệt hoàng tử, chiến với thái cổ ma vượn Đại Quang Minh giới có phải là ngươi không?
Phong Phi Vân nói:
- Đây không phải luận đạo.
Lưu Tô Tử nói:
- Luận đạo tức là luận đạo lý, chân lý, thiên lý. Câu hỏi của ta sao không tính là luận đạo?
Phong Phi Vân nói:
- Nàng ăn đu đủ nhiều quá nên đầu biến thành đu đủ sao?
Lưu Tô Tử tức xì khói, nếu không có Hiên Viên Nhất Nhất khuyên nhủ thì nàng đã rút chiến kiếm chém Phong Phi Vân.
Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu lại nhắm mắt hồn lìa khỏi xác, nhưng môi nhếch cao.
Cửu Thiên Yên Vũ vui vẻ nói:
- Nô gia cũng rất khâm phục vị vương giả thế hệ trẻ nhân tộc liên tục đánh bại hai thái cổ thánh yêu tộc, rất muốn biết hắn là thần thánh phương nào.
Hiên Viên Nhất Nhất đến vì chuyện này, Đương nhiên càng sốt ruột hơn, mắt nhìn Phong Phi Vân chằm chằm.
Ba mỹ nhân tuyệt đỉnh đều nhìn Phong Phi Vân, ánh mắt mỗi người khác nhau. Mắt Lưu Tô Tử như lửa cháy, muốn trừng chết Phong Phi Vân. Mắt Cửu Thiên Yên Vũ tựa như tên của nàng, mưa bụi mông lung, giọt nước đọng trên hoa hạnh. Mắt Hiên Viên Nhất Nhất thì trong suốt, không chứa thứ gì, chỉ có nghi vấn: Người kia là ngươi sao?
Ngón tay Phong Phi Vân gõ mặat àn, trầm ngâm nói:
- Ta cho mọi người biết một bí mật, trước thái cổ thiên hạ chia làm Cửu Châu, chúng ta sinh hoạt trong Tây Ngưu Hạ Châu thuộc Cửu Châu.
Ai ngờ Phong Phi Vân đổi đề tài, nhưng mọi người bị hấp dẫn, vì hắn tiết lộ bí mật quá rung động.
Như thể Phong Phi Vân nói cho mọi người biết hắn phát hiện đại lục mới.
Những người có mặt không ai tầm thường, kiến thức rộng lớn. Ở trong mắt bọn họ thì Tây Ngưu Hạ Châu bao la vô biên, mênh mông vô ngần. Nếu chỉ bay thì dù là bán thánh chưa chắc có thể từ đại lục này bay đến đầu bên kia.
Giờ phút này, Phong Phi Vân nói cho bọn họ biết đại lục này chỉ là một góc thế giới, trên thế giới có chín thế giới giống như vậy. Quá rung động, đừng nói bọn họ, dù là những tiênhi ền thế hệ trước nghe thấy cũng chấn động.
Lưu Tô Tử hỏi:
- Ý ngươi là bên ngoài biển cả mênh mông còn có thế giới bao la hơn, cùng với Tây Ngưu Hạ Châu tên là Cửu Châu?
Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu vô cùng rung động. Bọn họ cũng không biết bí mật này, sao Phong Phi Vân biết? Nếu đồn ra ngoài sẽ lại gây ra động đất.
Phong Phi Vân nói tin này ra không chỉ vì đánh trống lảng câu hỏi của Lưu Tô Tử. Phong Phi Vân vốn muốn nói ra bí ẩn cho người trong thiên hạ nghe, nhưng trước khi tìm được diệt thế thần bia dù hắn có nói ra cũng ít ai tin. Thậm chí một số người cảm thấy Phong Phi Vân có âm mưu, sẽ đối phó hắn.
Nên Phong Phi Vân chọn chiến lược tiến dần từng bước, rải tin cho một phần nhỏ người biết, thông qua miệng bọn họ nói với nhiều người hơn. Mặc kệ đám người này có tin hay không, đề phòng một chút cũng tốt.
Lời đồn luôn đến như vậy.
Phong Phi Vân không gieo rắc lời đồn, hắn nói thật sự. Phong Phi Vân tin một số người đang ngồi tại đây tin tưởng hắn.
Phong Phi Vân thở dài nói:
- Tiếc rằng cuối thời kỳ thái cổ xảy ra hạo kiếp lớn lao, tám đại lục bị đánh nát, chỉ còn Tây Ngưu Hạ Châu là giữ lại.
Mọi người hút ngụm khí lạnh:
- Hạo kiếp lớn cỡ nào mới gây ra sức phá hoại kinh khủng thế này?
Biểu tình Tây Môn Xuy Tiêu trở nên cực kỳ nghiêm túc, gã nhớ lại những điển tịch cổ xưa mình đã xem, đối chiếu lời Phong Phi Vân nói. Mặt Tây Môn Xuy Tiêu không còn chút máu.
Sắc mặt Thiên Toán thư sinh không tốt hơn Tây Môn Xuy Tiêu bao nhiêu, hai người biết nhiều bí ẩn. Có vài chuyện càng biết nhiều càng làm người ta sợ hãi.
Lời Phong Phi Vân nói khiến những vấn đề trước kia Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu không nghĩ thông giờ đã hiểu hết. Nhưng nghĩ thông rồi bọn họ thấy sợ hãi vô cùng, người lạnh lẽo.
Bởi vì sắc mặt Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu thay đổi làm không khí lưu ly tiên đảo căng thẳng hơn.
Cửu Thiên Yên Vũ nhìn Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu, thầm suy đoán:
- Hai người này có địa vị cao hơn cả bán thánh trong nhân tộc. Chắc bọn họ nghĩ đến chuyện gì quan trọng, hay Phong Phi Vân nói thật?
Thiên Toán thư sinh thận trọng hỏi:
- Phong huynh, chuyện này liên quan nghiêm trọng, thứ lỗi xin cho hỏi sao Phong huynh biết?
Phong Phi Vân cười nói:
- Toàn do vị tiền bối thánh linh kia cho ta biết.
Tây Môn Xuy Tiêu vội hỏi:
- Xin hỏi một câu, vị tiền bối thánh linh kia là thần thánh phương nào?
Tây Môn Xuy Tiêu cảm thấy hỏi câu này khá đường đột, vội bổ sung thêm:
- Chuyện này liên quan sinh tử tồn vong của ức vạn sinh linh, mong Phong huynh đừng che giấu gì.
Phong Phi Vân liếc hướng Hiên Viên Nhất Nhất, nói:
- Vị tiền bối thánh linh kia là người của Đế gia thái cổ thế gia.
Hiên Viên Nhất Nhất vụt ngẩng đầu, mắt tiên nhìn Phong Phi Vân chằm chằm như đang chất vấn Phong Phi Vân.
Không ai phát hiện biểu tình khác lạ của Hiên Viên Nhất Nhất, trong lòng mọi người rất rung động.
- Người của Đế gia?
Phong Phi Vân bình tĩnh nói:
- Nhờ ơn vị tiền bối kia thưởng thức, tuyền một ít đạo pháp hữu dụng cho ta. Nên ta xem như truyền nhân của tiền bối kia, là do tiền bối đã nói những bí ẩn này cho ta biết.
Hiên Viên Nhất Nhất không bình tĩnh nổi, nàng không hiểu tại sao chuyện quan trọng như vậy mà Phong Phi Vân không nói trước với nàng?
Thiên Toán thư sinh trầm ngâm, lẩm bẩm:
- Đế gia ra một vị thánh linh? Xem ra mọi chuyện là thật rồi.
Tây Môn Xuy Tiêu đứng dậy định bỏ đi:
- Phong huynh, Thiên Toán huynh, thánh nữ điện hạ, Cửu Thiên Tiên Nữ, tại hạ có chuyện quan trọng xin đi trước, không cùng mọi người uống rượu. Lần sau gặp mặt tại hạ sẽ tự phạt ba ly.
Thiên Toán thư sinh cũng đứng dậy:
- Ta bận việc phải đi một chốc, xin mọi người đừng trách.
Mặt Thiên Toán thư sinh âm u.
Ầm!
Một con chiến mã một sừng xé gió bay tới, toàn thân ánh sắc vàng, chân đạp nát một tòa đảo tiên. Bốn anh kiệt nhân tộc trên đảo nổi bị móng ngựa đá bay, hộc máu như thể bốn chùy to đập vào ngực mình.
Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu định rời đi bị gió lốc đẩy về.
Nam nhân mặc giáp bạc cưỡi trên chiến mã, mái tóc bạc dài ba thước, trong mắt tràn đầy anh khí, tay cầm mâu thương ngọc tinh thô cỡ miệng chén.
Nam nhân giáp bạc cười to bảo:
- Nhân tộc tổ chức hội luận đạo nhỏ mà không mời vương giả thế hệ trẻ thái cổ thánh yêu tộc chúng ta đến? Hành động như thế không xứng là chủ nhà.
Bên ngoài vọng lại thanh âm thô kệch:
- Ha ha ha ha ha ha! Nghe nói nơi này có rượu ngon, ta không mời tự đến.
Ầm!
Một nắm đấm lớn đánh nát bầu trời, chấn Tiên Hư động thiên lắc lư xé rách một lỗ hổng.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
14 chương
1207 chương
8 chương
26 chương