Linh Chu
Chương 1797
Bắt tu sĩ đi trên đường hỏi chắc chắn đều nghe danh hiệu Hiên Viên Đế Sư, nhưng ngươi hỏi tên thật của Hiên Viên Đế Sư thì không ai trả lời được.
Như Oa Hậu Đại Thánh, Địa Hoàng Đại Thánh, Cửu Tiễn Đại Thánh, danh hiệu mỗi người như sấm bên tai, nhưng hỏi tên thật của bọn họ thì ít ai biết. Khi bản lĩnh của một người quá lớn, tu vi quá cao, danh hiệu quá vang dội thì không ai biết tên thật.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Tên thật của Hiên Viên Đế Sư gọi là Đế Sư.
- A?
Phong Phi Vân kinh ngạc hỏi:
- Hay Hiên Viên Đế Sư là người cuiả Đế gia?
Hiên Viên Nhất Nhất gật đầu.
Phong Phi Vân rất giật mình, một gia tộc cùng ra hai thánh linh, đây là chuyện chưa từng nghe nói. Nhưng Đế gia có thể từ thái cổ truyền thừa đến bây giờ, qua hai lượng kiếp pháp lực thì đã là kỳ tích.
Hiên Viên Nhất Nhất nói:
- Khi Đế Sư còn sống rèn Hiên Viên Kiếm, đánh bại tổ long vương, địch lại phượng hoàng yêu hậu, chém thánh tổ thái cổ thánh yêu tộc. Lực lượng mạnh mẽ của Đế Sư uy hiếp tất cả, nhân tộc từng bước lớn mạnh, tộc yếu phụ thuộc yêu tộc dần mở mang bờ cõi, xây dựng Trung Ương vương triều, tự sở hữu một trăm tám mươi bảy giới, trở thành một trong chủng tộc mạnh nhất dưới thái cổ thánh yêu tộc.
- Nhưng cũng vì vậy khiến Đế Sư đắc tội nhiều cường giả yêu tộc. Lúc Đế Sư còn sống không ai dám làm gì Đế gia, nhưng Đế Sư chết rồi tử tôn bị nhiều yêu tộc đồ sát tàn bạo. Vô số đệ tử Đế gia bị giết chết, bị nô dịch, bị lóc thịt, bị dung luyện. Thảm kịch kéo dài năm trăm năm, tử tôn Đế gia suýt bị giết sạch.
- Đương nhiên Đế gia là gia tộc truyền thừa từ thái cổ, đã khai chi tán diệp trải rộng khắp thiên hạ, rắc rối phức tạp, trong đó có một số tử tôn trốn thoát một kiếp.
- Nhưng không ai dám để họ Đế nữa, sửa thành họ Hiên Viên, xa lánh Tu Tiên giới, ẩn náu đi. Bây giờ chỉ những tu sĩ thế hệ trước mới biết Đế gia tồn tại, biết Đế gia từng huy hoàng. Nể mặt Hiên Viên Đế Sư, nhiều tà ma ngoại đao cho đệ tử Đế gia chút mặt mũi.
Hiên Viên Nhất Nhất mím chặt môi đỏ, mắt ngấn lệ. Hiên Viên Nhất Nhất nhớ lại lịch sử ghi chép trong điển tịch gia tộc, lòng chua xót.
Nước mắt đong đầy trong hốc mắt Hiên Viên Nhất Nhất, giờ đây nàng không còn sự thánh khiết của tiên nữ mà như thiếu nữ yếu đuối. Những đồ tể tội ác tày trời thấy cũng sẽ nát lòng, kiềm không được muốn an ủi Hiên Viên Nhất Nhất.
Phong Phi Vân rất áy náy, làm Hiên Viên Nhất Nhất tâm chí kiên định phải khóc, có thể tưởng tượng đoạn lịch sử của Đế gia rất u ám.
Phong Phi Vân do dự một lúc, cuối cùng vươn tay ra lau khô giọt lệ vương khóe mắt.
Da thịt Hiên Viên Nhất Nhất mềm mịn, mắt trong suốt, rèm mi dài. Khi bàn tay Phong Phi Vân chạm vào mặt Hiên Viên Nhất Nhất, trái tim nàng tràn ngập cảm xúc kỳ lạ. Đôi mắt Hiên Viên Nhất Nhất hốt hoảng, nhưng nàng không né tránh.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, đây là lần đầu tiên có người lau khô nước mắt cho Hiên Viên Nhất Nhất, lần đầu tiên có nam nhân chạm tay vào gò má nàng.
Cảm xúc đó quá xa lạ, nhưng nàng không bài xích.
Phong Phi Vân rút tay về, dịu dàng nói:
- Xin lỗi, ta không biết Đế gia có lịch sử như thế. Thật ra ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng từ thật lâu trước kia.
Hiên Viên Nhất Nhất vội lùi một bước, lòng rối loạn:
- Đừng nói!
Phong Phi Vân khó hiểu nhìn Hiên Viên Nhất Nhất.
Hiên Viên Nhất Nhất cố gắng bình tĩnh lại:
- Ta . . . Ta biết lý do ngươi xin thánh thần phái ta đến hỗ trợ, cũng biết nguyên nhân ngươi thăm dò ta có phải là người Đế gia không. Đế gia không bài xích bán yêu, chỉ tại . . . Tại ta.
- Ta chỉ muốn truy cầu tiên đạo và kiếm đạo, hiện tại không suy nghĩ gì hết. Ngươi đừng nói với ta, đúng vậy, ta không muốn biết, ta đi đây!
Biểu tình Hiên Viên Nhất Nhất phức tạp cúi đầu bỏ chạy như đang trốn ai.
Lần đầu tiên Phong Phi Vân thấy bộ dạng thiếu nữ rụt rè của Hiên Viên Nhất Nhất, như tiểu cô nương bị đùa giỡn, sợ hãi chạy mất.
Phong Phi Vân ngây người:
- Ta còn chưa nói gì sao nàng biết hết? Không đúng, ta chỉ nói muốn đưa Đế Trủng tiền bối về Đế gia, liên quan gì chuyện ta là bán yêu? Kỳ lạ.
Phong Phi Vân đi mấy bước chợt đứng lại, biểu tình kỳ lạ nói:
- Hay nàng nghĩ là . . . Ha ha.
Sáng hôm sau, dưới lòng đất Hỗn Độn thiên thành bốc lên tinh hoa địa khí thành sương mù trắng.
Trong sương mù linh khí đậm đặc kinh người. Các tiểu cô nương đi ra tĩnh tọa tu luyện, hấp thu tinh hoa địa khí trong không khí cô đọng ở tử phủ đan điền.
Đệ tử trong cổ kiếm trai bắt đầu tu tập kiếm quyết, hấp thu tinh hoa linh khí sáng sớm. Có mấy thanh phi kiếm bay trên bầu trời cổ kiếm trai. Các tiểu cô nương nhỏ xíu đứng trên phi kiếm.
Hiên Viên Nhất Nhất thướt tha đi ra từ sương mù, nói:
- Phong Phi Vân, ta có chuyện muốn nói một mình với ngươi.
Hiên Viên Nhất Nhất mang theo làn gió thơm, tóc tơ như suối, da trắng như tuyết, thanh âm như hoàng oanh êm tai.
Hôm nay Hiên Viên Nhất Nhất mặc váy dài xanh nhạt, eo nhỏ treo minh nguyệt chu, đầu cài trâm gài. Hiên Viên Nhất Nhất không có vẻ xấu hổ yếu đuối đêm qua mà như đóa sen xanh ló lên từ mặt nước, thanh tú tươi mới.
Vải xanh che khuôn mặt làm nam nhân trong thiên hạ điên cuồng, nhưng Hiên Viên Nhất Nhất chỉ uổng công. Loại nữ nhân khí chất như Hiên Viên Nhất Nhất sao có thể bị một miếng vải che đi vẻ đẹp?
Phong Phi Vân không thấy khó hiểu tại sao Hiên Viên Nhất Nhất dùng khăn che mặt, mỹ nhân như nàng nếu không che mặt thì đi đến đâu cũng sẽ gây náo động.
Phong Phi Vân không biết Hiên Viên Nhất Nhất làm như vậy vì đêm hôm qua đã bối rối trước mặt hắn, nỗi lòng nàng rối loạn.
Hiên Viên Nhất Nhất là thánh nữ của Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, hóa thân của hoàn mỹ. Thân phận như thế không cho phép Hiên Viên Nhất Nhất lộ ra yếu ớt, cảm xúc mặt trái trước mặt người ngoài.
Đêm qua lần đầu tiên Hiên Viên Nhất Nhất tháo xuống ngụy trang bao lâu nay, lần đầu tiên khóc trước mặt người ngoài. Hiên Viên Nhất Nhất sợ tình huống này lại xảy ra, nên nàng đeo khăn che để tránh cho bị Phong Phi Vân cười nhạo.
Phong Phi Vân không suy nghĩ nhiều, cũng không muốn suy nghĩ lòng nữ nhân cong quấn nhiều. Phong Phi Vân cùng Hiên Viên Nhất Nhất đi vào linh dược cổ vien trong cổ kiếm trai.
Áo xanh trên người Hiên Viên Nhất Nhất kéo dài dưới đất, áo ôm ngực, eo, mông đường cong nhấp nhô.
Hiên Viên Nhất Nhất đột nhiên dừng bước, nói:
- Chuyện dêm hôm qua không được nói cho bất cứ ai.
Phong Phi Vân cứ tưởng Hiên Viên Nhất Nhất tìm hắn vì có tin tức Đông Phương Kính Nguyệt, hóa ra là vì chuyện tối qua.
Phong Phi Vân hỏi:
- Ý của thánh nữ điện hạ là . . .?
Hiên Viên Nhất Nhất đưa lưng hướng Phong Phi Vân, cắn môi nói:
- Ta không chảy lệ, ngươi không lau nước mắt cho ta.
Phong Phi Vân nói:
- À, nhưng nữ nhân khóc là chuyện bình tĩnh. Tu vi mạnh như Thanh Liên nữ thánh cũng phải khóc, ta nghĩ dù là tiên nhân trong truyền thuyết cũng biết khóc.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
14 chương
1207 chương
8 chương
26 chương