Linh Chu
Chương 1795
Nam nhân áo vải cười tự giễu:
- Kiếp trước ta không biết thân phận của các ngươi, mơ hồ chiến đấu với Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu. Cuối cùng các ngươi bọ ngựa bắt ve, chim se ở phía sau. Mấy năm nay ta rút kinh nghiệm xương máu.
- Chuyện này cũng tốt, một người hiểu cái gì là đau chứng minh hắn đã trưởng thành.
Nam nhân áo vải cười nói:
- Con người ta luôn trưởng thành. Ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi có phải là Thiên Đạo không?
Thanh âm từ thiên hà nói:
- Trên đời làm gì có Thiên Đạo? Đó chẳng qua là xưng hô khá hay, đại biểu địa vị tối cao vô thượng. Nếu ngươi muốn biết thì hãy thắng ta trước, còn nếu ngươi không đánh thắng, ta có nói cho ngươi biết cũng vô dụng.
- Ngươi nói rất đúng.
Nam nhân áo vải nhìn đại lục bao la mênh mông bên dưới. Các dãy núi như sợi chỉ đen, các biển hồ như nguyên điểm kích cỡ khác nhau. Từ vị trí của nam nhân áo vải nhìn xuống không giống xem thế giới mà như nhìn bản đồ không giới hạn.
Đôi mắt nam nhân áo vải sâu thẳm như nhìn thấu các tầng không gian, nhìn thấu thấu thế gian vạn đạo, nhìn kén phật màu vàng trong không trung phát ra ánh sáng dù là ở trời sao cũng thấy rõ.
Vù vù vù vù vù!
Ánh sáng vàng khuếch tán, ức vạn dặm rung động.
Nam nhân áo vải nhếch mép:
- Vẫn Thánh Tiễn vào tay ngươi dường nhưng thánh không chết.
Thanh âm từ thiên hà thở dài:
- Trên đời luôn có nhiều chuyện khó đoán trước, mọi chuyện đều có nhân quả, không cần để bụng. So với Thủy Nguyệt Đình tu luyện Kim Tàm Kinh, ta càng tò mò là ngươi làm sao biết chúng ta tồn tại?
Nam nhân áo vải cười nói:
- Như ngươi đã nói, trên đời luôn có nhiều chuyện khó đoán biết. Năm xưa nếu ta không chết sẽ không đi luân hồi lộ, không đi luân hồi lộ thì không thấy một đại thánh cuối thời kỳ thái cổ, càng không biết thân phận thật của các ngươi. Tất cả là nhân quả.
Thanh âm từ thiên hà nói:
- Ra là vậy. Ngươi nói đại thánh cuối thời kỳ thái cổ chắc là thái cổ thần phượng? Hóa ra thần niệm cuối cùng của hắn trốn trong luân hồi lộ, hèn gì chúng ta tìm mãi không thấy. Sau khi giết ngươi ta nên tìm thái cổ thần phượng tâm sự. Tán gẫu với một vị thái cổ đại thánh, nghĩ thôi đã thấy kích động.
Nam nhân áo vải nói:
- Ta nói ra những điều này thì ngươi nên biết mình không còn nhiều cơ hội nói chuyện.
- Vậy chiến đi, ta muốn biết ngươi đi luân hồi lộ rồi biến mạnh cỡ nào.
Thiên hà nhẹ lắc lư, trăm vạn ngôi sao trong thiên hà lung lay theo.
Nam nhân áo vải ngồi xếp bằng trên nóc tiên cung, đôi mắt sâu thẳm nhìn trời sao mênh mông.
Nam nhân áo vải nói:
- Lấy trời sao làm bàn cờ, trời trăng sao làm quân cờ, chúng ta cùng chơi một ván cờ trời sao đi.
- Tốt tốt, ta cũng cảm thấy không thể chiến đấu thô lỗ như bọn họ, đúng là mãng phu. Thế giới đang yên lành bị bọn họ đánh hỏng thật đáng tiếc.
Ánh mắt nam nhân áo vải sắc bén, con ngươi đen láy. Trong con ngươi nho nhỏ phản chiếu vô số ngôi sao sáng tỏ. Nam nhân áo vải vươn một ngón tay chỉ trời sao, ngón tay lướt ngang.
Trong trời sao, cách ức vạn dặm, một hằng tinh to lớn lướt ngang ba trăm ức dặm, đến gần một hằng tinh khác. Hai hằng tinh thành sao song tử xoay tròn.
Thanh âm từ thiên hà lên tiếng:
- Cờ hay, nước tiếp theo, động hai cờ.
Thanh âm chứa khen ngợi. thiên hà giắt ngang trời sao cũng động.
Một hành tinh nhỏ lướt ngang mười ba ức vạn dặm đụng vào một hằng tinh to lớn. Cân bằng hằng tinh lớn bị phá vỡ, tạo thành hằng tinh tử vong sụp đổ, diễn biến thành lỗ đen hút hết tinh vực Xung quanh, tạo thành hư không và hắc ám.
Chỉ di chuyển một hành tinh nhỏ đã gây ra trời sao dao động lớn. ngôi sao trong vũ trụ không ngừng thay đổi, như bàn cờ gió mây thay đổi, quân cờ là ngôi sao trong vũ trụ, kỳ thủ là hai sinh linh cường đại không gì sánh bằng.
Dưới đất, quốc gia nhân loại, lãnh địa yêu tộc, nhiều quan tình đài rung rinh. Các trí sư, đại yêu sợ hãi trợn mắt há hốc mồm nhìn tinh tượng trên bầu trời.
Tinh tượng hỗn loạn, mỗi giây thay đổi, mỗi khoảnh khắc hiện ra thiên cơ, khí vận khác nhau.
Nếu để bọn họ biết có hai sinh linh siêu cường đại đang đấu cờ trong trời sao chắc sẽ sợ chết khiếp, chuyện này không thể tưởng tượng.
Trời sao dao động kinh động nhiều cường giả, nhưng dao động trong hư không bên ngoài Thủy Nguyệt Thiên Cảnh cũng gây náo động lớn.
Một kén tằm vàng, một con kim ô đánh nhau trong không trung thật lâu chưa phân thắng thua.
Vu Ô thánh tổ càng chiến càng kinh ngạc, nó cảm giác kén tằm vàng sắp mở ra, lực lượng kia không ngừng biến mạnh lên.
Bùm!
Kén tằm vàng như sao băng vỡ ra, biến Xung quanh thành hỗn độn. Một nữ nhân cao kiều yểu điệu sinh ra trong hỗn độn. Tóc dài bay bay, thân ngọc thể ngà. Vô số tơ phật kim tàm ngưng tụ thành áo mỏng khoác lên người nữ nhân, che đi thân thể thần tiên.
Phật lhí màu vàng nhập vào người nữ nhân, ngưng tụ chắc chắn hơn, cơ thể nàng rõ ràng hơn. Nữ nhân thành hình, biến thành tiên nữ áo trắng.
Nữ nhân như con bướm phá kén yểu điệu bay lượn.
Nữ nhân không vung tay áo mà là múa kiếm.
Nhát kiếm vung, vô số kiếm ý hòa thánh tắc chặt đầu Vu Ô thánh tổ.
Vu Ô thánh tổ kinh hoàng:
- Là phá kén trọng sinh?
Vu Ô thánh tổ ngước nhìn chín tầng trời, hy vọng sinh linh trong thiên hà sẽ lại bắn Vẫn Thánh Tiễn.
Nhưng trên bầu trời không có Vẫn Thánh Tiễn bay xuống, là mấy trăm ngôi sao rơi như mtí đập vào người Vu Ô thánh tổ. Thân thể Vu Ô thánh tổ vốn đã bị thương nay càng nặng hơn, chỉ còn một cái đầu làm sao chịu nổi lực lượng đáng sợ thế này? Vu Ô thánh tổ ho ra máu, đầu đầy cục u rướm máu.
Thủy Nguyệt Đình lại hơ kiếm chém.
Vu Ô thánh tổ không dám ở lại lâu, cái đầu to đụng thủng hư không chạy ra thiên ngoại.
Vu Ô thánh tổ chạy chạy vừa la to:
- Hóa đạo chiến thân!
Cùng với tiếng rống như sấm sét, thân thể kim ô không đầu biến thành kim ô hoàn chỉnh đụng vào Thủy Nguyệt Đình.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thủy Nguyệt Đình chém một nhát, kiếm chặt hóa đạo chiến thân thành mấy khúc, các miếng thịt lông vũ vàng, giọt máu vàng bay tứ tung trong không trung.
Cái đầu Vu Ô thánh tổ điều khiển luyện tiên thạch chạy trốn, biến mất phía cuối trời.
Thủy Nguyệt Đình biết không đuổi kịp, nàng vươn năm ngón tay lấy đi huyết khí, thân tàn Vu Ô thánh tổ để lại. Thủy Nguyệt Đình cô đọng một quan tài đá, phong ấn xác Vu Ô thánh tổ lại.
Cơ thể Cự Mỗ thánh tôn bị thế giới kiếm ý của Thủy Nguyệt Đình cắt nát chỉ còn lại tro xương bay trong không trung, khiến hư không này thành vùng đất giam cầm nguy hiểm.
Tay Thủy Nguyệt Đình nâng cửu địa thi thành tàn phá, đó là tà vật luyện chế từ bốn xác thánh linh, sử dụng tài liệu chí âm chí tà. Thủy Nguyệt Đình cầm cửu địa thi thành trong tay, ánh mắt chứa chán ghét, cũngp hong ấn trong quan tài đa.s
Long thi thì Thủy Nguyệt Đình mặc kệ, tu sĩ long tộc sẽ đến nhặt xác cho nó.
Thủy Nguyệt Đình lơ lửng trên quan tài đá ngước nhìn chín tầng trời, ánh mắt trong suốt sắc bén.
Thủy Nguyệt Đình nhỏ giọng nói:
- Đạo của ta bổ cô.
Thủy Nguyệt Đình không chết, phá kén trọng sinh, một kiếm chém hộ đạo chiến thân của Vu Ô thánh tổ, hù Vu Ô thánh tổ sợ chạy vắt giò lên cổ.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
14 chương
1207 chương
8 chương
26 chương