Linh Chu
Chương 1785
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm tượng thần bạch ngọc, mắt kiên cường mà lạnh lùng nói:
- Tây Môn huynh, xin giao nơi này cho huynh.
Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng đẫm máu bay lên cao, xông hướng Thủy Nguyệt tiên thành.
* * *
Mới rồi mắt đại ma long dao động đã kinh động nhiều sinh linh.
Trong Thủy Nguyệt tiên thành, đám tu sĩ thế hệ trước phập phồng lo sợ.
- Trời, là hơi thở của đại ma long, chẳng lẽ tên ác ôn kia đến?
Không chỉ tu sĩ thế hệ trước sợ, đám bán thánh cũng bị hơi thở đại ma long làm thót tim.
- Chắc không phải đại ma long kia đến thật đi?
- Chắc không đâu. Nếu là đại ma long thì sẽ không gây chuyện nhỏ như thế, nguyên Thủy Nguyệt tiên thành đã bị hắn phá sụp.
- Có lẽ cảm ứng sai. Thủy Nguyệt tiên thành sắp bị công phá, mọi người hãy hợp sức giúp Lão Kim Ô một tay!
Đám bán thánh yêu tộc bay ra đứng trên tầng mây, chuẩn bị công kích Thủy Nguyệt tiên thành lanà cuối.
Đám tu sĩ trong Thủy Nguyệt tiên thành cảm nhận áp lực không thể ngăn cản, trời sắp sập, đất sắp lún, thế giới sẽ bị hủy diệt. Đây là lực lượng không thể chống cự.
Tiếng rồng ngâm vang lên:
- Grao!
Các tu sĩ màng tai đau rát.
Một vuốt rồng thò ra từ yêu vân, chỉ là một móng vuốt chứa lực lượng không gì sánh bằng, uy thế quân lâm thiên hạ.
Trong tầng mây có hơi thở rồng phun ra:
- Truyền pháp chỉ đại ma long, tất cả tu sĩ yêu tộc rút khỏi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, nếu ai không nghe sẽ gặp họa diệt tộc!
Một miếng vảy rồng màu tím bay ra từ tầng mây, lơ lửng trên bầu trời. Vảy rồng khắc bóng rồng màu tím, bảy móng vuốt, mười tám con mắt.
Cái gì?
Pháp chỉ của đại ma long?
Tu sĩ yêu tộc dừng công kích, bán thánh yêu tộc thu lại khí thế, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lão Kim Ô đứng trong tầng mây cuộn trào, biểu tình trầm trọng, không công kích tiếp. long tộc là đứng đầu vạn tộc. Nếu tổ long vương long tộc ra pháp chỉ thì không tộc quần nào dám cãi.
Nhưng mọi người đều biết đại ma long sớm phản bội long tộc, đánh nhau với tổ long vương, là tồn tại mà long tộc còn muốn xóa sổ. Pháp chỉ của đại ma long có thể trấn nhiếp các thủ lĩnh yêu tộc không?
Phong Phi Vân thấp thỏm.
Các tu sĩ Thủy Nguyệt thiên cảnh ngây người. Đại ma long trong truyền thuyết là ma đầu trong ma đầu lại truyền pháp chỉ cưỡng chế tu sĩ yêu tộc rút khỏi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.
Mặc kệ đại ma long có mục đích gì, ít ra đây là cách duy nhất cứu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh vào lúc này.
Có một số yêu tộc thông minh nghi ngờ:
- Đại ma long tiền bối đã mấy ngàn năm không xuất thế, làm sao sẽ giáng pháp chỉ cứu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh được?
Phong Phi Vân hừ mạnh, một vuốt đánh tu sĩ yêu tộc kia hình thần đều diệt, long uy truyền khắp toàn trường.
- Dám nghi ngờ đại ma long? Muốn chết!
Phong Phi Vân mạnh mẽ trấn áp toàn trường.
Các tu sĩ Thủy Nguyệt thiên cảnh có cơ hội thở dốc, lại bắt đầu bày trận pháp.
Minh Hổ bán thánh nói:
- Không phải chân thân đại ma long giáng lâm, chúng ta đừng sợ nó. Hơn nữa dù chân thân đại ma long đến thì sẽ có tổ long vương ra tay. Tại sao mấy ngàn năm qua đại ma long không xuất hiện? Là vì sợ tổ long vương.
- Minh Hổ bán thánh, xem ra ngươi chán sống rồi. Không cần đại ma long ra tay, bản sứ giả đủ lấy mạng ngươi!
Sau khi Phong Phi Vân hóa rồng có thể sử dụng lực lượng áo da phượng vảy rồng, tu vi trướng to gấp vô số lần. Phong Phi Vân sớm muốn tranh tài với bán thánh.
Phong Phi Vân phun ra hơi thở rồng cuốn lấy Minh Hổ bán thánh tiến vào không gian ảo.
Nơi này chỉ có Minh Hổ bán thánh và Phong Phi Vân, những tu sĩ khác đã biến mất.
Minh Hổ bán thánh nhìn bản thể rồng trước mắt, giật mình kêu lên:
- Tổ long vương . . . không . . . không phải . . . Tổ long vương làm sao thân hình đỏ được . . .
Phong Phi Vân không nói nhảm với Minh Hổ bán thánh, hắn tung ra đòn mạnh nhất chiến đấu với Minh Hổ bán thánh trong không gian ảo.
Minh Hổ bán thánh các ngươi con cọp to, vuốt cọp và vuốt rồng va chạm vang tiếng nổ điếc tai.
Một rồng một cọp không sử dụng bất cứ thần thông đạo pháp nào, đơn thuần sức mạnh đánh nhau.
Minh hổ yêu tộc không phải hổ tộc thật, huyết thống yếu hơn hổ tộc nhiều, không bằng thái cổ thánh yêu tộc.
Hổ tộc xếp ngang hàng với rồng, phượng, là một trong bốn yêu tộc cường đại nhất.
Bùm!
Không gian ảo tan vỡ, một con minh hổ khổng lồ từ trên trời rớt xuống đất, người đầy dấu cào đẫm máu, một cái đuôi bị xé rách lủng lẳng trên móng vuốt rồng sắc bén.
Huyết Giao kinh kêu:
- Oa, hổ tiên, đây là thứ tốt!
Huyết Giao nhễu nước miếng.
Mao Ô Quy kích động:
- Còn là hổ tiên bán thánh!
Tây Môn Xuy Tiêu hắng giọng:
- Không phải hổ tiên, đó chỉ là đuôi cọp.
Mao Thành Thật ngây thơ hỏi:
- Hổ tiên là gì?
Cơ mặt Tây Môn Xuy Tiêu cứng ngắc, hiền từ xoa đầu Mao Thành Thật:
- Cái này . . . Là con cọp sinh con dùng . . . Roi . . .
Trên tầng mây, Phong Phi Vân hừ lạnh một tiếng:
- Còn ai dám làm trái pháp chỉ của đại ma long?
Vảy rồng tím bay xuống cắm vào người Minh Hổ bán thánh, chém đầu nó, máu bán thánh bắn tung tóe lên.
Đám bán thánh yêu tộc lần này sợ thật.
Minh Hổ bán thánh bỏ mình.
Người ta không biết thân phận của Phong Phi Vân nhưng Thượng Quan Minh Tiêm thì biết. Thượng Quan Minh Tiêm kinh hoàng. Hắn . . . Hắn chém cả bán thánh?
Thủy Nguyệt Thiên Cảnh tốn vạn năm trời không bồi dưỡng nổi một vị bán thánh!
Có vẻ Thượng Quan Minh Tiêm nhặt được báu vật.
Thinh lặng không kéo dài bao lâu, một góc hư không Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bị cưỡng ép phá mở. Một nam nhân đầu mọc hai sừng từ bên trong bước ra. Khi nam nhân đi vào Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, khí lưu, quy tắc, tràng lực trong thiên địa tụ tập vào y.
Nam nhân như là trung tâm cả thế giới.
Trên đời này có một loại người đã đinh trước là bất phàm, dù đứng trong đám người cũng dễ dàng nổi bật, tùy tiện nói một câu làm người ta vô điều kiện tin tưởng.
Người như vậy được gọi là thánh nhân, trong Tu Tiên giới gọi là thánh linh.
Long Kiệt đến làm không khí Thủy Nguyệt Thiên Cảnh căng thẳng, nỗi sợ hãi đại ma long cũng bị hòa tan.
Long Kiệt mặc áo vàng, quanh người hỗn độn, thánh quang trên trán sáng hơn cả ngôi sao. Long Kiệt lướt qua bầu trời, lao nhanh như sao băng, rực rỡ như mặt trời.
Tu sĩ yêu tộc thấy Long Kiệt đứng trên bầu trời thì quỳ xuống, run cầm cập.
Huyết Giao bá đạo cuồng ngạo cũng nằm sấp dưới đất, không dám nhúc nhích.
Long Kiệt lạnh nhạt nói:
- Lão Kim Ô, động tác của ngươi quá chậm, đối phó Thủy Nguyệt Thiên Cảnh không có Thủy Nguyệt Đình mà qua lâu như vậy vẫn không công chiếm xong?
Lão Kim Ô, Hoàng Oanh cùng quỳ xuống, không dám cãi một câu.
Dưới thánh linh đều là con kiến.
Dù cho ngươi là bán thánh, chuẩn thánh, ở trước mặt thánh linh thì ngươi là con kiến búng tay một cái bị đè bẹp.
Long Kiệt ngước nhìn bầu trời, một ánh mắt đã làm Phong Phi Vân không thể nhúc nhích, như hóa đá, không thật ra lực lượng được.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
14 chương
1207 chương
8 chương
26 chương